Chương 17: Tớ muốn ngồi cùng cậu

Editor: Tioo

Vừa lên cấp ba, Thư Hương Nồng liền nghênh đón một ngày mới!

Trường cấp ba và trường cấp hai cùng khai giảng tại khu vực khác nhau. Xung quanh năm trường nội trú, sau khi chuyển tới trường nội trú thì cuối tuần cô ấy và Thẩm Quan Trì mới được về nhà hai ngày cùng nhau.

Cả ngày không còn ngu ngốc bám theo đuôi cha mẹ nữa, nhẫn nhịn ba năm liền, kết quả là báo thù để phát tiết trong lòng nhưng bỗng nhiên buông ra, càng không thể vãn hồi.

Thư Hương Nồng giải thích một cách hoàn mỹ cái gì gọi là"" tùy theo ý mình ""

Khi lên lớp liền muốn ngủ, khi tan học liền cùng bạn học mới đi chơi, lúc đầu làm bài tập còn phải tự mình chép, đến lúc sau thì dứt khoát nhờ người khác chép cho. Không có bố mẹ giám sát, cô xỏ khuyên tai, đi duỗi tóc, bí mật cắt chiếc váy đồng phục cho nó ngắn đi, để lộ ra đôi chân xinh xắn trắng trẻo.

Bình thường lúc nghỉ giữa giờ có thể nghe thấy cô cùng chơi với những người đẹp trai và hòa nhập tốt trong lớp, tiếng cười của cô rất ngọt ngào.

Rất là khéo, Thẩm Quan Trì và cô cùng lớp, nhưng mà Thư Hương Nồng bận rộn đi giao lưu ở bên ngoài, ngồi vững vàng ở vị trí đệ nhất mỹ nhân ở trong lớp, có rất nhiều người tìm cô, cô dần dần không có thời gian nói chuyện cùng với Thẩm Quan Trì.

Cũng không giống như lúc ở cấp hai, hai người cùng nhau đến căng tin ăn cơm.

Rất ít khi ở riêng cùng nhau.

Cuối tuần về nhà Thư Hương Nồng mới nghĩ đến anh.

Hoặc là máy tính ở trong nhà bị bố mẹ cài mật mã, nên cô đi tới phòng của anh ngồi online một chút. Nhưng mà bình thường lực chú ý cũng không rời trên người Thẩm Quan Trì. Anh tồn tại, giống như một cái bình phong không hề có sự tươi mới, cái mà cô nhìn thấy là vậy.

Chỉ là tình cờ, khủy tay của Thư Hương Nồng chạm vào phía sau lưng của người con trai, lơ đẵng di chuyển con ngươi, nhìn thấy phía trước một bóng dáng đang cúi đầu chăm chỉ đọc sách.

Mảnh khảnh, an tĩnh, các đốt ngón tay lộ ra rõ ràng để viết chứ và lật trang sách.

Quần áo sạch sẽ trước một vầng ánh sáng nhàn nhạt.

Bản thân cô vui vẻ, dịu dàng nhìn về phía anh ta, trong một chốc ngắn ngủi rồi quay đầu tiếp tục vui đùa, nói chuyện cùng bạn học mới.

Có hai ba lần cô lấy cớ để không về nhà, vì vậy đoạn thời gian ở thời khắc đó, thậm chí cô có chút không nhớ được âm thanh của Thẩm Quan Trì.

Nhưng mà sự tồn tại của Thẩm Quan Trì ở trong lớp không thấp.

Anh dùng kết quả đứng thứ nhất khi thi ở trường cấp hai của mình để vào cấp ba, dĩ nhiên là anh sẽ làm lớp trưởng, lên lớp thường xuyên sẽ được thầy cô giáo gọi trả lời câu hỏi khó.

Bóng dáng cao gầy đứng ở trên bảng, mang theo phấn để viết chữ, cả lớp sẽ im lặng. Hoặc là chỉ cần giáo viên gọi ba chữ "" Thẩm Quan Trì"", ánh mắt của tất cả mọi người đều dùng một loại sùng bái nhìn anh ấy đứng lên.

Ấm áp, có tâm hồn đẹp, giỏi ở nhiều mặt, bề ngoài còn đặc biệt đẹp trai.

Giáo viên và học sinh đều ngầm thừa nhận anh là một tấm gương tốt, quả thực là một người không có khuyết điểm nào !

