Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tranh Tranh Không Muộn

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiêu Khâm bị Tô Vân Tương kéo đi. Y Nguyệt mặc bộ hỷ phục màu đỏ tía, quyến rũ động lòng người. Nàng ấy đứng tại hành lang, nhìn bóng dáng hai người sánh bước rời đi, cười như không cười.

“Tiêu Hầu gia quả thật là người thâm tình, ta không hiểu, nếu đã có tình ý với nhau, tại sao từ đầu hại nhà Tiêu Tô không trực tiếp kết thông gia, lại phải kéo Thẩm gia các người vào làm gì?”

Ta khẽ cười không nói.

Đương kim Thánh thượng coi trọng văn hơn võ, huống hồ tước vị của Tiêu gia đến đời của Tiêu Khâm đã hưởng hết vinh hoa phú quý rồi.

Cho một người nắm binh quyền lên cao, đương nhiên sẽ có thêm sự nghi ngờ.

Hoàng đế kỵ nhất là việc cá nhà võ tướng kết thông gia, đây cũng là lý do tại sao ban đầu Tiêu gia mặc kệ thanh mai trúc mã của Tiêu Khâm là Tô Vân Tương, mà lại đến cầu hôn ta.

Chỉ vì Thẩm gia chúng ta là dòng dõi văn thần thanh liêm.

Mãi cho đến khi tính mạng của Tô Vân Tương ngàn cân treo sợi tóc, tình cảm bị kìm nén mới không thể kiềm chế được.

Vì vinh quang của cả Tiêu gia mà hắn diễn trò lâu như vậy, trong lòng hắn cũng không phải không có oán hận. Tiêu Khâm và Tô Vân Tương lại tái hợp.

Dương như Tô Vân Tương còn ghét Y Nguyệt hơn cả ta.

Y Nguyệt làm tốt hơn ta tưởng tượng.

Tô Vân Tương luôn thích làm ra dáng vẻ nam nhân phóng khoáng, nàng ấy lại một mực dịu dàng nhỏ nhẹ.

Tô Vân Tương thường làm ra vẻ mơ hồ không rõ ràng, nàng ấy liền cố ý lấy lòng, ánh mắt nhìn Tiêu Khâm tràn đầy tình yêu không che dấu.

Tiêu Khâm tuy vẫn nhớ nhung Tô Vân Tương, nhưng cũng không thể buông bỏ sự dịu dàng của Y Nguyệt.

Ngày ngày hắn bận rộn xoay vòng giữa hai người, nhất thời cũng không để ý đến chính thê là ta.

Ta vui vẻ nhàn hạ.

Gần đến sinh thần Tô Vân Tương, Tiêu Khâm đã sai người đến chuồng ngựa dắt Lưu Quang đến.

Ta đứng từ xa nhìn lại, thở dài có chút cô đơn.

“Nuôi lâu như vậy, cuối cùng cũng phải cho người khác. Thôi vậy.”

16.

Tháng chín, trưởng công chúa mở tiệc thu.

Tô Vân Tương mặc trang phục cưỡi ngựa màu đỏ thẫm, như một đóa mẫu đơn rực rỡ.

Nàng ta cưỡi Lưu Quang màu trắng như tuyết, xông vào trường săn.

Cá tiểu thư khuê các ở kinh thành đều xem trọng sự tao nhã và điềm tĩnh, nàng ta khác biệt như vậy, lập tức đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trên trường săn.

Quận chúa Vinh Dương lấy quạt che miệng, khẽ nói với ta.

“Thư mời của mẫu thân ta thậm chí còn chưa gửi đến Tô phủ, ta đoán là do Hầu gia nhà ngươi đưa đến.”

Trong lúc trò chuyện, xung quanh Tô Vân Tương đã có mấy công tử nhà thế gia vây quanh.

Trong số đó còn có vị hôn phu của quận chúa Vinh Dương. Nhị công tử của Tống gia Tống Trạch. Vinh Dương nhìn một chút, ném chiếc quạt trong tay xuống bàn, kéo ta đến trước mặt Tô Vân Tương.

