Chương 2

Ôn Hàn Tự trong nháy mắt liền an tâm, tự mình an ủi, bản thân hắn tuyệt đối không phải là không hoàn toàn Alpha, hắn tình nguyện là một Alpha lặn.

Lý Quyền Cần trong đầu luôn nhớ đến cảm giác ngón tay hắn cắm vào hậu huyệt ẩm ướt của đối phương, thành hậu huyệt cố hết sức mà giản ra để hai ngón tay hắn rút ra đâm vào, cơ vòng thành ruột lại vì tác động mà co rút lại, gắt gao cắn chặt hắn, không cho đi ra ngoài …..

Từ trên giường tỉnh giấc ngồi dậy, cúi đầu nhìn xuống, đũng quần đã dựng nên một túp lều, bực bội mà đấm lên nệm giường, tự hỏi bản thân sao lại mơ thấy cảnh này.

“Cốc… Cốc.” Cửa phòng bị gõ vang, Lý Quyền Cần lớn tiếng nói: “ Cậu mau ra ăn cơm đi.”

“Ra ngay ……” Ôn Hàn Tự chậm rì rì mà trả lời, cậu nhìn lên tờ khám sức khoẻ bị bụi thuốc làm cháy xém, thuận tay vò nát ném vào thùng rác, nhắm mắt không thèm quan tâm nữa.

Là bạn tốt nhiều năm, sẽ không vì chuyện này mà lại cải nhau, hơn nữa hai người trong lòng đều có tâm tư riêng, cả bữa cơm, không ai lên tiếng.

Hôm nay người giúp việc xin nghĩ, cả hai cậu đều không biết nấu, chỉ có thể miễn cưỡng gọi cơm hộp mà ăn qua bữa.

Sau khi thu thập xong bàn ăn, Lý Quyền Cần hỏi hắn: “Cậu buổi chiều có mấy tiết?”

“Có hai tiết .” Ôn Hàn Tự trả lời.

“Tốt, tớ cũng hai tiết, vậy lúc tan học nhớ đợi tớ cùng về nhà .” Lý Quyền Cần trong lòng có điểm bất an, vì nói dối Ôn Hàn Tự làm hắn cảm thấy sẽ có chuyện không may sẽ xảy ra.

Ôn Hàn Tự cảm thấy có gì đó không đúng. “ Tớ có bao giờ mà không đợi cậu đâu, hôm nay bày đặt lắm lời.”

Bọn họ từ tiểu học đến cấp ba đều chung một lớp, cả ngày đều dính ở bên nhau, lên đại học, nếu không khác tiết học, sẽ cùng nhau đi về nhà.

Dần dà, tin bát quái lộ lên đồn thổi Ôn Hàn Tự thích Lý Quyền Cần, những ai thích Lý Chuyên Cần, đặc biệt là Omega cấp cao sẽ ghét cay ghét đắng Ôn Hàn Tự.

Lý Quyền Cần cũng không thích thể hiện bản thân là gen Alpha trội, nhưng biết là vậy, sau lưng vẫn sẽ có người nói xấu Ôn Hàn Tự.

Ôn Hàn Tự đối với mọi người là người điềm đạm. Sao cho giống một Alpha khí thế đều lười thể hiện. Những Omega bề ngoài xinh đẹp, tuy nhiên mở miệng đều là thô tục. Đối với Ôn Hàn Tự, cậu lại để ngoài tai, càng sẽ không kể cho Lý Quyền Cần biết. Cậu lại càng vui mừng vì Alpha trội như Lý Quyền Cần đã bị cậu độc chiếm, những ai không ghen tị mới là người có vấn đề.

Căn nhà hai người đang ở là của mẹ Lý đưa cho, cách trường đại học của bọn hắn rất gần. Hai người đi bộ tầm mười mấy phút là tới.

Cùng Ôn Hàn Tự đi tới phòng học cuối tầng, tình cờ gặp bạn cùng lớp với Ôn Hàn Tự.

Bạn cùng lớp của cậu đều là Alpha thường và Beta, bọn họ đối Lý Quyền Cần - Alpha trội đã sớm nghe danh, khả năng chịu đàn áp từ Alpha trội rất khó mà chấp nhận, càng không thấy thoải mái, đến chào hỏi còn không dám đi tới, chỉ có thể từ xa đứng đợi Ôn Hàn Tự đi lại.

Ôn Hàn Tự đi tới, liền chào tạm biệt Lý Quyền Cần: “Bọn họ đều sợ cậu a, còn không mau đi đi” .

Lý Quyền Cần hờ hững mà nhìn đám bạn của Ôn Hàn Tự, sau đó liền cùng cậu nhắc lại lời hứa: “Nhớ cùng nhau về nhà.”

“Ai nha, đã biết, đã biết, cậu còn không mau đi đi” Ôn Hàn Tự đẩy đẩy hắn, liền hướng các bạn học chạy lại.

“ Tiểu Tự Tự, cậu cuối cùng cũng đến." Bạn học Alpha thân mật ôm lấy cổ Ôn Hàn Tự mà cọ cọ vào, bất giác ngữi được gì đó. " Trên người cậu thật thơm mùi sữa ngọt nha".

