Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tráo Đổi Linh Hồn

Chương 8: Mọi người đều sẽ thay đổi

« Chương Trước
Khi nhìn thấy Ngô Sâm và Trình Văn Quân vui vẻ trò chuyện trước cổng Cục Dân Chính, Ngô Sâm lộ ra nụ cười rõ ràng, tâm tình của Thẩm Bạc Ngôn liền trở nên không tốt.

Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu vẫn lộ ra vẻ mặt nặng nề, đứng trước mặt hai người và nói: “Tôi tới rồi.”

Ngô Sâm liếc cậu một cái, tựa hồ cảm thấy cậu có chút không lễ phép.

“Em đến muộn rồi.” Hắn nói với Thẩm Bạc Ngôn.

Trình Văn Quân cũng nghiêng đầu: “Không sao đâu, muộn một chút cũng không sao.”

Thẩm Bạc Ngôn liếc nhìn đồng hồ, cuộc hẹn của họ là hai giờ chiều, bây giờ mới chỉ một giờ năm mươi chín.

Nhưng cậu biết làm sao bây giờ, hai người họ cũng đang nói chuyện và đang chuẩn bị đi đến Cục Dân Chính.

Thẩm Bạc Ngôn vứt bỏ sự suy nghĩ bướng bỉnh không thích hợp trong lòng, đi theo hai người họ.

Quá trình ký giấy kết hôn rất nhàm chán. Thẩm Bạc Ngôn viết tên mình trong vài nét và vô thức quay lại nhìn Trình Văn Quân.

Trình Văn Quân cúi đầu, ánh mắt rất tập trung. Hắn cầm một cây bút gel có phần kém chất lượng của Cục Dân Chính và ký tên trong nháy mắt.

Trình, Văn, Quân.

Thẩm Bạc Ngôn nhìn xem, vốn cảm thấy chữ ký không có gì thay đổi nhiều so với trước, nhưng sau khi xem xét kỹ hơn, cậu đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.

Ban đầu cậu nhìn thấy chữ ký của Trình Văn Quân là đơn xin nghỉ phép từ thời trung học của hắn và cuốn sổ cậu mượn từ Trình Văn Quân vào năm cuối trung học.

Cậu đã đọc những cái tên trên trang tiêu đề của cuốn sổ rất nhiều lần. Trình Văn Quân thích làm phần dọc của ký tự “Trình” thật dài, nét đầu tiên của ký tự “Quân” cũng có nét móc rất đẹp.

Nhưng mặc dù cái tên Trình Văn Quân vừa ký nhìn tổng thể có vẻ giống nhau, nhưng thói quen vi tế lại rất khác so với trước đây - cách viết có chút quy củ.

Không hiểu sao, Thẩm Bạc Ngôn bắt đầu điên cuồng quan tâm đến vấn đề này.

Cậu vẫn suy nghĩ về điều đó khi cậu nộp giấy kết hôn và nghĩ về nó khi chụp ảnh. Khi máy ảnh nhấp nháy, khuôn mặt cậu đã không còn nụ cười rõ ràng.

Đêm đó cậu lại bị mất ngủ.

Sự phấn khích về tinh thần và sự kiệt sức về thể chất đan xen vào nhau.

Họ đã là bạn ít nhất nhiều năm, từ cấp ba đến đại học. Ít nhất bản thân Thẩm Bạc Ngôn vẫn còn nhớ rõ ràng những kỷ niệm khi còn là bạn bè đó, chúng lưu giữ trong đầu cậu như những bức ảnh cũ.

Dù đã nhiều năm không gặp nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ Trình Văn Quân lại thay đổi nhiều như vậy.

Hắn không thích phong cách trang trí mà mình đã sử dụng từ lâu, lại quên mất cậu không ăn hải sản; ngay cả những điều mơ hồ như giọng điệu và phong cách diễn xuất của hắn cũng có vẻ rất khác so với lúc họ mới quen biết nhau.

Cậu không thể nhận ra điều gì khác biệt, nhưng cậu cảm thấy không thoải mái ở mọi nơi trong cuộc gặp hôm nay.

Trình Văn Quân trước đây sẽ không như thế này. Bất kể hắn có quan tâm đến đối phương hay không, thì hắn vẫn sẽ khiến mọi người cảm thấy thoải mái như thể chính hắn có thể biết mọi thứ - mọi chuyện sẽ không giống như tình huống ngày nay.

Thẩm Bạc Ngôn không hiểu lắm.

Mọi người đều sẽ thay đổi.

Cậu chỉ có thể tự an ủi mình bằng cách này.

Nhưng dù đã nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng cậu vẫn không thể thuyết phục được chính mình.

Thói quen có thể bị lãng quên, nhưng còn chữ ký thì sao?

Tuy đây không phải là yếu tố quyết định nhưng Thẩm Bạc Ngôn bỗng nhiên trở nên bướng bỉnh. Ý nghĩ này cứ quẩn quanh trong đầu cậu và cậu không thể thoát khỏi nó.

Vì vậy, lần đầu tiên trong ngày hôm đó, cậu nghĩ - phải chăng anh thực sự là một con người khác?
« Chương Trước