Chương 4

7.

Bên ngoài có quản sự đến thông báo, nói người của phủ trưởng công chúa đến.

Ma ma đến toàn thân khí phái, tự xưng họ Thôi.

Phía sau bà mang theo hai hạ nhân phủ công chúa, cùng khiêng một rương đồ đi vào.

Có bốn tiểu nha hoàn quần áo hoa lệ khác, dáng người thẳng tắp đứng trước cửa Hầu phủ.

Cửa hầu phủ mở rộng, bên ngoài là rất đông bách tính đứng xem náo nhiệt.

Tiêu Khâm cười rồi nói.

"Không biết trưởng công chúa có ý chỉ gì, trước tiên mời ma ma vào trong uống một chén trà rồi nói cũng không muộn."

Thôi ma ma đứng bất động, lên tiếng dõng dạc.

"Điện hạ nghe nói hôm qua quận chúa Vinh Dương hiểu lầm Tô tiểu thư là sơn tặc Thanh Long trại nên đã đưa trở lại, suýt nữa đã trở thành sai lầm lớn. Trong lòng vô cùng bất an."

"Đặc biệt chuẩn bị một phần lễ mọn, mong Tô tiểu thư rộng lòng tha thứ."

Thôi ma ma nhìn thẳng không chớp mắt, phong thái không giận mà uy. Nói từng chữ vô cùng rõ ràng.

Bách tính bên ngoài đều ghé tai nhau xì xào bàn tán, âm thanh lớn như vậy, không ai là không rõ người rơi vào tay Thanh Long trại ngày hôm qua chính là tiểu thư Tô gia.

Trên mặt Tô Vân Tương lúc trắng lúc xanh.

Lễ vật này, nói là tạ lỗi, nhưng bây giờ thật sự là bỏng tay.

Người của phủ trưởng công chúa đã trùng điệp kéo đến, rồi lại trùng điệp rời đi.

Tô Vân Tương khẽ cắn môi, giọng căm hận nói.

“Thẩm Vãn Tranh, là ngươi đúng hay không?”

Ta khẽ cong môi, khẽ lắc chén trà trong tay.

Giống như kiếp trước, trước khi ta biết được Tô Vân Tương đã sắp xếp xong cho Mã Tam.

Chỉ đợi ta hoảng loạn chạy trốn, Mã Tam sẽ tản ra lời đồn đại trong kinh thành.

Tô Vân Tương không nghĩ đến, lần này chính bản thân mình lại rơi vào Thanh Long trại.

Nàng đương nhiên sẽ không tự bê đá đập chân mình.

Người nàng ta phái đi sắp xếp cho Mã Tam đã sớm bị ta chặn lại.

Ta chỉ cần yên lặng dõi theo diễn biến, để Mã Tam trong đám người nhàn rỗi kia truyền tin đồn đi càng rộng càng tốt.

Cho đến khi tất cả mọi người trong kinh thành đều coi Tiêu Khâm hùng hổ vội vã như vậy thật sự là vì chính nương tử của hắn xảy ra chuyện.

Trước hết Thôi ma ma đã điều tra ra manh mối.

Đảo ngược lại như vậy, đương nhiên để cho người ta bàn tán càng rộng rãi.

Ở kiếp trước, ta bị người khác chỉ chỏ như thế nào.

Lần này, là đến lượt Tô Vân Tương ngươi.

Từ đầu đến cuối, là ám vệ của quận chúa Vinh Dương đưa người đến Thanh Long trại.

Lời đồn đại này là do Tô Vân Tương tìm người truyền đi.

Mà việc dạy dỗ này cũng là do trưởng công chúa ban cho.

Cho dù Tiêu Khâm vô cùng đau lòng cho tiểu thanh mai Tô Vân Tương này, nhưng cũng không có cách nào đem chuyện này cố tình ụp lên đầu ta.

Trên mặt Tô Vân Tương liên tục xuất hiện hận ý.

Thật lâu sau, lại bỗng nhiên đỏ khóe mắt.

Nàng ta cười lên, đưa tay kéo Tiêu Khâm.

“Khâm ca ca, trưởng công chúa thưởng cho ra nhiều tiền tài châu báu như vậy. Đi thôi, ta mời ngươi đi uống hoa tửu.”

Nàng ta nhìn về phía ta mang theo sự ác liệt.

“Tỷ tỷ sẽ không để tâm chứ?”

8.

“Hầu gia và Tô tiểu thư một đường nắm tay nhau ra ngoài, cuối cùng Tô tiểu thư còn kéo Hầu gia cùng nhau đi vào Yến Xuân Lâu.”

Thanh Vũ khẽ nhíu mày nhìn sắc mặt ta.

“Nghe nói còn gọi mấy vị cô nương đến tiếp rượu, chơi đùa một đêm.”

Yến Xuân Lâu là thanh lâu đệ nhất trong kinh thành.

