Chương 16: I will always love you.

Tối hôm đó, vào tiết thứ hai của giờ tự học Trương Mạn bị chủ nhiệm lớp Lưu Chí Quân gọi vào văn phòng.

Nguyên nhân vậy mà là bức thư xin lỗi Lý Duy đã nộp một tháng trước.

Khi đó, Lưu Chí Quân nhận được bức thư xin lỗi có chữ kí của phụ huynh, cũng không mấy để ý, trực tiếp ném vào ngăn kéo rồi khóa lại. Song gần đây nghe được khá nhiều tin đồn có liên quan đến Lý Duy, thậm chí còn truyền đến tai chủ nhiệm lớp là ông, ông bèn lấy bức thư đó ra xem thì cảm thấy không đúng.

Bởi vì xác định cái tin đồn kia mà ông đặc biệt gọi điện thoại tới cô nhi viện mà Lý Duy từng sống bảy năm trước. Sau khi xác minh xong, ông xác nhận mẹ Lý Duy là Lâm Hồi bởi vì khó sinh mà mất ngay sau khi sinh anh ra. Bên cạnh đó người của cô nhi viện cũng nói cho ông một vài chuyện có liên quan đến Lý Duy.

Mới đầu ông cũng cho rằng Lý Duy chằng qua là muốn đối phó với ông, viết đại viết càng tên mẹ mình ra mà thôi, nhưng sau khi kết nối với mấy câu chuyện tủn mủn mà người trong cô nhi viện kể lại thì, lại càng nghĩ càng không đúng.

Lưu Chí Quân bèn gọi Trương Mạn tới, chính là hỏi cô xem bình thường Lý Duy có chỗ nào không bình thường không.

Trương Mạn hơi hơi đề phòng, không biết ông có ý tứ gì đây. Dù sao ở kiếp trước cũng không có bức thư xin lỗi này, vì vậy dù cả trường đều đồn ầm Lý Duy bị tâm thần phân liệt, song trước sau đều không có cách nào chứng thực.

Cô lắc đầu: “Em không phát hiện cậu ấy có cái gì không bình thường cả ạ.”

Lưu Chí Quân nhìn thấy mắt cô hiện ra sự đề phòng, bèn vội vã xua tay bảo cô ngồi xuống: “Em chớ có hiểu lầm, hiện tại chuyện này chỉ có thầy biết, thầy cũng sẽ không nói cho bất kì người nào. Thầy không trực tiếp đi hỏi thẳng Lý Duy chính là lo lắng nếu đúng thật thằng bé có vấn đề gì đó, thì sẽ khiến thằng bé tổn thương. Trương Mạn, em ngồi cùng bàn với thằng bé, thầy có thể nhìn ra bình thường em rất chăm sóc thằng bé, nếu em phát hiện tâm lý thằng bé có vấn đề em nhất định phải tận lực giúp đỡ thằng bé, đồng thời nói cho thầy.”

Ông lại bồi thêm một câu: “Rất nhiều bệnh nhân tâm thần đã được chữa khỏi thông qua tư vấn tâm lí và điều trị bằng thuốc, cuối cùng đều sẽ chữa trị, huống hồ lấy những gì thầy biết về Lý Duy mà nói, đứa nhỏ này cả ngày đam mê học Lý, bình thường cũng không mang ác ý với bất kì người nào. Song, dù sao trong lớp cũng nhiều bạn học như vậy, nếu nhỡ cái vạn nhất nào đó xảy ra thì thầy cô sẽ không biết ăn nói với phụ huynh như thế nào. Em chớ trách thầy đối xử với thằng bé khác biệt, đương nhiên thầy hi vọng thằng bé có thể khỏe mạnh trưởng thành.”

Trương Mạn gật đầu, ra khỏi văn phòng.

Tâm trạng cô có chút nặng nề.

Nếu lựa chọn trị liệu bằng thuốc, thì đầu tiên người bệnh phải biết đồng thời thừa nhận bản thân mắc bệnh tâm thần, như thế mới có thể tích cực phối hợp trị liệu.

Hơn nữa, điều kiện y học hiện nay không tiên tiến như hai mươi năm sau, rất nhiều loại thuốc tâm thần không chỉ có hiệu quả kém trong việc ức chế chứng hoang tưởng, mà còn mang lại một loạt các tác dụng phụ trong quá trình trị liệu như tăng huyết áp, thèm ngủ, phản ứng chậm, hay quên, thậm chí còn có trường hợp tử vong.