Đương nhiên có người biết rõ Thư Hương Nồng và anh từ nhỏ lớn lên với nhau, liền hỏi Thư Hương Nồng, có phải Thẩm Quan Trì thật sự hoàn mỹ không có gì thiếu sót hay không, như vậy thật là lợi ích.

Thư Hương Nồng nghe xong cảm thấy buồn cười, cười không ngừng được: "" Làm gì có người hoàn mỹ như vậy? Mọi người nghĩ như vậy có thể nói là không biết gì về cậu ấy, cậu ấy cũng không tính giải thích với mọi người ! Khi mà cậu ấy ngủ dậy đầu tóc cũng sẽ rối, cũng giống với mọi người vậy, khá là rối đó "".

Ngòi bút gel của Thẩm Quan Trì đột ngột dừng lại, để lại một dấu chấm đen trên trang giấy.

Anh ngước mắt lên đối diện với đôi mắt đen láy của Thư Hương Nồng, nở một nụ cười sâu thăm thẳm:

"Lại đọc? Không sợ thoái hóa đốt sống cổ sao? Đi nghỉ ngơi đi."

Thư Hương Nồng kéo chiếc ghế ở trước mặt qua rồi ngồi xuống, hai tay chống cằm tựa vào quyển sách nằm ngay ngắn trên bàn, đôi lông mi dày hơi rũ xuống, nhìn vào sách bài tập của anh: "Oa, tuyệt quá! Cậu đã viết đến trang 121 rồi sao, hình như là của tớ vẫn còn mới"

Thư Hương Nồng đã lâu không một mình chạy đi tìm anh, Thẩm Quan Trì nhìn về phía cô: "Cậu sao vậy?"

"Cậu nói cái gì, không lẽ tớ không được phép tìm cậu sao?"

Cô chớp chớp mắt. Những gì xuất hiện với nốt ruồi ở đuôi mắt của cô là vẻ đẹp và sự thuần khiết của sự trưởng thành sớm. Gần một năm nay, có lẽ ngày nào cô cũng hỗn láo với mọi người, sự khinh bỉ trong biểu hiện và cách cư xử của cô càng rõ ràng hơn.

Đương nhiên Thẩm Quan Trì sẽ không tin cô, ánh mắt của anh trong sáng, trực tiếp khiến Thư Hương Nồng không thể nào giả bộ được nữa, khẽ nói nhỏ vào tai anh: "Là lớp tự học tiếp theo, tớ muốn ngồi cùng cậu!"

Sự nghi ngờ lóe lên trong mắt của Thẩm Quan Trì. "Tại sao?"

Thư Hương Nồng duỗi hai ngón tay ra kéo kéo ống tay áo mềm mịn của anh:

"Cậu bày ra vẻ mặt nghiêm nghị là sao? Cậu đang lừa gạt ai?"

Đôi mắt anh hơi nheo lại. "Tớ không có..."

Thư Hương Nồng chọc chọc ngón tay vào cánh tay anh, sau đó rụt lại. "Cậu phải trả lời thật đấy~~"

Cô cười gằn: "Đã lâu rồi không cùng tớ nói chuyện. Chẳng lẽ cậu vì bận học cả ngày mà bỏ qua tớ sao? Yêu cầu cậu nói chuyện tâm tình."

Anh nhìn cô.

Rõ ràng cô đang nói dối.

Thư Hương Nồng nghĩ đến đây, lười viện cớ, thẳng thắn đòi hỏi: "Ô, ngồi với cậu tức là ngồi với cậu! Mau lên, hứa với tớ , đến giờ vào lớp rồi."

"Nhưng nội quy lớp học quy định không được thay đổi chỗ ngồi."

Thư Hương Nồng: "Buổi chiều giáo viên không có ở đây, sẽ không tới xem. Cậu cứ như vậy mắt nhắm mắt mở coi như không thấy, nha? Chính là!"

Chân mày Thẩm Quan Trì còn đang do dự, Thư Hương Nồng đã đứng dậy đi thẳng về chỗ của mình để thu dọn đồ đạc.

Cô đã quen như vậy với anh.

Luôn làm những gì mình muốn, tự ý quyết định.

Tất nhiên, Thư Hương Nồng biết rằng vấn đề này hoàn toàn nằm trong khả năng chịu đựng của Thẩm Quan Trì. Chỉ cần anh không thực sự tức giận, mọi thứ đều an toàn.

Ai bảo anh có tính nóng nảy?