Chương 42: Du͙© vọиɠ ghen ghét (H)

Trong cuốn tiểu thuyết nào đó có nói qua loại tập tục quỷ dị này. Có một tú tài không thể làm được chuyện phòng the nên đã dùng táo đỏ bỏ hạt ngâm trong âm đ*o của các thê thϊếp, nghe nói thời gian ngâm càng lâu càng tốt.

Tư Viện mơ hồ nhớ ra chuyện này, nhưng không ngờ rằng hôm nay cô cũng sẽ bị đưa ra để ngâm táo. Cô kháng cự theo bản năng, nhưng những sợi dây leo quấn chặt thân thể của cô, ngăn không cho cô giãy dụa.

Ôn Đình Sơn bưng một đĩa táo để trước mặt cô, cười xấu xa: “Cô nói xem, tiểu huyệt của cô có thể ăn được bao nhiêu viên?”

Tư Viện sợ hãi: “Đừng mà, xin anh, sẽ không ra được mất.”

Ôn Đình Sơn mặc kệ lời cô nói, cầm lấy một quả táo đỏ chậm rãi nhét vào tiểu huyệt của cô. Hắn nhìn tiểu huyệt giống như đang nuốt gậy th*t, rất nhanh đã nuốt trọn một quả. Hắn hứng thú nhồi nhét hết quả này đến quả khác, cho đến khi đĩa táo hết sạch. Trên sàn nhà giờ đây là cả một vũng d*m thủy, trong không khí tràn ngập hương vị vừa da^ʍ mĩ vừa mê người.

“Thích sao?”

Tư Viện khẽ lắc đầu, hai chân có chút run rẩy, muốn ép mấy quả táo ra ngoài. Nhưng phần đầu chỉ vừa mới lộ ra đã bị Ôn Đình Sơn nhét trở về. Không chỉ có thế, hắn còn lấy ra một cái máy trứng rung nhét thêm vào tiểu huyệt.

Tư Viện chưa kịp phản ứng lại, hắn đã nhấn nút bấm.

“A, đừng mà!” Tần số chạy bằng điện làm cô phát điên, cô chưa bao giờ sử dụng loại đồ vật này, lại càng không biết sức mạnh của nó lớn như vậy.

Cô vô cùng hoảng sợ, nhưng kɧoáı ©ảʍ lại tràn ngập khắp cơ thể. Cô đổ mồ hôi đầm đìa, hơi hé môi, còn chưa kịp nói gì đã bị Ôn Đình Sơn kéo tóc ra sau đầu, mở miệng nghênh đón nụ hôn của hắn.

Sự chiếm hữu của hắn làm Tư Viện quên cả sợ hãi, chỉ còn lại kɧoáı ©ảʍ du͙© vọиɠ.

d*m thủy chảy ra ngày càng nhiều, dâʍ ɖị©ɧ do cao trào cọ rửa tiểu huyệt, đẩy cả quả trứng rung kia ra ngoài, còn có mấy quả táo đỏ cũng rơi xuống đĩa trên sàn.

Tư Viện si ngốc nhìn cảnh tượng này, Ôn Đình Sơn chơi đùa hai núʍ ѵú, không ngừng châm ngòi thần kinh mẫn cảm của cô.

Hắn cẩn thận đếm: “Một quả, hai quả, ba quả…”

Đếm đến quả thứ mười một, hắn cười xấu xa: “Không xong rồi, còn có một quả chưa ra đươc.”

Tư Viện cảm thấy hắn không có ý tốt, muốn chạy trốn, lại bị Ôn Đình Sơn giữ chặt: “Không bằng để tôi dùng côn th*t giúp cô lấy ra tới, được không?”

“Không…. Không cần, sẽ hỏng mất.” Trận tình ái trải qua trong hôm nay còn nhiều hơn những gì cô nhận thức được trong mười năm qua, cho dù chỉ là mơ cũng khiến cô sợ hãi.

