Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tránh Xa Ta Ra [Tấm Cám]

Chương 16: Lý Thiên Vũ và Lý Thiên Bạch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng là hắn hình như vẫn còn tức giận, bắt cô ở lại bằng được.

Lăng Diễm Thư bị hai tên lính bắt đi theo hắn vào tận Đông Phủ, đành khó chịu đi theo.

Hắn bắt cô một buổi quét tước sân Đông Cung khiến cô không khỏi phản đối.

Đông Cung rộng lớn đến mức nào, sao cô có thể quét được hết?

Diễm Thư rất muốn phản bác lại, nhưng cuối cùng cũng đành nghẹn khuất đi quét sân.

Đến mãi tận trưa, cô mới chỉ giải quyết xong một phần ba cái Đông Phủ này.

" Không làm nữa! Chịu hết nổi rồi!"Diễm Thư hét lên, ngồi phịch xuống một gốc cây.

Cô dựa vào gốc, hai mắt bắt đầu lim dim lại, chợt tiếng lá khẽ xào xạc, một bóng người trên cây xuất hiện.

" Làm gì mà phải ở đây vậy cô nương?"

Tiếng nói mang đầy vẻ trêu chọc khiến Diễm Thư bực mình, không ai khác chính là tên Tứ hoàng tử kia.

Hắn ngồi vắt vẻo trên cây, thích thú ngó xuống nhìn cô.

Diễm Thư nhăn mặt, ngửa đầu lên đầy vẻ chán nản.

" Huynh đệ quả nhiên giống nhau! Cứ thích bắt ta làm đủ điều mới ăn ngon uống trôi hay sao hả?"

Diễm Thư lầm bầm nói, ngay lập tức Tứ hoàng tử đã nhảy xuống ngồi bên cạnh cô.

Hắn lướt mắt nhìn xung quanh, sau đó ngồi phịch xuống gần cô mà cười.

" Ai bảo ngươi chọc Vũ ca, huynh ấy quy củ lắm!"

Nghe Tứ hoàng tử nói khiến Diễm Thư có chút tò mò.

Nói mới nhớ, cô không biết tên Thái Tử cũng như tên chết tiệt này.

Một phần là do cô không để ý, một phần cũng là không có dịp hỏi.

Thấy ánh mắt của cô, Tứ hoàng tử cũng nhận ra cô đang thắc mắc cái gì, hắn không khỏi nổi giận, một tay dí vào chán cô mà hét.

" Đừng nói đến Thái Tử nước mình cô cũng không biết tên đấy! Cả tôi nữa hả??"

" Ai mà biết được chứ!"

Diễm Thư xấu hổ nói, hai tay chấp lại như rất thành thật, ấy vậy mà hai mắt lại có ý cười, nhìn người trước mặt đang nộ khí xung thiên với mình.

Một hồi sau, Tứ hoàng tử cũng đành thở dài.

" Hoàng huynh tên thật là Thiên Vũ, còn tôi là Thiên Bạch ! Nhớ cho rõ vào!"

Nói xong câu cuối, tên chết tiệt đó lại một tay dí trán cô mà hét lớn.

Diễm Thư ngoan ngoãn gật đầu, cười hì hì với người trước mặt.

Đáng lẽ cô nên tức giận khi có người đυ.ng tay đυ.ng chân với mình mới đúng.

Nhưng khi tên này tức lên, nhìn hắn lại không có vẻ gì đáng sợ, ngược lại mang đến cho cô cảm giác vui vẻ, như thể chọc điên hắn rất vui a~

" Này, vậy còn mấy hoàng tử khác thì sao?"

Diễm Thư tiếp tục hỏi, nhận lại là cái trừng mắt của tên đó.

" Nhị huynh thì đi du sơn ngoạn thủy rồi. Tam huynh của ta thì mất từ rất sớm nên không nói. Còn Bát đệ và Lục đệ thì còn nhỏ, đang ở phủ của mình.

Duy chỉ Thất đệ, cô nhất quyết không được giao du với tên này... Nhớ đấy!"

Diễm Thư ngạc nhiên khi nghe đến Thất hoàng tử thì mặt tên chết tiệt lại nghiêm trọng lên.

Hoàng quyền tranh chấp, cô không khó để nhận ra mỗi quan hệ giữa Thái Tử và Thất hoàng tử này.

Bây giờ cô đang thân với Thái Tử và Tứ hoàng tử, hẳn cũng thuộc phe địch với Thất hoàng tử đi?

" Được rồi, yên tâm tôi không đi chọc người như ai đó đâu~"

Diễm Thư cười nhạo, trêu trọc người bên cạnh.

" Từ giờ gọi là Thiên Bạch! Ta có tên!"

Tên chết tiệt...hay đúng hơn là Thiên Bạch gằn giọng khiến cô ngạc nhiên, rồi chợt cười lớn.

Hắn cũng không biết nguyên do, nhưng mặt giờ đã đỏ lên vì giận.

