Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tranh Tranh Không Muộn

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Vân Tương đang kéo Tiêu Khâm lên thuyền hoa của Yến Xuân Lâu tham gia náo nhiệt.

Không biết vì sao, lại tranh chấp với mấy tên lưu manh.

Tiêu Khâm vì bảo vệ cho Tô Vân Tương, đã ra tay đánh nhau. Nghe nói còn đổ máu.

Ta nhíu mày hỏi.

“Là ai bị thương?”

Thanh Vũ thay ta khoác thêm một lớp áo.

“Không phải Hầu gia, cũng không phải Tô tiểu thư. Hầu gia đã mang theo một cô nương từ Yến Xuân Lâu trở về.”

“Toàn thân Hầu gia đều là máu, phía trước đang náo loạn.”

Lúc ta đến viện của Tiêu Khâm, quản sự đã đưa mấy vị đại phu ra ngoài. Tô Vân Tương vẫn đang ngồi ở đó. Nàng ta vẫn là một thân trang phục nam nhân. Chân đi giày nhỏ bằng gấp hồ điệp, trên người mặc trường sam màu xanh nhạt. Một cây trâm vàng trên đầu, eo nhỏ không đủ một nắm tay. Chỉ là sắc mặt trắng bệch, quần áo không chỉnh tề. Hiển nhiên là bị sợ hãi. Thỉnh thoảng Tô Vân Tương lại liếc nhìn vào trong phòng.

Nhìn thấy ta, cũng không lạnh lùng trừng mắt như thường ngày.

Chỉ khẽ nhấp môi, thần sắc thảm hại.

Nữ tử bên trong thống khổ than nhẹ, Tiêu Khâm nhẹ giọng trấn an một hồi mới xốc rèm đi ra.

Trên y phục hắn đều là vết máu, ta vuốt ngực, lộ ra vẻ mặt ân cần.

“Hầu gia, đây là như thế nào?”

Tiêu Khâm đáp lại.

“Vãn Tranh, ta nhớ trong khố phòng có nhân sâm trăm năm, ngươi để người lấy đến đây đi.”

Tầm mắt ta vượt qua hắn, quét mắt nhìn bóng người lờ mờ bên trong một chút.

Cũng không hỏi nhiều, nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Tiêu Khâm cũng chưa từng nhìn Tô Vân Tương một chút, đã muốn quay vào trong.

“Khâm ca ca.”

Tô Vân Tương uất ức mở miệng gọi một tiếng, “Ta cũng rất sợ hãi...”

Tiêu Khâm trực tiếp ngắt lời nàng ta.

“Tô tiểu thư bị kinh sợ, trước hết hãy hồi phủ đi.”

Tô Vân Tương khó thở.

“Tiện nhân kia trăm phương ngàn kế muốn trèo lên người ngươi, nói không chừng còn chính là cố ý tìm người đến diễn một vở kịch này...”

“Tìm người đến diễn kịch, có ai tự đâm mình một đao không?”

Tiêu Khâm nhìn Tô Vân Tương một chút. Ánh mắt vô cùng thất vọng kia, Tô Vân Tương nhất thời trố mắt đứng nguyên tại chỗ. Lời nói lúng túng. Tiêu Khâm buông rèm xuống, lại không nhìn nàng ta một chút.

Ta đưa tay vén tóc mai.

Phu quân của ta, giống như bị tổn thương vì tình đi.

12.

Cuối cùng Tô Vân Tương cũng khóc lóc rời đi.

Lần đầu Tiêu Khâm không quan tâm đến nàng ta, chỉ ngồi trong phòng chăm sóc vị cô nương bị thương kia. Ta cố ý dặn dò quản sự trong phủ, tất cả những vật dụng và đồ ăn dùng cho vị cô nương Y Nguyệt kia đều phải dùng đồ tốt nhất.

Ngày hôm đó, Tiêu Khâm tự mình bón thuốc cho Y Nguyệt xong mới ra ngoài. Ta cố ý để phòng bếp nấu thức ăn bổ dưỡng.

Đến viện của Tiêu Khâm, cô nương Y Nguyệt kia đang một mình ngồi dưới mái hiên, nhìn vào trong viện Hải Đường.

Nhìn thấy ta, nàng ấy cũng không đứng dậy.

“Ở đây gió lớn như vậy, tại sao không vào trong phòng nghỉ ngơi?”

Y Nguyệt chỉ vô tình cười cười.

“Trái phải cũng không chết được, chỉ là một mạng nhỏ.”

Ta nhìn nàng ấy, lần trước gặp nàng ấy vẫn còn là ca nữ phong tình vạn chủng trên thuyền hoa.

Nốt ruồi bên khóe mắt kia, lại càng thêm nhiều ý vị.

Hiện tại khi chưa trang điểm, bây giờ lại hiện ra mấy phần ngây thơ. Ta im lặng thở dài.

“Ngươi cần gì phải liều mạng như vậy? Nếu đao kia lệch đi một chút, thì Hoa Đà tái thế cũng không cứu sống được.”

“Ta biết phu nhân có ý tốt.” Y Nguyệt rũ mắt xuống, che giấu hận ý trong mắt, “Chỉ là không bỏ được đứa trẻ, không giữ được phu quân. Tiêu Khâm này là người bạc tình bạc nghĩa. Chỉ cần như vậy, hắn để trong lòng cũng chỉ có một mình Tô Vân Tương. Cho dù phu nhân là chính thất, sợ rằng cũng có thể tùy ý vứt bỏ...”

Y Nguyệt nhìn ta có chút phức tạp.

Ta cười cười không nói chuyện. Ai nói không phải đâu.

Kết cục của ta ở kiếp trước, cũng không khác câu nói này bao nhiêu.

Y Nguyệt hít sâu một hơi.

“Ta chẳng qua chỉ là một nữ tử phong trần, muốn thật sự chen vào giữa hai người này, nếu không cố gắn để Tiêu Khâm thật sự nhớ kỹ ta, để thay thế Tô Vân Tương là điều không thể.”

“Phu nhân không cần quá để ý. Tuy là phu nhân chủ động tìm đến ta, ta cũng đa tạ phu nhân cho ta cơ hội báo thù này. Ta có thâm thù với Tô Vân Tương, nếu phải liều cái mạng này cũng muốn không chết không thôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »