Chương 1

“Đây là tiểu mỹ nhân nhà ai, còn không mau xuống đây cho tiểu gia ta nhìn một cái.”

Tiếng nói từ bên ngoài truyền đến.

Giọng nói có chút run rẩy, cũng có chút ý tứ nũng nịu.

Nha hoàn Thanh Vũ khẽ vén rèm xe nhìn một cái rồi nhanh chóng buông xuống.

Chỉ trong nháy mắt này, đã có thể nhìn thấy một thiếu niên toàn thân áo trắng, chính là Tô Vân Tương đang đong đưa quạt xếp trong tay.

Tỏ vẻ ngả ngớn nhìn xe ngựa của ta.

Phía sau nang ta là bảy tám tên tùy tùng mặc đồ đen che mặt.

Thanh Vũ rất khẩn trương, nắm chặt lấy tay ta.

“Tiểu thư, có lẽ gặp phải sơn tặc!”

Ở kiếp trước, chuyện đầu tiên sau khi Tô Vân Tương hồi kinh, liền muốn tới gặp ‘hảo huynh đệ’ của nàng ta.

Hết lần này đến lần khác nang ta tự cho mình khác biệt với cá quý nữ bình thường trong kinh thành.

Không muốn nhận thϊếp mời đem đến cửa như quy củ.

Ngược lại muốn thừa dịp ta lên núi lễ phật, dùng biện pháp sơn tặc cướp bóc.

Dùng danh nghĩa hoàn mỹ “ Để ta xem thử, vị tiểu thư Thẩm gia này có dung mạo, can đảm, phẩm chất như thế nào? Nếu chỉ uống trà nói chuyện phiếm bình thường, làm sao có thể biết được nàng có xứng với Khâm ca ca hay không?”

Kiếp trước, ta thật sự cho rằng đã gặp phải sơn tặc.

Dưới sự bảo vệ của gia đinh, kéo theo Thanh Vũ liều mạng chạy trốn.

Đường núi khó đi, lại không có người giúp đỡ.

Trên đường đi, vòng trâm trên đầu bay tán loạn, váy bị nhánh cây làm rách.

Thậm chí còn rơi mất một chiếc giày thêu.

Trong tay áo ta còn nắm thật chặt một cây trâm cài đầu.

Đã có ý định quyết liệt, nếu thật sự rơi vào tay sơn tặc, ta dù bỏ mạng cũng không để mất thanh danh Hầu phủ.

Mà Tô Vân Tương mang theo người, từ đầu đến cuối luôn ở phía sau không nhanh không chậm mà đuổi theo.

Nàng ta ung dung nhìn ta như trò hề.

Mãi cho đến khi Tiêu Khâm đến, hai mắt ta tối sầm tê liệt ngã vào trong ngực hắn.

Sau khi tỉnh lại ta đã thấy Tô Vân Tương ở bên trong đình nhỏ bên hồ trong Hầu phủ, thân mật dựa vào bên cạnh Tiêu Khâm đánh đàn.

Tô Vân Tương nhìn thấy thần sắc hốt hoảng cùng khuôn mặt trắng bệch của ta, ngược lại còn cười khúc khích.

“Khâm ca ca, lá gan của phu nhân huynh cũng quá nhỏ, chạy đến nỗi không cần giày!”

Ánh mắt nàng ta lại dừng trên người ta, mang theo chút khinh thường.

“Quả nhiên là nữ nhi nhà quan văn, yếu đuối như vậy, gió vừa thổi lay cỏ cũng đã sợ mất mật.”

Tiêu Khâm cũng không giữ mặt mũi cho ta, ngược lại nhìn Tô Vân Tương cười một tiếng cưng chiều.

“Muội cho rằng ai cũng giống muội, chỉ cần không trông coi một chút đã hận không thể nhảy lên đầu chơi đùa.”

Khi đó, ta còn có chút ấm ức.

Chờ sau khi Tô Vân Tương rời đi, nhịn không được mà oán trách vài câu.

“Tiểu thư Tô gia như vậy cũng thật không có phép tắc. Tốt xấu gì ta cũng là phu nhân Hầu phủ, nàng ta trêu đùa ta như vậy cũng chính là đánh vào mặt mũi Hầu phủ.”

Tiêu Khâm lại lạnh lùng gạt đi lời ta nói.

“Tình nghĩa của Tương Tương và ta là từ nhỏ, ta đương nhiên coi nàng... như tiểu muội trong nhà. Tuổi nàng còn nhỏ, nghe thấy ta cưới phu nhân thấy thú vị liền muốn đến xem thử. Hôm nay dù ngươi bị kinh sợ, nhưng trái phải cũng không xảy ra chuyện gì lớn, về sau không cần nhắc lại.

Nhưng việc này đến cuối vẫn lọt chút tiếng gió ra ngoài.

Tiêu Khâm che chở cho Tô Vân Tương, sợ người bên ngoài nói nàng ta không có đức hạnh.

Đem chuyện nàng ta nữ giả nam trang làm sơn tặc, giấu vô cùng kín kẽ.

Lại cứ nhắc đến chuyện ta gặp phải kẻ xấu, lúc được cứu về quần áo không chỉnh tề lại giống như hồng thủy mãnh thú, chỉ trong một đêm đã truyền khắp giới quyền quý trong kinh thành.

Sau khi truyền đi, càng ngày càng quá đáng, còn có người nói ta đã mất danh tiết.