Ngoại trừ Beta, đám bạn Alpha có thể nhận biết được mùi hương đồng loạt cười lên :" Tiểu Tự Tự của chúng ta như em bé"

Có người còn ôm lấy mặt Ôn Hàn Tự mà vuốt ve : " Mặt thật mềm mại, thật giống như em bé ghê". Ôn Hàn Tự đập văng cánh tay người kia, " Tớ rõ ràng là Alpha, bớt nói nhãm đi ".

" Thật không giống, mặt cậu thật mềm mịn", còn vươn tay bóp mặt Ôn Hàn Tự :" Thật giống Omega, gương mặt đều chảy ra sữa."

Cả đám láo nháo, ai cũng muốn được chạm vào mặt Ôn Hàn Tự.

" Các cậu biếи ŧɦái vừa thôi, tớ rõ ràng là Alpha".

Lý Quyền Cần còn đứng tại chỗ, nhìn đám người láo nháo đang tính ăn đậu hũ của Ôn Hàn Tự, lạnh lùng bước đến " Còn không mau buông tay ra, không nghe hắn nói đừng chạm vào nữa sao?".

Pheromone tức giận lập tức phóng ra bao phủ mọi người, ngay cả Beta còn thấy kinh sợ, như bị áp bức, không thể kháng cự.

" Ôn Hàn Tự, cậu lại đây cho tớ ", mãi lúc sau vẫn không thấy cậu lên tiếng. Lý Quyền Cận quay đầu lại, liền thấy hai chân Ôn Hàn Tự run rẩy, như sắp ngã tới nơi, các Alpha mặt tràn đầy mồ hôi, mà không dám cử động. Hắn liền biết pheromone của mình đã làm mọi người chịu ảnh hưỡng.

Thu hồi lại pheromone, hắn vươn tay dẫn Ôn Hàn Tự đi nơi khác, còn không quên để lại cảnh báo cho đám bạn của cậu :" Các người còn dám động tay nữa thử xem?".

Đi được một lúc, cuối đầu liền thấy, nước mắt Ôn Hàn Tự đã sắp chảy ra, ngọn lữa tức giận không dập, tự tắt. " Đừng khóc nữa, sao lại khóc a ? "

1m8 Ôn Hàn Tự lọt thỏm vào lòng Lý Quyền Cần đang khóc còn ra dáng Alpha gì chứ.

Ôn Hàn Tự ngữa mặt từ lòng ngực hắn, chất vấn " Cậu tại sao lại hung dữ vậy chứ, họ đều là bạn tớ đấy, thật vất vả mới kết giao được". Lý Quyền Cần chưa kịp phản bát, Ôn Hàn Tự đã như mũi tên mà phóng đi nơi khác, lưu lại trong không khí một mùi hương ngọt ngào như kẹo sữa.

Vì chuyện xảy ra, Ôn Hàn Tự bị muộn tiết học.

Hắn cùng các bạn học đều nói xin lỗi, mọi người không ai để ý,nhưng thái độ lại không như trước,ánh mắt không mấy thân thiết.

Cậu chợt nhận ra, dường như chỉ có cậu là coi mọi người trở thành bạn tốt.

Ôn Hàn Tự đã quen thuộc với ánh mắt người khác đánh giá cậu, hai người bọn họ cả ngày dính lấy nhau, từ nhỏ đến lớn không ít lần bị người khác hiểu lần, cậu thích Lý Quyền Cần, nên mới không biết xấu hổ mà bám lấy đối phương.

Nhưng thật sự là không phải như vậy đâu ! ....

Ôn Hàn Tự lẻ loi mà ngồi ở phía trước, trước mặt đặt quyển sách chuyên ngành, cậu bắt đầu suy nghĩ mơ màng. Hai người là bạn tốt mười mấy năm, nay vì chuyện cỏn con mà lại lớn tiếng với Lý Quyền Cần, là do bản thân không đúng.

Chia tay không vui vẻ, Lý Quyền Cần mơ màng xong hai tiết, tan học hắn liền chạy đi tìm Ôn Hàn Tự, kết quả vẫn là đến chậm một bước, trong phòng học trống rỗng, không một bóng người.

Lý Quyền Cần đứng ở cạnh cửa sửng sốt một chút, tức giận vung tay đấm vào cửa, Ôn Hàn Tự lại không chờ hắn.

Ôn Hàn Tự thở phì phì mà đi ở trên đường, hắn nghĩ tới nghĩ lui, từ nhỏ đến lớn mỗi lần cãi nhau đều là hắn xin lỗi, nay cũng không phải lỗi của hắn. Nhất quyết giữ cho mình mặt mũi, Alpha lặn cũng cần mặt mũi.

Ôn Hàn Tự ở phòng bếp uống nước, Lý Quyền Cần mở cửa đã trở lại. Ôn Hàn Tự cầm ly nước trộm nhìn hắn, chỉ thấy hắn vẻ mặt lạnh nhạt đi ngang qua cửa, cũng không thèm nhìn tới cậu.

Ôn Hàn Tự nghĩ thầm: “ Cậu dám lơ tới, giỏi thì lơ tớ luôn đi".

