Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tranh Tranh Không Muộn

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
9.

Sau đó hơn một tháng, Tiêu Khâm luôn cùng đi theo Tô Vân Tương dạo hoa lâu, du thuyền, cùng một số con em trong nhà quyền quý vui chơi.

Ta trở về thăm Thẩm phủ. Thẩm gia là dòng dõi thanh quý, cha ta lại làm quan đến tể phụ. Chính là đứng đầu trong quan văn, môn sinh rải khắp thiên hạ.

Kiếp trước, khi Thẩm gia và Tiêu gia liên hôn. Khi Tiêu Khâm thông đồng với địch liên lụy đến Thẩm gia, đường làm quan của cha ta cũng chấm dứt.

Điền trạch, gia sản đều bị xung vào quốc khố. Cha ta cả đời liêm chính, kết quả lại bị ô danh.

Nghĩ đến đây, trong lòng ta đắng chát.

Khi nhìn thấy phụ thân đang vẽ tranh trong lương đình, càng khó nén được nước mắt. Cha ta nghe thấy ngẩng đầu lên.

“Tranh Tranh?”

Tay áo cũng không kịp buông xuống, cầm cả bút lông trong tay đi đến chỗ ta.

“Sao lại trở về?”

Ta cùng cha dùng bữa, lại đem sách trong Tàng Thư Lâu sắp xếp gọn gàng.

Cuối cùng lại chơi cùng cha mấy ván cờ.

Ta chơi cờ rất dở, lại không có kiên nhẫn.

Đi nhiều nước cờ rất hối hận.

Cha ta lại giả vờ ngủ gà ngủ gật, không vạch trần ta. Mắt thấy không còn sớm nữa, ta đứng dậy chuẩn bị về Hầu phủ. Cha ta không đi cùng ra cửa, lại ngồi trên ghế gọi ta lại.

“Tranh Tranh, nếu như ở Tiêu gia không vẻ, hãy trở về nhà.”

“Thẩm gia nuôi được con”

Trong mắt ta bỗng nhiên ấm áp.

“Không có việc gì không vui, phụ thân người nói gì vậy, con cũng không phải đứa trẻ.”

Dưới bóng chiều, dáng người cha ta thẳng tắp.

Gió lướt qua, làm hai tay áo khẽ bay. Ta vội vã tiến vào xe ngựa, hoảng hốt rơi lệ.

10.

Xe ngựa đi qua chợ lớn nhất ở phía đông kinh thành. Tiếng người huyên náo, đan xen với tiếng cười vui vẻ. Thanh Vũ khẽ vén một góc màn che.

Trên mặt hồ sát ven đường, một chiếc thuyền hoa đang dừng lại. Có ca nữ đang ngân nga khẽ hát.

[ Mây làm hoa nguyệt say lộng ảnh, diệm gối cánh tay ngọc sóng mắt nhẹ.

Ve trâm rơi ngọc kính, phù dung kiều ngâm lộ. Nơi nào gặp Khanh Khanh.]

Câu từ diễm lệ. Tiếng hát du dương kia, dường như đang cào nhẹ vào lòng người nghe hát.

Tầm mắt ta rơi vào bóng người màu xanh của ca nữ trên khoang thuyền.

Gật đầu khen một câu.

“Hát không tệ. Thanh Vũ...”

Thanh Vũ hiểu ý, lấy vài thỏi bạc vụn trong hầu bao ra.

Xuống khỏi xe ngựa, ném bạc lên khoang thuyền hoa.

Ca nữ khẽ nhìn, đôi mắt xinh đẹp khẽ động.

Khóe mắt có một nốt ruồi nhỏ, càng tăng thêm phần phong tình. Nàng khẽ gật đầu nhìn về phía ta.

Ta hạ màn che xuống.

“Đi thôi.”

Đến đêm khuya, trong phủ đã sớm khóa cửa.

Ta đang tháo trang sức chuẩn bị đi ngủ, lại có gã sai vặt đứng bên ngoài cửa lên tiếng.

“Tiểu thư, xảy ra chuyện.”
« Chương TrướcChương Tiếp »