Chương 4: Anh ấy có còn là anh ấy nữa không?

Thẩm Bạc Ngôn không hiểu lắm những khúc quanh trong đó. Cậu không học kinh doanh, trong đầu cũng không có kiến

thức liên quan gì, cậu chỉ cảm thấy cuộc hôn nhân này thật khó giải thích, giống như một câu chuyện bịa đặt trong tiểu thuyết.

Nói một cách logic thì cậu nên tìm cách từ chối bằng đường vòng.

Nhưng như thể đang gặp phải sự cám dỗ không thể cưỡng lại nào đó, cậu trằn trọc suốt nhiều đêm, cuối cùng cũng đi tìm chị gái Thẩm Đậu Tuyên của mình.

Thẩm Đậu Tuyên không nói nên lời sau khi nghe Thẩm Bạc Ngôn nói: "Đúng vậy, liên hôn là vô nghĩa và không thể giải quyết được vấn đề thực sự nào. Nhưng ..."

Cô liếc nhìn khuôn mặt của Thẩm Bạc Ngôn. Thẩm Bạc Ngôn không biết cô đã nhìn thấy gì.

"Chị biết em chỉ là một tên ngốc… bỏ đi, là Trình Văn Quân à, em cứ kết hôn đi, có gì phải sợ."

Cô dừng lại: "Đúng rồi, em hãy cẩn thận đừng ký vào những thứ khó hiểu."

Thẩm Bạc Ngôn không biết vì sao lại cảm thấy nhẹ nhõm, liền lịch sự đồng ý.

Đám cưới cần được hoàn tất trong một bữa ăn.

Thẩm Bạc Ngôn đứng ở cửa khách sạn chờ bọn họ, từ xa nhìn thấy Ngô Sâm cùng Trình Văn Quân trò chuyện nhiệt tình.

Ngày hôm đó, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, xuyên qua bóng cây chiếu vào mặt Trình Văn Quân. Thẩm Bạc Ngôn nhìn thấy Trình Văn Quân đang mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch lên.

Nhưng không hiểu vì sao, khoảnh khắc Thẩm Bạc Ngôn nhìn vào Trình Văn Quân, một luồng sương mù nặng nề vô tình xuyên qua trái tim cậu.

Cậu không khỏi nhớ lại hồi cấp 3, Trình Văn Quân là đàn anh của cậu. Trong lớp thể dục chồng chéo, Thẩm Bạc Ngôn chạy xong và chớp mắt nhìn thấy Trình Văn Quân đang đứng dưới gốc cây.

Ánh nắng cũng tan đi, Trình Văn Quân quay đầu nhìn cậu mỉm cười, lông mày và ánh mắt cong cong.

Nhưng bây giờ, Thẩm Bạc Ngôn nhìn nụ cười rõ ràng ôn nhu giản dị của Trình Văn Quân, lại có cảm giác rất kỳ lạ.

Ngoài ra còn có một chút bất hòa.

Cậu không thể nói chính xác là ở đâu, cậu chỉ có thể chào hai người họ một cách máy móc rồi theo họ vào trong.

Sau đó, họ sẽ chuẩn bị kết hôn.

Đáng lẽ Thẩm Bạc Ngôn phải cảm thấy mong đợi, nhưng thực tế cậu lại chẳng cảm thấy gì cả.

Những nghi ngờ của cậu không bao giờ chấm dứt.

Những suy nghĩ khó hiểu đó, cùng với vô số chi tiết trong cuộc sống, luôn chảy vào tâm trí cậu một cách không thể kiểm soát.

Từ lúc đó trở đi, cậu nghĩ đi nghĩ lại - Trình Văn Quân, chuyện gì đã xảy ra với anh ấy vậy?

Anh ấy có còn là anh ấy nữa không?