Xét tình huống hiện giờ của Lý Duy mà nói, hiển nhiên là không được. Lúc này con đường tốt nhất cô có thể nghĩ đến chính là cố gắng giúp anh ít bị tổn thương nhất sau khi biết chính mình bị bệnh tâm thần, sau đó thông qua tư vấn tâm lí khiến anh từ từ đi đúng quỹ đạo.

Những người mắc chứng hoang tưởng thường rất cố chấp, rất khó tin tưởng vào lời của người khác, chỉ có thể để họ tự phát hiện.

Kiếp trước tại sao Lý Duy bỗng nhiên phát hiện bản thân mắc chứng hoang tưởng, dường như không có ai biết. Song hậu quả thật sự nghiêm trọng, sau cái kia, bởi vì không thể nào chấp nhận chính mình bị bệnh trầm cảm nghiêm trọng mà, cuối cùng phải từng bước từng bước đi đến con đường tự sát.

Cho đến nay, cô vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt có thể khiến anh tự ý thức được bản thân mắc chứng hoang tưởng mà không khiến trái tim anh chịu thương tổn khó cứu vãn.

Trương Mạn nằm nhoài trên lan can, bình phục tâm trạng.

Không một ai biết, đến tột cùng nguyên nhân chứng hoang tưởng của anh xuất hiện là cái gì. Song Trương Mạn cảm thấy, đối với Lý Duy mà nói, căn bệnh này có khả năng là nhánh cỏ cứu mạng duy nhất suốt mười mấy năm qua của Lý Duy.

Có lẽ khoảnh khắc bị treo trên giá phơi đồ tới sắp chết vào năm bảy tuổi, có lẽ là sau khi bố qua đời bị vô số người xa lánh, chế giễu, hay có lẽ là lúc bị người thân vứt bỏ, ném vào cô nhi viện.

Anh muốn có một người như vậy, có thể ở bên cạnh anh những lúc anh cần, rồi quan tâm anh, yêu thương anh, cho anh một cái ôm ấm áp.



Sau khi về nhà, Trương Mạn lấy cây ghitar đã không chạm vào suốt nhiều năm ra.

Đây là cây đàn Trương Tuệ Phương thích dùng nhất lúc bà còn trẻ, khi đó Trương Mạn mới vào nhà trẻ, tối nào Trương Tuệ Phương cũng phải tới quán bar hát, trong nhà không có ai, bà bèn mang theo Trương Mạn đặt cô ngồi trên quầy bar trong quán.

Bé gái năm, sáu tuổi thì sao nghe hiểu cái gì là nhạc với nhẽo chứ, thân hình bé tí còn chưa cao bằng chiếc ghế ngồi, Trương Tuệ Phương cho cô ngồi ở đó, vừa ngồi chính là ngồi cả một buổi tối.

Cô còn nhớ có một lần, cô uống hơi nhiều nước muốn đi vệ sinh, nhưng vì ngồi trên chiếc ghế cao chênh vênh với chân hoài mà không xuống được, mãi đến khi Trương Tuệ Phương kết thúc màn trình diễn, mới phát hiện mặt cô đỏ bừng, thì ra là tiểu trong quần rồi…

Sau đó Trương Tuệ Phương rời khỏi quán bar kia, còn cây đàn này trao lại cho Trương Mạn.

Trong dăm ba buổi chiều yên tĩnh, cô giấu mình trong phòng đàn và hát, hát một số bài nói lên tâm sự mà người trẻ tuổi không thốt ra được, hay là chuyện tương lai, chuyện cuộc sống đầy rẫy mờ mịt đối với người mười sáu, mười bảy tuổi.

Song kiếp trước sau khi đi tới thành phố H, cô chưa từng chạm qua nó.

Trong buổi biểu diễn mừng Quốc Khánh lần này, Trương Mạn chọn một bài hát tiếng Anh cũ, ‘I will always love you’. Trương Mạn rất thích lời và phổ nhạc của bài hát này, kiểu thề hẹn kiên định và thẳng thắn trong tình yêu kia, cô muốn hát cho anh nghe.