“Ta nói là công tử nhà nào mà oai phong lẫm liệt như vậy, hóa ra là Tô tiểu thư. Có lẽ là bình thường Tô tiểu thư thích đi cùng đám nam nhân, bây giờ nhìn lại, dung mạo cùng vóc dáng cũng càng ngày càng anh tuấn hơn rồi."

Vốn dĩ Vinh Dương đã xinh đẹp lộng lẫy, quần áo trang sức cũng đều là hàng thượng hạng. Nàng đứng trước mặt Tô Vân Tương, ánh mắt của cá công tử đang đứng ở đây đều không tự chủ được mà đổ dồn về phía nàng.

So sánh giữa hai bên, rõ ràng Tô Vân Tương đã rơi vào thế hạ phong. Tô Vân Tương vẫn luôn thích việc nàng ta được mọi người vây quanh như mặt trăng được các vì sao vậy quanh, hơn nữa lần trước bị trưởng công chúa dạy dỗ cũng là do Vinh Dương, trong mắt nàng ta lóe lên một tia ghen ghét.

Nhưng trên mặt chỉ nhàn nhạt không biểu hiện gì.

“Từ nhỏ ta đã khác với các tiểu thư khuê các yếu đuối ở kinh thành như các ngươi, không thích gấm vóc lụa là vàng bạc châu báu.”Nàng ta ngẩng cao đầu kiêu ngạo.

“Quận chúa xuất thân cao quý, đương nhiên không hiểu được một cây trâm cài tóc của người có thể đổi được bao nhiêu áo ấm cho binh lính trong quân doanh, cho bao nhiêu binh lính ăn một bữa no.”

Vài vị công tử xung quanh cũng lập tức gật đầu tán thưởng. Ngay cả ánh mắt Tống Trạch nhìn Vinh Dương cũng thay đổi.

“Nếu không phải các tướng lĩnh như Tô tướng quân vất vả bảo vệ đất nước bình an thì quận chúa có được sống trong cẩm y ngọc thực như hiện tại không?”

“Đúng vậy, chẳng qua là xuất thân cao quý hơn một chút, sao có thể dựa vào quyền thế để cười nhạo người khác.” Tô Vân Tương khẽ nhếch khóe môi, nói thêm một câu.

“Nếu quận chúa muốn dùng lời này để chế giễu ta thì không cần thiết. Đối với ta mà nói, phẩm chất của ta sẽ không bị ảnh hưởng vì ta không mặc váy áo lộng lẫy hay đeo trang sức quý giá.”

Ta im lặng thở dài.

Tô Vân Tương đã nhẹ nhàng hóa giải, Vinh Dương cơ bản không phải là đối thủ của nàng ta.

Những công tử tiểu thư khác nghe thấy động tĩnh, cũng từ từ vây lại xem. Đều là vẻ mặt xem kịch vui.

“Ngươi!”

Quả nhiên Vinh Dương bị nàng ta chọc giận. Lại thấy mọi người xung quanh đều nhìn nàng bằng ánh mắt chế giễu và khinh thường, nhất thời không kìm được, định giơ tay đánh vào mặt Tô Vân Tương.

Ta vội kéo Vinh Dương lại, nói.

“Lời nói của Tô tiểu thư thật hiên ngang lẫm liệt. Nếu không phải những thứ Tô tiểu thư dùng để ăn uống trước đây, đều do phu quân ta bỏ tiền ra thì ta thực sự cho rằng Tô tiểu thư không coi trọng hưởng thụ.”

Ta chỉ tay đếm từng thứ.

“Bộ quần áo trên người Tô tiểu thư đây là vân quang cẩm được ban thưởng, trên thị trường bình thường không mua được, là phần thưởng phu quân ta được ban, ta cũng không nói đến.”

“Lại thấy được những đường thêu tinh xảo khi Tô tiểu thư hành động. Nếu ta đoán không nhầm thì đó là cách thêu của tiệm may Hoa Ký. Toàn bộ kinh thành này chỉ có một cái, một cái không dưới ngàn lượng bạc.”

“Cái này còn đắt hơn cả trâm vàng của quận chúa.”

Mặt Tô Vân Tương lúc đỏ lúc trắng, nhất thời không nói nên lời.

Ta cười nói.

“Tất nhiên, có thể là vì không phải là tiền của mình nên Tô tiểu thư không biết.”
« Chương TrướcChương Tiếp »