Chương 5

Thợ thủ công, châu báu, sách quý trong hoàng cung...

Toàn bộ hoàng cung bị cướp sạch.

Đại Hạ trong phút chốc sụp đổ tan tành.

Ta không nói thêm lời nào, lấy ra cây tích trượng Cửu Long Giám Quốc: "Viên Tín nghe lệnh!"

Trên đầu tích trượng Cửu Long Giám Quốc có khắc tám chữ lớn "Tuy vô loan giá, như trẫm thân lâm".

Có thể phế truất vua chúa, chỉnh đốn triều cương, không ai dám trái lệnh.

Trớ trêu thay.

Hoàng Đế ban cho ta bảo vật quý giá như vậy, chỉ là để bảo vệ tính mạng của Triệu Khê Đình vào thời khắc quan trọng.

Viên Tín nhìn thấy tích trượng, sắc mặt biến đổi, cùng các tướng sĩ quỳ xuống.

"Giao Trưởng công chúa cho Hoàn Nhan Duệ."

"Bỏ thành, rút quân!"

Còn nước còn tát.

Sống lại một đời, tuy có tiên cơ, nhưng vẫn quá muộn.

Ta không thể giải nguy cho Thanh Thành, cũng không thể dẫn quân tiếp viện kinh đô, càng không thể thay đổi vận mệnh diệt vong của Đại Hạ.

Nhưng ít nhất ta có thể bảo vệ năm ngàn quân sĩ trong tay Viên Tín.

Đây là ngọn lửa hy vọng của Đại Hạ.

Gặp lại Triệu Khê Đình là nửa năm sau.

Tại yến tiệc Nguyên Tịch của Yến quốc.

Lúc đó, ta đã thay đổi thân phận, trở thành một quý nữ Yến quốc.

Còn nàng ta đi theo bên cạnh Tam Hoàng tử Hoàn Nhan Duệ, là sủng thϊếp của hắn ta.

Khi ta bước vào đại điện, Hoàng Đế và Hoàng hậu Yến quốc vẫn chưa đến, các đại thần Yến quốc ôm ấp các quý nữ triều Hạ, nâng ly chúc mừng, vui vẻ hòa thuận.

Tiếng đàn tì bà vang lên, từng tiếng từng tiếng lọt vào tai.

Triệu Khê Đình như kỹ nữ thanh lâu, khoác trên mình tấm lụa mỏng, đường cong cơ thể lộ rõ, đang ôm cây đàn tì bà được Thái phó đề hai chữ "Khí phách", đàn vẫn là bản nhạc “Thập Diện Mai Phục”.

Toàn bộ khung cảnh này trông thật mỉa mai.

Nhìn thấy ta, nàng ta sững sờ.

Động tác gảy đàn trên tay vô thức dừng lại.

Ngay sau đó, nàng ta lao đến túm tóc ta, mắt long lên sòng sọc chửi rủa: "Triệu Tranh Lưu, đồ tiện tỳ chết tiệt, nếu không phải ngươi hại ta, sao ta có thể rơi vào kết cục này, ta phải gϊếŧ ngươi!"

Tỳ nữ bên cạnh ta nhanh nhẹn, trước khi nàng ta chạm vào ta đã tung một cước đá bay nàng ta: "To gan! Dám vô lễ với Quận chúa của chúng ta!"

Triệu Khê Đình bị đá đến mặt mày tái mét, đột ngột phun ra một ngụm máu.

Ta liếc nhìn Hoàn Nhan Duệ.

Hắn ta ngồi giữa bàn tiệc, lắc lư chung rượu, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo một nụ cười nhạt, dường như không quan tâm đ ến mọi chuyện đang xảy ra trước mắt.