Chương 6: Đó là phong cách yêu thích của cậu

Lần thứ hai họ gặp nhau là sau khi cậu vừa tham dự một hội nghị trao đổi học thuật.

Bộ đồ của cậu không vừa vặn, có cảm giác hơi lỏng lẻo quanh eo và luôn có cảm giác khó chịu. Cuối ngày, khi cậu và một số giáo sư ở văn phòng bên cạnh đang định cùng nhau đến nhà hàng thịt nướng bên cạnh dùng bữa thì tin nhắn WeChat của Trình Văn Quân được gửi đến.

[Tiểu Ngôn, lát nữa em có về thăm nhà mới không?]【[Định vị]】

[Anh nghe nói rằng em sắp tan sở vào lúc này. Anh sắp đến nơi rồi.]

Thẩm Bạc Ngôn cầm chặt điện thoại và do dự.

“Xin lỗi.” Cậu lịch sự cắt ngang cuộc trò chuyện của mấy người bên cạnh, “Tôi đang bận chút việc, sợ rằng không thể tham dự bữa tối được.”

"Không sao đâu." Giáo sư Từ Như Xương ở bên cạnh mỉm cười nói: "Đi đi, Tiểu Thẩm."

Cậu bắt một chiếc taxi. Trong giờ cao điểm sau khi tan sở, xe điện khởi động và phanh rất nhanh, xóc nảy khi tham gia giao thông.

Đã nửa giờ sau câu mới đến được hoa viên Kim Cương. Thẩm Bạc Ngôn rõ ràng cảm thấy say xe, và chân cậu hơi run khi xuống xe.

Trình Văn Quân không đợi ở một nơi dễ thấy, Thẩm Bạc Ngôn nhìn vào sự kiểm soát ra vào nghiêm ngặt ở lối vào của cộng đồng và gửi tin nhắn cho hắn.

[Em ở đây rồi, anh ở đâu vậy?]

[Trong xe.]

Trình Văn Quân một lúc sau mới trả lời: [Chờ lâu rồi không thấy em đến, thật xin lỗi. 】

Sau đó Thẩm Bạc Ngôn nhìn thấy Trình Văn Quân bước ra từ một chiếc Porsche có phần sang trọng ở bên đường. Thân hình chiếc Porsche màu đỏ sậm lóe lên về phía Thẩm Bạc Ngôn, và ngay khi cậu choáng váng, Trình Văn Quân đã đứng trước mặt cậu.

"Đi thôi, Tiểu Ngôn." Trình Văn Quân nói với cậu.

Thẩm Bạc Ngôn gật đầu.

Cậu vẫn hơi khó chịu và thường đi tàu điện ngầm bất cứ khi nào có thể. Nhưng hôm nay sợ Trình Văn Quân đợi nên có chút sốt ruột.

Khi Trình Văn Quân nhìn thấy Thẩm Bạc Ngôn gật đầu, hắn dẫn đầu và bước về phía trước. Trình Văn Quân rất cao. Tuy rằng hắn có khuôn mặt không có gì nổi trội, nhưng bờ vai rộng, cơ lưng dày vừa phải, và đôi chân tất nhiên là rất dài.

Lúc này, hắn bước đi hơi nhanh, Thẩm Bạc Ngôn khó có thể theo kịp.

Ngôi nhà nằm ở tầng giữa của một tòa nhà nào đó. Trình Văn Quân mở cửa nói với Thẩm Bạc Ngôn: “Chúng ta kết hôn hơi vội, không có thời gian mua nhà mới. Anh mua căn nhà này hai năm trước, chúng ta sẽ tạm thời ở đây.”

Hắn bấm đèn phòng khách: “Anh cũng không biết tại sao lúc mua anh lại không mua nhà ở tầng cao nhất.”

Thẩm Bạc Ngôn có thể nghe thấy sự trào phúng không chính đáng trong giọng điệu của Trình Văn Quân.

Trình Văn Quân không có ý tránh đường, cậu chỉ có thể nhìn lướt qua vai Trình Văn Quân, nhìn vào toàn bộ căn phòng dưới ánh sáng rực rỡ.

Ngôi nhà này không lớn lắm, nhưng phòng khách rộng rãi và căn phòng không quá nhỏ. Toàn bộ trang trí được chủ đạo bởi màu be và trắng, mang lại cảm giác ấm áp và sảng khoái.

Đó là phong cách yêu thích của cậu.

Thẩm Bạc Ngôn nghĩ.

Cậu nhớ rằng khi còn học đại học, Trình Văn Quân sống ngoài khuôn viên trường. Cậu và Phương Hữu Hàm đã đến nhà Trình Văn Quân nhiều lần - phong cách gần như giống nhau.

“Lúc đó anh chỉ tùy tiện bày trí mà thôi.” Lúc này Trình Văn Quân mới nói, “Anh không thích phong cách đó lắm, nhưng ở trong đó hẳn là rất thoải mái.”

……

A