Chương 7

Mượn dịp Yến Xuân Lâu tổ chức hội hoa đăng, đã thuê một chiếc thuyền hoa.

Nàng ta kéo Tiêu Khâm cùng đi xem náo nhiệt.

Trên thuyền hoa đủ loại người ra vào. Dáng vẻ Tô Vân Tương yểu điệu, môi hồng răng trắng.

Vài tên lưu manh nhìn thấy vậy liền có ý định kéo Tô Vân Tương lại mời nàng ta uống rượu.

Tô Vân Tương dù sao cũng là tiểu thư khuê các, làm sao có thể chịu được sự nhục nhã này, liền tát mạnh vào mặt một tên lưu manh.

Rất nhanh, đồng bọn của tên lưu manh đã bao vây lấy bọn họ.

Trong lúc hỗn loạn, không biết ai đã rút một cây đao ra.

Cây đao vốn dĩ nhắm vào Tô Vân Tương. Sắc mặt Tô Vân Tương trắng bệch, hét lên một tiếng. Trong lúc nguy cấp, nàng ta nhanh chóng trốn ra sau lưng Tiêu Khâm. Tiêu Khâm vừa phải bảo vệ nàng ta, vừa phải đánh nhau với đám lưu manh kia.

Hai tay không đấu lại bốn tay. Lúc này lộ ra sơ hở quá lớn, thấy cây đao đang sắp chém vào người. Không ngờ từ bên cạnh có một người lao ra, ôm chặt lấy Tiêu Khâm. Chính là cô nương Y Nguyệt của Yến Xuân Lâu.

Trong hoàn cảnh đó, làm gì có nam nhân nào không động lòng. So sánh hai bên, Tô Vân Tương vốn là người trong lòng hắn, bỗng chốc không còn thanh khiết như mặt trăng. Vốn dĩ Tiêu Khâm dùng danh nghĩa huynh đệ để hưởng thụ những chuyện mờ ám cùng Tô Vân Tương.

Mà lúc cận kề sống chết, Tô Vân Tương lại tham sống sợ chết, không quan tâm đến hắn, rốt cuộc cũng khiến hắn tổn thương.

14.

Tính tình Tô Vân Tương kiêu ngạo, từ lần trước bị Tiêu Khâm đuổi đi, hành động càng ngày càng phóng túng.

Ngày ngày giao du với đám công tử bột ở kinh thành, luôn cùng đi với bốn năm tên công tử nhà giàu ăn chơi. Vốn lần này là nàng ta tự mình về kinh thành thăm nhà.

Trong nhà chỉ có một tổ mẫu tuổi đã cao, cũng không quản lý được nàng ta.

Trong kinh thành có rất nhiều lời đồn về vị tiểu thư Tô gia này.

Hôm đó Tiêu Khâm về phủ, sắc mặt không vui.

Ta biết được chuyện là Tô Vân Tương cùng tiểu công tử nhà Lại bộ thượng thư ra khỏi thành du ngoạn đã truyền đến tai hắn.

Vậy nên lúc đại phu đến thay thuốc cho Y Nguyệt, ta đã chủ động bóng gió nhắc đến chuyện nạp Y Nguyệt làm thϊếp.

“Ta đã sai người đi điều tra, tuy cô nương Y Nguyệt kia xuất thân từ thanh lâu, nhưng vẫn luôn là cô nương trong sạch. Ta biết phu quân không nhắc đến chuyện này, chắc hẳn đang lo lắng, nên ta đã tự ý chuộc cô nương Y Nguyệt ra khỏi Yến Xuân Lâu.”

Ta mỉm cười.

“Phu quân đừng trách ta tự ý.”

Tiêu Khâm đang tức giận với Tô Vân Tương, lại nghĩ đến tình nghĩa sâu nặng của Y Nguyệt dành cho hắn, gần như không do dự mà đồng ý. Hắn nắm tay ta, chân thành nói.

“Vãn Tranh, giờ ta mới biết, người thật sự để ta trong lòng sẽ luôn suy nghĩ cho ta.”

“Có được thê tử như vậy, phu quân còn cầu gì nữa.”

Ta cố ý tổ chức lễ nạp thϊếp thật long trọng, thậm chí còn sớm cho người truyền tin này ra ngoài.

Tối hôm Y Nguyệt được đưa vào phủ, Tô Vân Tương đã trèo tường vào Hầu phủ. Mắt nàng ta đỏ hoe, cố chấp nhìn Tiêu Khâm.

“Khâm ca ca, huynh thật sự muốn cắt đứt với ta sao?”

“Sự việc hôm đó xảy ra đột ngột, ta chỉ quá sợ hãi thôi. Nếu ngươi nghi ngờ tình cảm của ta dành cho huynh, bây giờ ta có thể tự đâm mình một nhát có được không?”

Nói xong nàng ta rút từ trong tay áo ra một cây đao nhỏ, giơ tay định đâm vào ngực. Lại bị Tiêu Khâm đánh một chưởng rơi xuống.

Cuối cùng Tô Vân Tương cũng rơi nước mắt, giọng nghẹn ngào nói.

“Ta ở cùng với bọn Tiêu Minh, chỉ là để chọc tức huynh. Khâm ca ca, huynh đừng giận ta nữa được ngươi.”