Mới đầu di chuyển vô cùng khó khăn, gảy đàn mà cứ như người nói lắp, thậm chí nhiều hợp âm cơ bản đều đã quên sất. Trương Mạn dừng lại, trước cô không hát nữa, chuyên tâm luyện đàn, chờ đến khi cô hết lần này đến lần khác đàn thạo phổ nhạc rồi, mới bắt đầu hát.

Cơ thể con người cũng giống như não bộ, đều có kí ức cả, cứ việc đã nhiều năm chưa từng luyện qua, nên sẽ mới lạ, song muốn lấy lại cũng không tới nỗi khó khăn.

Cô đánh hết lần này tới lần khác, cây đàn cũ kĩ trải qua sự lắng đọng của thời gian, độ cứng của gỗ được tăng cường, vì thế sinh ra tiếng vang rất động lòng người. Từng đoạn giai điệu tâm tình tràn ra khỏi đầu ngón tay, cô luyện mãi cho đến khi bóng đêm treo lên dày đặc mới hài lòng.



Ngày hôm sau, Trương Mạn cầm theo đàn đi tới trường, chờ đến giờ tan học của buổi trưa, cô cùng với Đới Tây đi tới phòng nhạc của ban Văn Nghệ. Trong phòng đã có mấy người, Trương Mạn đi vào thì nhìn thấy một bạn học nam đang ngồi cạnh đàn piano.

Dáng người cậu ta cao lớn, gương mặt đặc biệt đẹp đẽ, góc cạnh rõ ràng. Song lại không giống với dáng vẻ người sống chớ gần của Lý Duy, cậu ta chính là kiểu đẹp trai như ánh mặt trời, trên môi luôn mang theo ý cười dịu dàng khiến cho người ta có cảm giác ấm áp như gió xuân.

Người này cô biết, hơn nữa cũng coi như quen biết, tên là Tần Soái, là đàn anh lớp 11.

Khoảnh khắc Trương Mạn nhìn thấy cậu ta, trái tim có chút loạn nhịp, mãi một lúc sau cô mới lấy lại phản ứng, hình như trong kiếp trước có nghe nói Tần Soái là trưởng ban Văn Nghệ, được ngợi là tay đàn kì danh.

Tần Soái nghe nói hôm nay có mấy tiết mục xét duyệt bù cho nên đã đến phòng nhạc từ rất sớm. Cậu ta đang ngồi trước piano đàn một phổ nhạc thì nhìn thấy Đới Tây dẫn người vào.

Bạn học nữ này có dáng người nhỏ nhắn, da dẻ trắng hồng, gương mặt nhỏ cỡ lòng bàn tay, tuy nhiên một nửa gương mặt đã bị tóc mái che khuất. Trong tay cô ôm một cây đàn, che cả dáng người nhỏ nhắn.

Xem ra cô là người rất yên tĩnh, nãy giờ vẫn luôn im lặng đứng đằng sau Đới Tây như một người hầu nhỏ.

Tần Soái xoay người nhìn cô ngoắc ngoắc tay, giọng nhẹ nhàng, “Đàn em, nghe nói em muốn đăng kí tự đàn tự hát một tiết mục, bọn anh phải duyệt qua rồi mới quyết định xem có thể trình diễn hay không. Hiện tại em có thể bắt đầu rồi.”

Cậu ta nhìn dáng người vừa ốm vừa nhỏ của cô, cười cười động viên: “Em không cần lo lắng, hãy thả lỏng đi.”

Trương Mạn gật đầu, ôm cây ghitar rồi ngồi xuống chiếc ghế dựa, đối chiếu với âm chuẩn của cây piano rồi điều chỉnh dây đàn, sau đó bắt đầu đàn hát.

Đầu tiên giọng cô vừa trầm vừa thấp hát vài câu, rồi mới chậm rãi đệm nhạc theo sau.

Giọng Trương Mạn không cao, mà thuộc vào nhóm giọng nữ trầm, lúc cô hát bài này dây thanh quản không hoàn toàn đóng lại, mà mang theo một chút hơi.

Cô hát tới là khác nguyên tác, tới là thẳng thắn như vậy, trong trẻo, lại thoáng khàn khàn có hơi làm cho âm thanh phát ra như mang theo nhiệt độ, như thể sau giờ ngọ của một ngày hạ nào đó, đang nằm trên tấm thảm lông và sưởi nắng, bên tai có giọng em nhẹ nỉ non, dịu dàng lại có lực.