Ôn Đình Sơn nào cho cô cơ hội từ chối, bàn đu dây không biết từ khi nào bị nâng cao hơn một chút, vừa vặn đối diện với háng hắn. Ôn Đình Sơn hơi mỉm cười, một phát cắm côn th*t đi vào.

“Không cần… A… Đừng mà, nhanh quá, sẽ hỏng mất.” Tư Viện hoảng hốt, điên cuồng ch*ch như vậy, chưa nói đến có lấy được quả táo đỏ ra được hay không, không đâm đến tử ©υиɠ đã là tốt lắm rồi.

Thật là đáng sợ.

Cô cảm thấy vừa sung sướиɠ vừa sợ hãi, hai kɧoáı ©ảʍ nhân đôi khiến tiểu huyệt càng thêm siết chặt.

Ôn Đình Sơn sướиɠ đến mức da đầu tê dại, chỉ muốn làm chết bé con dâʍ đãиɠ trước mắt. Hắn sống hơn một ngàn năm, loại phụ nữ nào mà chưa từng chơi qua, tiểu huyệt nào chưa từng được trải nghiệm. Nhưng chỉ có bé con này câu được tâm tư của hắn, khiến hắn có kɧoáı ©ảʍ xưa nay chưa từng có.

Làm chết cô, hung hăng làm chết cô.

Ôn Đình Sơn vừa ra vào vừa cầm lấy táo đỏ đã ngâm, cắn chặt trong miệng. Một mùi hương kỳ lạ tỏa ra làm hắn hưng phấn, cắn rồi lại cắn, hắn cười rộ lên, cầm lấy một quả khác đút vào miệng Tư Viện.

Buộc cô nhai, ép cô nuốt xuống.

Tư Viện cũng cảm thấy quỷ dị, rõ ràng không thích, nhưng khi ăn xong thứ này tiểu huyệt của cô lại càng ngứa, càng khát vọng hắn chiếm hữu.

Ôn Đình Sơn thả người cô ra, giữ nguyên tư thế cắm huyệt đi đến trên giường. Chiếc giường đỏ thẫm mềm mại tựa như đám mây, Tư Viện ngã xuống, vẫn không thoát khỏi việc bị Ôn Đình Sơn ch*ch.

Hắn càng thêm điên cuồng, buộc cô nằm quỳ xuống, kéo mái tóc dài của cô, hung hăng ch*ch mạnh từ phía sau như cưỡi ngựa.

Tóc bị kéo ra sau khiến Tư Viện buộc phải ngẩng đầu lên, bộ ngực sữa đung đưa trong không trung, Tư Viện phát hiện đối diện cô là một mặt gương, phản chiếu lại bộ dáng dâʍ đãиɠ cực kì sống động của cô.

“Đừng…. Đừng mà…. Không muốn nhìn.” Quá xấu hổ, thậm chí ngón chân của cô cũng đỏ hết cả lên.

Ôn Đình Sơn mặc kệ, hung hăng cắm tiểu huyệt, nhìn vách thịt non vì bị hắn ch*ch mà hơi lật ra ngoài, nhìn d*m thủy nhỏ giọt, nhìn tiểu huyệt đầy bọt trắng xóa: “Đồ dâʍ đãиɠ, không ngờ d*m thủy của cô còn có tác dụng của xuân dược, không hổ là tang dược.”

Chẳng trách làm hắn trầm mê, người phụ nữ dâʍ đãиɠ này quả nhiên nên vĩnh viễn thuộc về hắn.

Tư Viện bị kɧoáı ©ảʍ làm cho choáng váng, chỉ còn lại du͙© vọиɠ khó kiểm soát, dù cho người đàn ông phía sau vừa tàn nhẫn vừa thô bạo, cô cũng trầm mê đến cực điểm. Cô thậm chí cảm thấy hai bên ngực mình trống rỗng, khát vọng bị đùa bỡn.

Ôn Đình Sơn nói: “Bóρ ѵú cho tôi xem.” (43 – pasdedeux)

Mệnh lệnh của hắn rơi xuống, Tư Viện lập tức chủ động duỗi tay tự xoa bóp ngực mình. Cô vân vê núʍ ѵú, cảm thấy bản thân chính là một con thú cái dâʍ đãиɠ.

