Chương 2

Sau việc đó, người ngoài nhìn ta với ánh mắt thương lại hoặc miệt thị hoặc trêu tức.

Mà người khởi đầu chuyện này là Tô Vân Tương, dưới sự che chở của Tiêu Khâm lại được che dấu hoàn mỹ.

Sống lại một lần nữa, từng chuyện từng chuyện ta đều muốn trả lại!

Ta giữ lại tay Thanh Vũ, cất giọng hỏi.

“Hảo hán ở ngọn núi nào? Ta vốn không có ý quấy rầy, nếu chịu cho qua, tiền bạc trên xe ngựa đều có thể lấy đi.”

Tô Vân Tương đong đưa quạt xếp trong tay, ra vẻ phong lưu nói.

“Tiền bạc sao? Thanh Long trại của ta nhìn giống dáng vẻ của kẻ thiếu tiền sao?”

Tùy tùng sau lưng nang ta cười nhạo.

Gần kinh thành, thật sự có bọn giặc gọi là Thanh Long trại.

Làm việc ngoan độc, thủ đoạn tàn bạo.

Mấy năm trước đây triều đình đã mấy lần phái binh đi tiêu diệt nhưng đều không thành công.

Tô Vân Tương muốn nhìn thấy dáng vẻ ta bị dọa đến ngã xuống, đương nhiên sẽ phải chọn lấy tên tuổi có tiếng vang nhất.

Giọng nói của nàng ta mập mờ.

“Không bằng tiểu nương tử cùng ta trở về núi, làm áp trại phu nhân, làm ấm giường cho ta.”

Ta vén rèm, đi xuống xe.

Cây quạt trong tay Tô Vân Tương chợt dừng lại.

Nàng ta nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt lóe lên một tia ảm đạm.

Ta nói: “Phu quân ta chính là Vĩnh Nghị Hầu, nếu ta có chút thương tổn nào, chỉ sợ các ngươi cũng không thể sống yên.”

Tô Vân Tương khẽ cười một tiếng.

“Vốn còn tưởng rằng là dung mạo như phù dung...” Nàng ta lười biếng kéo dài chữ cuối, trong mắt lóe lên ác ý, “cũng chỉ thường thôi.”

Nàng ta cố ý cao giọng quát.

“Các huynh đệ, mau đưa vị phu nhân này xuống. Mang về cho mọi người trong trại đều được vui vẻ...”

4.

“Ngược lại ta muốn nhìn xem, ai có thể cướp người đi dưới mắt bản quận chúa!”

Lời còn chưa dứt, mười mấy ám vệ ẩn thân xung quanh đã lướt đi như quỷ mị.

Chỉ trong chốc lát đã bao vây đám người Tô Vân Tương.

Tô Vân Tương quỳ một chân trên đất, chật vật nhìn quận chúa Vinh Dương chậm rãi đi từ trên xe ngựa xuống.

Quận chúa Vinh Dương đi đến bên cạnh ta, khẽ sửa lại ống tay áo, nói.

“Tên tiểu tặc cũng dám ở dưới chân hoàng thành kêu gào.”

“Theo ta thấy, cũng không cần đưa đến quan phủ, nói rằng quấy rầy xe ngựa của ta, giải quyết tại chỗ đi.”

Mặt Tô Vân Tương biến sắc.

“Không, không được. Quận chúa, ta là Tô…”

Quận chúa Vinh Dương cũng không muốn nhìn thấy nàng ta một chút, không nhịn được nói.

“Còn không chặn miệng lại!”

Một ám vệ tiến lên, đánh vào sau gáy Tô Vân Tương cho bất tỉnh.

Trở lại trong xe ngựa, quận chúa Vinh Dương khẽ đưa tay chỉ vào trán ta.

“Ta nói ngày thường người đều một mình lên núi, vậy mà hôm nay sáng sớm đã phái người đến mời ta. Bây giờ xem ra là đợi ta ở chỗ này.”

Ta khẽ mím môi cười. May mắn. May mắn vì thời gian tà trùng sinh không quá muộn.

Quận chúa Vinh Dương là con gái duy nhất của trưởng công chúa, thuở nhỏ vô cùng được sủng ái.

Ra ngoài đương nhiên sẽ có ám vệ hộ tống.

Có dòng họ vương thất ở đây, cũng có thể đảm bảo được danh tiết của ta trong sạch.

Vinh Dương không để ý lắm hỏi.

“Người bên ngoài xử lý như thế nào?”

Ta khẽ cười.

“Mấy năm nay Thanh Long trại chiếm đoạt không ít, Thánh thượng sớm đã có ý thu phục. Ta chỉ là một phu nhân thế gia, sao có thể dễ dàng đắc tội một bọn sơn tặc đây? Không bằng liền thuận nước đẩy thuyền, đem bọn chúng đuổi trở về Thanh Long trại cũng được.”

Vinh Dương không khỏi mỉm cười.

“Ngươi cũng có ý đồ xấu xa.”