“… And i’ll always luv u, i’ll always luv u, u, my darling u, hmm…”

Sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu thẳng vào bóng dáng lẻ loi của cô gái, khắc lên gò má cô một góc vuông của khung cửa sổ mang theo tranh sáng tranh tối.

Cô cúi đầu, nhẹ giọng đàn hát, thật giống như cơ thể nhỏ bé có rất nhiều sức mạnh, tựa hồ hết lần này đến lần khác nói cho người kia, em sẽ luôn yêu anh.

Em sẽ luôn yêu anh, dù cho anh ở đâu, dù cho anh có thay đổi thành dáng hình gì…

Đới Tâm khoanh tay đứng bên cạnh, tâm trạng có chút phức tạp.

Vốn dĩ cô ta muốn làm khó cô, làm gì có ai vừa mới đăng kí ghi danh là bị yêu cầu xét duyệt ngay trước mặt mọi người đâu chứ, chỉ với thời gian một buổi tối chắc chắn không thể chuẩn bị kịp.

Song lại không nghĩ tới, chính mình lại bị giọng của cô làm cho xúc động.

Công bằng mà nói thì cô hát tới là chuyên nghiệp, cảm xúc mang theo vừa đủ, cái cách cô hát khác xa hoàn toàn bản gốc, nếu đem so sánh với bài vũ đạo mà đám bọn họ luyện hết mấy cái cuối tuần rõ ràng có nhiều chỗ đặc sắc hơn.

Một bài hát kết thúc, mấy người trong ban Văn Nghệ có mặt trong phòng đều trợn trắng mắt, tận nửa ngày sau cũng không một ai nói chuyện. Vẫn là trưởng ban Tần Soái làm người dẫn đầu màn vỗ tay, trong ánh mắt mang theo sự yêu thích không hề che giấu.

“Hát rất tốt, đàn em này, xin hỏi em tên gì?”

Trương Mạn cất cây đàn vào trong hộp, đứng lên lễ phép gật đầu: “Xin chào đàn anh, em tên là Trương Mạn.”

Tần Soái hơi hơi híp mắt, trong lòng lái lụa, giả vờ đau khổ nói: “Là như vậy, bạn học Trương à, bởi vì ngày mai sẽ được nghỉ kì lễ Quốc Khánh, trên thực tế em đã bỏ qua thời gian đăng kí hôm nay, bọn anh cũng không phải thể trực tiếp thêm em vào được.”

Trương Mạn nhíu mày, nhìn sang Đới Tây, ngày hôm qua cô ta không hề nói như vậy. Đới Tây nhìn cô giang hai ra buông lỏng, biểu thị chính cô ta cũng không rõ cho lắm.

Tần Soái nghĩ nghĩ một lúc, giống như đã nảy ra một ý kiến nào đó: “Đúng rồi, vừa khéo trong ban bọn anh có một tiết mục đạt tiêu chuẩn, đã sớm báo cáo lên bên trên nhưng bạn học kia cuối cùng lại từ bỏ, nếu như em gia nhập vào ban Văn Nghệ của bọn anh thì có thể trực tiếp đẩy tiết mục của em lên.”

Cậu ta lại bồi thêm một câu: “Tiết mục này của em đặc biệt xuất sắc, nếu không được biểu diễn sẽ rất đáng tiếc.”

Trương Mạn nghe bảo chỉ phải gia nhập vào ban Văn Nghệ, cũng không kịp suy nghĩ đã đồng ý luôn. Cái gọi là hội học sinh của cấp ba, đoàn xã, thật ra đều hư vô cả, qua lần biểu diễn này thì cô không cần tham dự cũng không đáng kể.

Chờ sau khi Trương Mạn đi rồi, Tần Soái gọi ngược Đới Tây đang dự định đi lại, trừng cô ta: “Đàn em Đới, Trương Mạn học cùng lớp với em sao? Em có phương thức liên lạc của em ấy không? Đàn anh mời em ăn cơm.”

Đới Tây tức giận nói: “Quan hệ giữa em và cậu ấy rất bình thường, không có. Đàn anh, em nhắc nhở anh một câu a, người ta thế nhưng đã có người trong lòng rồi.”

“Xí, người trong lòng thôi mà, tôi sẽ quan tâm sao? Vẫn chưa có bạn trai là được.”