Đạo đức sâu bên trong nội tâm khuyên cô phải dừng lại, thế nhưng cô lại không có cách nào khống chế chính mình.

Ôn Đình Sơn cũng nghe thấy giọng nói kia, hơi mỉm cười, tét một cái vào mông cô: “Làm da^ʍ nô của tôi không tốt sao? Rõ ràng cô rất thích mà.”

Hắn đang tẩy não, đừng nghe.

“Hà tất phải giãy giụa, cô thích bị tôi đối xử như vậy, cô thích bị côn th*t lớn của tôi ch*ch, thích bị tôi ra sức chiếm hữu, càng thích đoạt người đàn ông của bạn thân.”

Ôn Đình Sơn hết lần này đến lần khác đánh vào mông cô, mang theo mê hoặc, buộc cô phải sa vào từng chút một.

“Cô thông minh hơn so với cô ta, lại càng tốt bụng hơn, tại sao lại không thể hưởng thụ tốt hơn cô ta? Đúng không?”

Là như vậy sao?

Tư Viện cảm thấy không đúng, nhưng khi nhớ lại lời nói mỉa mai của Mễ Lạc, trong lòng cô lại là chua xót không cam lòng. Cô ấy dựa vào cái gì mà sống tốt hơn mình chứ?

Bản thân cô hiền lành chăm chỉ, nhưng lại chỉ có thể yêu đương với tên bạn trai như Hàn Túc. Mà Mễ Lạc thời đại học sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, đủ các loại bạn trai thay phiên nhau đến rồi đi, không biết đã ngủ với bao nhiêu người rồi mà vẫn còn có thể gả cho người chồng anh tuấn giàu có như vậy.

Dựa vào đâu?

Không phải nói, một cô gái tốt nhất định sẽ gặp được một người đàn ông tốt sao?

Tư Viện ghen ghét, ghen Mễ Lạc có được hết thảy, ghen cô ấy quá tốt so với bản thân cô.

Thế giới này luôn không công bằng, cô nỗ lực như vậy, lại bởi vì ngoại hình không xinh đẹp như Mễ Lạc, không giỏi tán tỉnh đàn ông như cô ấy thì không xứng có được người đàn ông tốt hay sao?

Dựa vào đâu?

Ôn Đình Sơn cười rộ lên, dán vào lỗ tai cô mê hoặc: “Cô đẹp hơn cô ta nhiều, tự tin lên một chút, đoạt lấy người đàn ông của cô ta, chiếm hữu hắn, khiến hắn trở thành tù binh của cô, đúng không?”

Tư Viện lờ mờ gật đầu, dâʍ đãиɠ hét lên, đúng vậy, cô phải có được Ôn Đình Sơn.

Ôn Đình Sơn cười, nhìn người phụ nữ điên cυồиɠ ɖâʍ đãng trong gương, vẻ đắc ý trong ánh mắt bộc lộ ra ngoài. Càng thêm dùng sức ra vào, càng thêm điên cuồng chiếm hữu.

Âm thanh dâʍ đãиɠ quanh quẩn trong phòng, thân thể va chạm gần như điên cuồng. Tư Viện cuối cùng đã từ bỏ chống cự, mở rộng hai chân, chủ động đón ý nói hùa sự chiếm hữu của người đàn ông.

Của cô, tất cả đều là của cô, cô phải chiếm được người đàn ông này.

Ôn Đình Sơn nhìn cô không cam lòng cùng điên cuồng, vô cùng thỏa mãn. Nên như vậy, nhân tính ghen ghét cùng xấu xí vốn không chịu được mê hoặc, chẳng cần hắn tốn nhiều công sức, người phụ nữ này bất quá cũng giống những người khác, bị sự ghen ghét làm mụ mị đầu ốc, trở thành nô ɭệ của du͙© vọиɠ.

Thật tốt, từ hôm nay trở đi, thỏ con của hắn muốn cắn người.