Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tranh Tranh Không Muộn

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
5.

Để tỏ lòng biết ơn, ta đã mời Vinh Dương đến điền trang trong đồ hồi môn của ta ngâm suối nước nóng.

Sau khi chơi vui vẻ, trở về kinh thành thì lời đồn đã tràn lan.

Nói quân Hắc Vũ dưới trướng Vĩnh Nghị Hầu dốc toàn lực đi cứu người từ Thanh Long trại.

Ta vừa bước vào cửa, trước mắt bỗng loé lên tia sáng.

Một chén trà ném trên đất trước mặt ta, vỡ tan.

“Độc phụ!” Sắc mặt Tiêu Khâm nặng nề nhìn ta.

“Ngươi đem Tương Tương vào nơi như Thanh Long trại kia, đúng là lòng dạ rắn rết!”

Ta nhìn Tiêu Khâm.

Mười hai tuổi hắn đã ra chiến trường, xưa nay luôn trầm ổn.

Sau khi ta thành hôn cùng hắn, dù không được gọi là ân ái nhưng cũng là vợ chồng trẻ, ít nhà cũng kính trọng nhau như khách.

Ở kiếp trước, hắn luôn đem tình cảm đối với Tô Vân Tương che giấu đi rất kỹ.

Cũng chưa từng có khi nào lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị như vậy.

Bây giờ, chẳng qua là ta đã tương kế tựu kế, hắn đã đau lòng đến hoảng loạn.

“Phụ quân hồ đồ rồi. Tương Tương cái gì, ta còn chưa từng nghe qua.”

Ta nhấc chân bước qua những mảnh sứ vỡ trên đất.

Trên giường nhỏ gần cửa sổ, Tô Vân Tương đang nghiêng người nằm phía trên.

Nàng ta chủ mặc một bộ quần áo trong bằng gấm, tóc đen buông dài.

Càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đáng thương.

Ta khẽ cười.

“Nhìn vị muội muội này có mấy phần quen thuộc.”

“Hôm qua không phải đã từng gặp sao.” Tô Vân Tương cười nhạo một tiếng, “Tẩu tử gặp nhiều quý nhân nên dễ quên, ta vốn đã nhiều năm không gặp Khâm ca ca, muốn đến xem phu nhân của huynh ấy là hạng người gì. Không nghĩ đến, thủ đoạn ngầm của những quý nữ kinh thành các ngươi lại như vậy, muốn hủy hoại danh dự trong sạch của ta…”

Lời còn chưa kịp nói xong, một bạt tai vang dội đã đánh lên mặt nàng ta.

Trong chốc lát Tô Vân Tương trợn mắt, lập tức ôm mặt hét lên.

6.

Ta tiếp tục đánh lên, chờ đến khi Tiêu Khâm kịp phản ứng lại xông lên, Tô Vân Tương đã bị ta đánh cho nằm trên giường.

Nửa bên mặt trong phút chốc thành một mảng sưng đỏ.

Một tay hắn ôm lấy Tô Vân Tương bảo vệ trước ngực.

“Thẩm Vãn Tranh!” Tiêu Khâm gầm lên, ”Ngươi điên rồi sao?”

Ta khẽ cười.

“Phu quân nói ta lòng dạ rắn rết, đúng lúc, ta cũng muốn hỏi vị tiểu thư này một chút…”

“Tô Vân Tương, Tô tiểu thư.”

Ta vừa liếc mắt, Thanh Vũ đã ra ngoài, rất nhanh đã mang theo hai gia đinh dẫn theo một người đi vào.

Toàn thân người kia run rẩy, chính là tên Mã Tam hay chơi chọi gà cưỡi ngựa trên đường gần cổng Hầu phủ.

Hắn vừa vào đã ngã nhào trên mặt đất.

“Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng.”

Thanh Vũ hành lễ, từng câu chữ rõ ràng nói ra.

“Hôm nay trên phố đang đồn đại hôm qua phu nhân Vĩnh Nghị Hầu bị Thanh Long trại bắt, mất đi sự trong sạch. Lời đồn đại sinh động như thật, thậm chí kiểu dáng y phục của phu nhân như thế nào cũng kể lại rõ ràng. Nô tỳ để cho mấy gia đinh ngồi canh nửa ngày, đã tra được là tên lưu manh này đã truyền tin đồn đi khắp bốn phía.”

Ta lại ngồi xuống ghế dựa, ý cười thật sâu nhìn về phía Tô Vân Tương.

“Xem ra bàn về thủ đoạn ngầm, Tô tiểu thư tự xưng là phóng khoáng như binh sĩ cũng không thua bao nhiêu đâu.”

Ở kiếp trước, lúc đầu ta không thể hiểu được.

Tại sao việc Tô Vân Tương giả làm thổ phỉ lại được giấu kín không kẽ hở, mà tin đồn về ta lại hết lần này đến lần khác bị truyền đi đến đầu đường cuối ngõ.

Về sau mới biết, Tô Vân Tương đã ra lệnh cho Mã Tam, để hắn đi đồn thổi ra bốn phía.

Trong nháy mắt trên mặt Tô Vân Tương đã tái nhợt, thất thanh nói.

“Không phải ta!”

Sắc mặt Tiêu Khâm âm trầm, đang muốn mở miệng.
« Chương TrướcChương Tiếp »