Chương 9

Vinh Dương hoàn hồn lại, liếc nhìn Tống Trạch.

“Trách không được Tô tiểu thư mở miệng ngậm miệng đều nói không thích kết giao với các tiểu thư khuê các, có lẽ là không có tiểu thư khuê các nào ở kinh thành lại muốn làm kẻ ngốc, bỏ tiền cho Tô tiểu thư.”

Vinh Dương lại cố ý nói.

“Thật kỳ lạ, tổ tiên của Tô gia đều ở kinh thành, sao Tô tiểu thư lại dùng tiền của phủ Vĩnh Nghị Hầu. Người ngoài không biết còn tưởng Tô tiểu thư là ái thϊếp của Vĩnh Nghị Hầu.”

Những tiểu thư khuê các xung quanh đều được dạy dỗ cẩn thận, ai mà không biết thủ đoạn của Tô Vân Tương. Nghe vậy đều che miệng cười khẽ. Tam tiểu thư nhà Binh bộ Thị lang nói đùa.

“Quận chúa không biết, con ngựa mà Tô tiểu thư đang cưỡi chính là Lưu Quang mà Vĩnh Nghị Hầu đặc biệt tìm kiếm. Theo ta thấy, nếu các binh sĩ ở biên cương đều có ngựa tốt như vậy thì sức chiến đấu của kỵ binh triều ta, e rằng còn mạnh hơn nhiều lần.”

Tô Vân Tương hận không thể trừng mắt nhìn nàng.

“Tương Tương, không phải muội nói muốn cưỡi ngựa sao? Ở đây làm gì?”

Lúc này Tiêu Khâm cưỡi ngựa đến. Hắn có dung mạo tuấn tú, từ nhỏ đã ra chiến trường, dáng người cao thẳng hoàn toàn khác với những công tử bột.

Nhất thời mọi người tự động mở ra một lối đi.

Tô Vân Tương liếc nhìn ta và Vinh Dương lại nở nụ cười thật tới, xoay người lên ngựa.

“Khâm ca ca, chờ ta một chút.”

Lưu Quang phi như bay ra ngoài, rất nhanh đã đuổi kịp Tố Tuyết ở phía trước.

Hai con ngựa đi song song, hai người trên lưng ngựa nhìn nhau cười. Giống như một đôi. Vinh Dương hận đến dậm chân, ngón tay chỉ vào trán ta.

“Ngươi đó, cũng quá vô dụng! Ngươi xem đôi cẩu nam nữ kia, hoàn toàn không để ngươi vào mắt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, vị trí phu nhân Hầu gia của ngươi cũng phải nhường lại rồi!”

Lời nàng còn chưa dứt thì không xa đã xảy ra biến cố. Không biết vì sao Lưu Quang đột nhiên trở nên điên cuồng, giương vó phi như bay về phía rừng rậm hướng tây bắc. Nơi đó không nằm trong phạm vi săn bắn của hoang gia, nghe nói thường có mãnh thú xuất hiện.

Tiêu Khâm bám sát phía sau Tô Vân Tương, gần như không chút do dự mà đuổi theo. Binh lính ở khu săn bắn vội vã tập hợp để cứu viện.

Trong lúc hỗn loạn, ta tháo một chiếc túi thơm ở thắt lưng ném cho Thanh Vũ.

“Mùi này hơi nồng, làm ta đau đầu, ném đi đi.”

18.

Khi Tiêu Khâm và Tô Vân Tương được cứu ra thì đã đều bị thương. Tô Vân Tương bị ngã khỏi lưng ngựa, gương mặt bị cành cây đâm vào. Vết thương kéo dài từ khóe mắt đến khóe miệng. Còn Tiêu Khâm vì cứu nàng ta mà cánh tay bị đập vào đán, xương cũng bị vỡ vụn.

Đại phu chỉ biết lắc đầu. Nói rằng ngay cả sau khi vết thương lành lại, nếu xương không lành thì e rằng cánh tay phải khó có thể cầm thương.

Một người trên chiến trường mà ngay cả bản thân còn không bảo vệ được thì khó có thể đảm nhiệm chức chủ tướng.

Hắc Vũ vệ đương nhiên cũng sẽ không trung thành với một kẻ vô dụng.