Chiến tranh lạnh thế là bắt đầu, ban ngày chỉ cần có một người ở nhà người kia liền đi khỏi, ngay cả ăn cơm cũng mang vào phòng riêng, buổi tối ngủ hai người đều đóng chặt cửa phòng.

Hôm nay Ôn Hàn Tự ngồi ở cửa mang giày, Lý Quyền Cần bỗng nhiên liền ở sau lưng cậu xịt phun nước hoa, Ôn Hàn Tự quay đầu lại trừng hắn, Lý Quyền Cần không có việc liền quay lưng trở lại phòng, Ôn Hàn Tự tức đến mỗi giậm chân mà rời đi.

“Ách……” Lý Quyền Cần ngồi ở mép giường, một bàn tay đang loát dươиɠ ѵậŧ, qυყ đầυ đỏ bầm đã phân bố ra chất dịch, bị hắn dùng lòng bàn tay mà lau đi.

Cách cánh cửa phòng, mùi kẹo sữa ngọt ngào vẫn còn đọng lại trong không khí. Ôn Hàn Tự có biết bản thân đang dụ giỗ hắn không.

Nhưng càng khó chính là hắn đang dùng pheromone của bạn thân để an ủi du͙© vọиɠ bản thân.

Lý Quyền Cần vừa loát, vừa tưỡng tượng được đâm vào c̠úc̠ Ꮒσα của Ôn Hàn Tự, thật mẹ nó sướиɠ.

Nhìn đến chính mình tay toàn là đậm đặc tϊиɧ ɖϊ©h͙, hắn khϊếp sợ mà từ trong miệng chửi thề.

Chuyện vốn dĩ rất nhỏ, Ôn Hàn Tự không chịu mở lời, Lý Quyền Cần lại không bỏ xuống được mặt mũi, chiến tranh lạnh lại kéo dài tới tận một tháng, ai cũng không để ý tới ai.

Ôm giận dỗi trong lòng, trải qua một tháng, Ôn Hàn Tự càng thêm uỷ khuất.

Hắn cùng Lý Quyền Cần muốn làm hoà nha, nhưng Lý Quyền Cần hiện tại liền không nói, lại còn hờ hững lạnh nhạt với cậu.

“Thật là quá đáng!” Ôn Hàn Tự đá bay viên sỏi trên đường, trong lòng nghẹn khí mà đi nhanh về nhà.

Lý Quyền Cần không ở nhà, Ôn Hàn Tự thản nhiên mà vào WC, trở tay sờ qυầи ɭóŧ, tất cả đều là ướt dính chất lỏng tanh nồng.

Đây là cái gì?

Ôn Hàn Tự ngơ ngác nửa ngày, vội vàng mở ra vòi nước mà giặt sạch.

Ngẩng đầu nhìn đến trong gương, chính mình sắc mặt có điểm không thích hợp, lúc này hắn khứu giác mơ hồ ngửi được một tia thuộc về pheromone, thân thể cũng nóng lên.

“Này rốt cuộc”, c̠úc̠ Ꮒσα vừa chảy nước lại vừa ngứa, thật là muốn hắn mất mặt.

Bên cạnh chính là khăn lông của Lý Quyền Cần, như có như không pheromone thổi qua tới, Ôn Hàn Tự ý thức sắp tan rã, hắn cắn răng, một lần nữa mở ra vòi nước mà tạt lên mặt, ý đồ làm chính mình tỉnh táo lại.

Nhưng đây đều là phí công, giây tiếp theo Ôn Hàn Tự liền đem Lý Quyền Cần khăn lông để lên mũi mà hít thở, hắn cảm giác chính mình bên trong mông đã ướt đẫm nước.

Không nên làm như vậy, chính hắn hiện tại đã khống chế không được chính mình hành vi, trên người hắn nơi nơi đều ngứa, đặc biệt là c̠úc̠ Ꮒσα, thật muốn tìm đồ vật thô to, hung hăng mà đâm vào.

Bản năng tìm kiếm pheromone, Ôn Hàn Tự vào Lý Quyền Cần phòng, nhào lên giường lớn, hắn hai chân kẹp lấy Lý Quyền Cần chăn trên dưới cọ xát, “ Quyền nha, bởi vì quá ngứa, chớ có trách tớ”.

Như thế nhiều ngày không cùng Ôn Hàn Tự nói chuyện, trong nhà lại tràn ngập Ôn Hàn Tự pheromone, dụ hoặc hắn, Lý Quyền Cần không muốn đối với bạn tốt pheromone tự sướиɠ mới đi bên ngoài uống lên chút rượu.

Hắn ở quán bar ngồi, thỉnh thoảng giơ cổ tay xem đồng hồ, trong lúc đó lại có nhiều người tới tìm hắn, để tình một đêm, để uống rượu tâm sự, Lý Quyền Cần đều lịch sự từ chối, chờ tới 8 giờ hắn mới đứng dậy đi về nhà.

Về đến nhà, trong nhà đèn cũng không bật, một mảnh im ắng, Ôn Hàn Tự còn chưa chịu về sao ? .