Sau khi ta cùng Tiêu Khâm thành hôn, hắn chưa từng đặt chân đến những nơi ong bướm.

Ở kiếp trước, sau khi ta biết được việc này, nhất thời tức giận mà tìm đến Yến Xuân Lâu.

Chỉ thấy được những người trong mấy căn phòng đầy mùi son phấn kia, mấy vị cô nương mặc lụa mỏng đang nhẹ nhàng nhảy múa.

Một chân Tô Vân Tương chống lên ghế, quạt xếp trong tay khẽ động.

Trên đuôi tóc là một dây tơ khảm vàng màu xanh nhạt.

Giống như một vị tiểu thiếu gia phong lưu nhà phú quý.

Có vị cô nương nâng chén rượu đến bên môi Tiêu Khâm.

Mặt Tô Vân Tương hơi biến sắc, mở miệng cười nhạo.

“Kỹ nữ chính là kỹ nữ, cũng chỉ là đồ chơi cho người ta tìm niềm vui. Rượu của ngươi là cái loại bẩn thỉu gì mà cũng dám cầm tới trước mặt ca ca ta?”

Sắc mặt cô nương kia trắng bệch, nhanh chóng lui ra ngoài.

Tiêu Khâm nhíu mày vừa muốn mở miệng, Tô Vân Tương đã cười hì hì tiến đến.

“Ca ca, chén rượu của huynh so với của ta còn mạnh hơn, cho tiểu đệ nếm thử đi?”

Nàng ta mơ hồ nghiêng người qua. Từ góc độ của ta, vừa vặn có thể nhìn thấy, ngực nàng ta dính sát vào cánh tay Tiêu Khâm.

Trước khi Tiêu Khâm kịp phản ứng, Tô Vân Tương đã uống một ngụm rượu trong chén của hắn.

“Ngô, thật sự là rượu ngon.”

Tô Vân Tương liếʍ liếʍ môi, mơ hồ có thể nhìn thấy cái lưỡi nhỏ đỏ bừng.

Ở kiếp trước, khi nhìn thấy cảnh này, ta đã mất hết lý trí, không quan tâm điều gì mà xông vào náo loạn một trận. Ngược lại phải gánh cái thanh danh “ghen tỵ”.

Hiện tại chuyện này xảy ra một lần nữa, ta đương nhiên không đuổi theo mà tự chuốc lấy nhục nhã.

Ta xoay người, từ trong giỏ lấy ra cỏ khô cho ngựa.

Trong chuồng ngựa là một con ngựa toàn thân trắng như tuyết, nó vui sướиɠ vẫy đuôi, rất nhanh đã ăn hết một giỏ cỏ.

Ta đưa tay sờ sờ đầu nó.

Một bên mã phu lấy lòng lên tiếng.

“Lưu Quang thật sự rất thích phu nhân, phu nhân cho cỏ khô nó cũng ăn nhiều hơn bình thường một chút.”

Ta cười cười.

“Lưu Quang, đúng là một cái tên hay. Nghe nói là một đôi với Tố Tuyết của Hầu gia.”

Mã phu tươi cười hớn hở nói.

“Phu nhân nói không sai, Lưu Quang và Tố Tuyết đúng là một đôi. Hầu gia đặc biệt tìm rất lâu, lại tỉ mỉ dạy dỗ. Chắc hẳn muốn tặng cho phu nhân một bất ngờ.”

Đúng là niềm vui bất ngờ, cũng đúng là Tiêu Khâm muốn đem Lưu Quang tặng cho người khác.

Chỉ là ta tự nói trong lòng, tất nhiên là

không phải cho ta.

Lưu Quang thân thiết cọ vào tay ta.

Ta cười lên.

Phần lễ vật lớn như vậy, đúng là không thể không chờ đợi.

“Đúng rồi.”

Ta giống như nghĩ ra cái gì đó, nói với Thanh Vũ.

“Gần đây Hầu gia thường không về phủ, nhớ dặn dò kỹ gã sai vặt bên cạnh hắn một câu, kim dịch đan kia không được dừng uống. Nếu hết, ngươi cùng hắn đi tìm Lưu đại phu ở đầu ngõ lấy tiếp.”

Mấy năm trước Tiêu Khâm đã bị thương trên chiến trường.

Vừa sang mùa thu mát mẻ có hơi lạnh, nhiễm gió sẽ ho vài tiếng.

Sau khi thành hôn với ta, ta đặc biệt đi tìm kim dịch đan điều dưỡng cho hắn. Bây giờ đã tốt hơn bảy tám phần. Thanh Vũ rũ mắt xuống, đáp một tiếng.

Mã phu kia nghe thấy vậy, liền cười nịnh nọt.

“Tình cảm của phu nhân và Hầu gia thật là tốt.”

Ta khẽ cười.

“Đây là đương nhiên.”