Tiêu Khâm mặt xám như tro tàn. Vinh quang của Tiêu gia đã phải tốn bao nhiêu tâm cơ để bảo vệ, có lẽ đến đời hắn sẽ thật sự chấm dứt.

Liên tiếp mấy ngày, thậm chí còn dâng sớ xin thái y trong cung đến Hầu phủ xem bệnh.

Tất cả các đại phu đều bó tay.

Còn mặt của Tô Vân Tương thì hỏng rồi. Sẽ không có một công tử thế gia nào cưới một nữ tử vốn đã mang tiếng xấu còn bị hỏng mặt làm thê tử.

Hơn nửa tháng sau, thư của Tô tướng quân từ biên ải truyền về.

Tô Vân Tương được khiêng trên một chiếc kiệu nhỏ tiến vào phủ Vĩnh Nghị Hầu.

Trong thư nói rằng, nếu thế tử Tiêu Khâm nể tình xưa không chê thì hãy cho nàng ta một vị trí quý thϊếp.

Tiêu Khâm đương nhiên vui mừng. Hơn nữa, chuyện xảy ra ở khu săn bắn hôm đó, tra đi tra lại cũng không biết vì sao Lưu Quang đột nhiên phát điên.

Trong lòng Tiêu Khâm vẫn còn một chút áy náy với Tô Vân Tương. Cho rằng mình dạy dỗ không tốt, lại càng thương xót Tô Vân Tương. Không ai ngờ rằng từ rất lâu trước đó, ta đã thêm “Trọc Kê tán” vào cỏ cho ngựa ăn.

Bài thuốc này vốn xuất phát từ bí thuật phòng the, có tác dụng trợ hứng. Giảm liều lượng cho động vật ăn thì có thể tăng cường cảm giác thèm ăn, khiến chúng tràn đầy sức sống. Lưu Quang ăn “Trọc Kê tán” hơn một tháng, thuốc tích tụ.

Hôm đó, ta chỉ cần cho một ít hương liệu kí©ɧ ŧìиɧ vào túi thơm của mình, nó liền trở nên nóng nảy khó nhịn.

Ngựa của Tiêu Khâm vốn là một đôi với Lưu Quang, càng khiến nó không thể kiềm chế, phát điên chạy loạn.

Ta nhìn mình trong gương đồng. Những điều này chỉ mới là bắt đầu. Những mưu tính khổ tâm bấy lâu, từ từ sẽ đến. Ta sẽ đòi lại tất cả.

19.

Tô Vân Tương tuy không cam lòng làm thϊếp, nhưng cũng không còn con đường nào khác.

May mà Tiêu Khâm vẫn rất si tình với nàng ta, cũng không chê vết thương trên mặt nàng ta. Ngày ngày ân ái mặn nồng.

Hôm đó, Thanh Vĩ đến báo, nói Tô Vân Tương và Y Nguyệt cãi nhau. Nguyên nhân là hai người gặp nhau trong vườn hoa, Tô Vân Tương vốn không thích Y Nguyệt, dựa vào thân phận quý thϊếp của mình cao hơn Y Nguyệt, liền tìm cớ bắt nàng phạt quỳ.

Miệng lưỡi Y Nguyệt cũng không tha người, bóng gió châm chọc Tô Vân Tương là đồ xấu xí. Tô Vân Tương vô cùng tức giận, lập tức đánh nhau với Y Nguyệt. Y Nguyệt trở về liền kêu đau bụng, gọi đại phu đến xem.

Có thai rồi.

Thϊếp thất có con trước chính thất, vốn không phải chuyện vẻ vang gì trong những gia đình quyền quý.

Nhưng Tiêu Khâm rất vui mừng, đây là đứa con đầu lòng của hắn.

Tuy tay hắn bị phế, nhưng chỉ cần có con trai, Tiêu gia vẫn còn có hy vọng có được vinh quang.

Hắn cảm kích sự hiền huệ và độ lượng của ta.

Lại âm thầm hứa hẹn khi đứa trẻ ra đời, nếu là con trai, sẽ ôm đến viện của ta để nuôi dưỡng.

Liên tiếp mấy ngày, Tiêu Khâm đều ngủ lại chỗ Y Nguyệt.

Tô Vân Tương đã đập vỡ rất nhiều bình hoa và chén trà trong viện của mình.