Chương 44

Trương Mạn nhìn bà có vẻ bình tĩnh, gật đầu, không nói gì đi về phòng.

Song, đợi đến khi Trương Mạn nghe được tiếng mở cửa rất lớn thì nhìn thấy Trương Tuệ Phương cầm một con dao phay đuổi theo Trịnh Chấp đã say khướt lướt, đuổi từ phòng bếp ra tới phòng khách, hai mắt bà đỏ bừng, như thể thật sự muốn chém chết ông ta.

Trịnh Chấp sợ đến nỗi bỏ chạy, kể từ ngày hôm đó ông ta bỏ nhà đi chừng mấy ngày, sau đó hai người bọn họ đồng ý ly hôn.

Cái hôm hai người bọn họ ly hôn, Trương Tuệ Phương ngồi dưới đất, run rẩy nói với Trương Mạn, bảo cô nhất định nhất định không được nói với bất kì người nào rằng, Trịnh Chấp đã từng muốn quấy rối cô.

Khi đó cô còn cho rằng Trương Tuệ Phương là không ném nổi cái mặt này, bây giờ cô mới hiểu, thì ra là bà đang bảo vệ cô.

Bà sợ chuyện này sẽ đồn đến trường cô học, sợ cô sẽ bị người khác cười nhạo.

Hóa ra… là như vậy a.

Cho nên kể cả khi Trịnh Chấp đánh bạc đến tán gia bại sản bà cũng không nói ly hôn, nhưng sau khi nghe tin Trịnh Chấp quấy rối cô, bà đã xách dao theo hận không thể phay chết ông ta.

Sau lần đó, chỉ trong một đêm nhưng Trương Tuệ Phương dường như già thêm rất nhiều, vốn là một người hùng hùng hổ hổ thích ra ngoài lại nhốt mình ở nhà hơn một tháng.

Lại sau đó, bà không hề yêu thêm bất kì người nào, Trương Mạn luôn cho rằng bà là bị Trịnh Chấp làm cho tổn thương nên không còn tin tưởng vào tình yêu nữa.

Hóa ra không phải bà không tin vào tình yêu, mà là không còn tin sẽ có một người đàn ông nào yêu bà đồng thời, cũng xem cô là con gái ruột mà yêu thương.

Không phải là vì bà tùy hứng không muốn bỏ chín làm mười, chỉ là cái tình yêu mà bà muốn là hai phần, có người đàn ông nào cho nổi? Vì thế mấy năm qua bà vẫn như đi trên lớp băng mỏng.

Trương Mạn che mặt bật khóc.

Cho tới hôm nay cô mới biết, hóa ra không chỉ là lúc nhỏ, mà cho đến bây giờ, lúc nói về cô với bạn thân Trương Tuệ Phương luôn gọi cô là “Mạn Mạn”.

Giống như bà nói, khi bà sinh cô ra, bà vẫn còn là một cô gái yếu ớt và tùy hứng.

Lần đầu tiên bà làm con gái, cũng là lần đầu tiên bà làm mẹ.

Ngày hôm sau, đúng giờ Trương Mạn lại đến nhà Lý Duy học bù, nhưng vô cùng mất tập trung.

Chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, với cô mà nói thì không lấy làm giông tố gì.

Cô bắt đầu khó hiểu, tại sao cuộc sống luôn phải cong cong vẹo vẹo như vậy? Rõ ràng là yêu nhau, nhưng tại sao lại không trực tiếp bày tỏ tình yêu của mình mà phải có tầng tầng lớp lớp hiểu lầm, sau đó xa nhau.

Thật giống như có một bàn tay tàn hình, đang trộm cười toe toét rồi thao túng đám người đương cố gắng sinh tồn, trêu đùa bọn họ, khiến bọn họ chia xa, khiến bọn họ thời thời khắc khắc mang theo tiếc nuối.