" Cười cái gì hả?!"

" Không.. không có gì! Đáng yêu ghê!"

" Đáng.... đáng yêu! Cô xem tôi là gì hả? Im lặng lại!"

" Hahahaha! Cười chết ta~"

Hai người cứ như vậy mà cãi lớn, không biết đằng sau đã có người nhìn theo.

Hắn ngồi trong tự nhiên nghe tiếng hét thì tò mò bước ra, không ngờ lại thấy một cảnh này.

Từ khi Tứ đệ xin cho nữ nhân kia vào cung, hắn cũng đã đoán ra được quan hệ giữa hai người này.

...Nhưng là không hiểu sao hắn lại thấy khó chịu khi thấy cảnh này, rất bực mình.

Khi đối mặt với hắn, nữ nhân đó luôn hằn học khó chịu, nhưng với Tứ đệ tại sao lại có thể cười tươi đến vậy? ( Miao: Xin lỗi mấy đứa, Thư Thư là của Tiểu Thanh Thanh nhen~ nhận ẩu không à.)

...

...

...

" Tôi đã nói không cần mà!"

Tiếng của Lăng Diễm Thư vang lên mang theo sự khó chịu y như nét mặt của cô bây giờ.

Nhưng Thái Tử hắn vẫn mặt lạnh, ra lệnh cho hai tên binh lính đứng hai bên như áp giải cô về.

Hắn nói là sợ cô chạy lăng xăng lại gây chuyện cho hắn, cô đồng ý điều này, nhưng cô tự biết đường về, như thế này khác gì áp giải tội đồ??

Nhưng là cãi không lại, Diễm Thư đành để hai tên bên cạnh lôi đi.

Một lúc sau, cô đã quay trở về căn phòng quen thuộc. Tấm vẫn như thường lệ, ngồi bên cửa sổ đọc sách.

Khi thấy Lăng Diễm Thư cùng binh lính xuất hiện thì lại nhíu mày.

Lại phá phách nữa đây? Cả ngày chơi bời còn không đã hay sao mà cứ thích đâm đầu vào chỗ chết vậy?

" Em lại làm gì ?"

Tấm bình tĩnh bước ra, biểu tình lạnh nhạt nhìn Diễm Thư, làm cô có chút chột dạ, không dám nhìn vào mắt nàng.

Xong nhiệm vụ, hai tên lính kia cũng nhanh chóng bỏ cô ra rồi lui đi.

Lúc này, đôi mắt đen nhắn của Tấm vẫn đang nhìn chằm chằm cô.

" Tại sao từ nơi đó ra? "

Tấm cười như không cười hỏi, lúc này Diễm Thư mới nhớ ra Tấm cũng biết phủ Thái Tử ở đâu.

Tuy rằng là chuyện nhỏ, nhưng cô có cảm giác không muốn gây hiểu lầm, liền lập tức ra vẻ tức giận, có chút ủy khuất nói.

" Tên chết tiệt đó, hắn nghĩ em bắt nạt chị khi ở với mẹ, nên bắt em quét cả Đông Phủ đấy, tay em...."

Diễm Thư giả vờ khóc, đưa bàn tay ra cho Tấm xem.

Quả thật vụ bắt quét là đúng, nhưng bàn tay cô xưng phồng là do đánh tên hoàng tử kia...Tấm nhìn qua, vẻ mặt hài hước nhìn cô.

" Nga~ Phải không? " Nói rồi Tấm nhẹ nhàng nắm cằm Diễm Thư, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình.

Nhìn đôi mắt đen thẫm sâu không thấy đáy của Tấm khiến Diễm Thư chợt giật mình, ánh mắt né tránh, cô cũng không biết mình là do xấu hổ khi nói dối chị ấy hay là vì quá si mê khuôn mặt trước mắt nữa...

" Đây cũng là do tôi sai, vì đã không trông trừng em..."

Giọng nói nhu hòa của Tấm khiến Diễm Thư càng e thẹn, gấp không chờ nổi liền lấy cớ nhanh chóng chạy vào phòng.

Nhưng Diễm Thư không biết nàng vừa đi qua thì ánh mắt Tấm chợt lạnh đi, nụ cười khẽ hiện trên môi.

" Lý Thiên Vũ, ngươi cũng thật to gan! Dám đánh chủ ý vào người của bổn cung, đây là ngại mạng dài sao? Ân? " Dứt lời, Tấm chậm rì rì vào phòng.

Gió đêm khẽ thổi, từng luồng khí lạnh thẩm thấu xuyên qua quần áo của nữ nhân, bay phấp phới...phá lệ kỳ dị....

Haaa..cho ngươi sống lâu một chút, ngày kế hoạch hoàn thành thì cũng ngày giỗ của ngươi...

____

P/s : Tác hại của việc viết quá đà, xém thành ngôn tềnh :))) để ta ráng níu lại nha~

Ngày 28/02/2019 [T5][17:16]
« Chương TrướcChương Tiếp »