Chương 29: Bốn phía (2)

Tằng Hy đứng ở cửa.

Nguyễn Thanh Thanh sửng sốt.

Kể từ lúc chia tay không mấy vui vẻ lần trước, Nguyễn Thanh Thanh đã mấy ngày không gặp cô ấy rồi. Về phía Nguyễn Thanh Thanh, liên tiếp có chuyện xảy ra, cô lo lắng đến độ cũng chẳng thể để ý tới cô ấy nổi nữa.

Có lẽ sắc mặt Nguyễn Thanh Thanh không được tốt cho lắm, Tằng Hy cắn môi, ngẩng đầu, giả vờ kiêu ngạo, nhanh chóng ra dấu bằng ngôn ngữ ký hiệu: Ngày mai em định lên núi một chuyến, lấy mấy sợi mây và thêm chút hoa trở về. Chị có muốn đi cùng em không?

Nguyễn Thanh Thanh thật sự không có tâm trạng đi hái hoa nên trả lời: Ngày mai chị có việc phải làm rồi.

Tằng Hy: Thế khi nào chị có thời gian?

Nguyễn Thanh Thanh: Nói sau đi.

Tằng Hy xoay người rời khỏi.

Nguyễn Thanh Thanh nhìn ra cửa trống không, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu nhưng lúc này cô thực sự không có tâm trạng để dỗ dành ai. Cô đẩy laptop và tài liệu “rầm" một cái về phía trước, nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế rồi đưa tay lên che mắt.

Không biết đã qua bao lâu, điện thoại kêu lên một tiếng, có tin nhắn được gửi đến.

Nguyễn Thanh Thanh chậm rãi đưa tay ra, cầm lên xem, là Tằng Hy gửi tin nhắn: Đợi ngày mai có đủ nguyên liệu, trước tiên em có thể đan xong Trần Mộ Quân của chị, chị không được phép không thích đâu đấy.

Nguyễn Thanh Thanh im lặng một lúc, gõ ba chữ: Không cần đâu... rồi xóa đi. Cuối cùng, cô đặt điện thoại xuống mà không trả lời. Cô không biết phải trả lời thế nào.

Cùng lúc đó, Tằng Hy đang đi trên con đường mòn ven sông, cô ấy vừa bĩu môi vừa đá mạnh vào mấy viên đá và cỏ dại bên đường. Nào ngờ được, dù chỉ mặc chiếc váy dài rẻ tiền cùng áo khoác ngoài nhưng cô vẫn thu hút sự chú ý và huýt sáo của mấy thanh niên ngồi bên đường. Chỉ là, cô ấy không nghe thấy, cũng không để ý.

Cô ấy đợi hơn mười phút, Nguyễn Thanh Thanh cũng không trả lời, rõ ràng thấy cô đang soạn tin rồi.

Tằng Hy càng cảm thấy chán nản và có chút hờn dỗi. Cô ấy biết Nguyễn Thanh Thanh làm vậy là vì muốn tốt cho mình, nhưng Thanh Thanh quá độc đoán, coi cô ấy như một đứa trẻ không biết gì, một mực phủ nhận... tấm lòng của cô ấy. Thậm chí còn vì điều đó mà tức giận với cô ấy. Hôm nay cô ấy chủ động làm hòa, Nguyễn Thanh Thanh lại còn không để ý đến cô ấy.

Tằng Hy phiền muộn mà nắm chặt cỏ dại. Lúc này, trước mặt chợt lóe lên ánh đèn. Cô ngước lên và thấy một chiếc SUV địa hình đang đậu bên đường.

Tằng Hy vui mừng khôn xiết, tim đập nhanh hơn.

Anh ta ngồi trên xe, cách một khoảng tối mà mỉm cười với cô.

Anh ta bước xuống xe, Tằng Hy cũng đi tới, xoa nhẹ tay hắn ta rồi hỏi: Sao anh lại đến đây?

Anh ta nói với cô bằng ngôn ngữ ký hiệu thành thạo: Không phải em đã gửi tin nhắn nói rằng tâm trạng em hiện tại không tốt và đang đi dạo bên bờ sông sao? Anh không ngờ là thật sự sẽ tìm thấy em.

Tằng Hy nghe được lời này thì trong lòng ấm áp, liền hỏi: Tối nay anh không có việc gì chứ?

Anh ta trả lời: Anh từ phòng thí nghiệm chạy ra.

Tằng Hy không nhịn được nhìn anh: Đại học, phòng thí nghiệm, sinh viên xuất sắc, bạn cùng trường... đây đều là những thứ cả đời này nằm ngoài tầm với của cô ấy. Điều này cũng chạm đến sự tự ti sâu trong lòng cô ấy khi đối mặt với anh khó mà lay chuyển. Cho đến bây giờ, cô ấy vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ, thấy bản thân được kết bạn với một nghiên cứu sinh đại học.

Nhưng đôi khi Tằng Hy cảm thấy anh nhìn không giống một sinh viên chút nào. Ví dụ như lúc này, anh đang mặc một chiếc áo khoác cũ, quần dài thể thao, tóc ngắn, nước da hơi sẫm, xương cốt cứng cáp và dáng người vạm vỡ. Chiếc xe địa hình phía sau cũng là loại cũ, Tằng Hy không nhận ra thương hiệu, chỉ cảm thấy chiếc xe của anh dường như đã trải qua bao sương gió cuộc đời, để rồi dày dặn và cứng cáp.

Anh giống như một lữ khách.

Có lẽ, anh là người đặc biệt nhất và tự do nhất trong số các sinh viên. Nếu không thì làm sao anh có thể đến gần một người câm điếc như cô ấy?

Anh ta nói: Lên xe rồi nói chuyện.

Hai người lên xe, cô ấy ngồi ở ghế phụ, anh ta chợt mỉm cười.

Cô ấy hỏi: Anh lén lúc cười cái gì?

Anh ta trả lời: Không có gì. Sau khi cô ấy tra hỏi mấy lần, anh ta mới nói: Anh mới nhớ ra chưa có cô gái nào từng ngồi vào chỗ đó trước đây.

Mặt Tằng Hy lại nóng bừng.

Anh đưa cho cô ấy một chai nước và nói cho cô ấy biết ngăn đựng đồ ở đâu, cách mở và khăn giấy ở chỗ nào. Cảm xúc cứ thế lặng lẽ dâng trào trong lòng Tằng Hy - anh nói chưa có cô gái nào từng ngồi vào chỗ này nhưng giờ đây anh đang dạy cô làm quen với chiếc xe của anh.

Sau đó, anh ta hỏi: Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?

Tằng Hy gật đầu.

Anh ta: Em có chuyện gì buồn có thể kể cho anh nghe được không?

Tằng Hy: Em đã cãi nhau với một chị ở trung tâm.

Anh ta không hỏi tại sao, vẻ mặt rất dịu dàng: Em là một cô gái thấu tình đạt lý và rất chu đáo, anh tin rằng nhất định có hiểu lầm nào đó. Sau hai ngày, khi mọi người đã bình tĩnh lại thì có thể giải quyết được vấn đề.

Tằng Hy cảm thấy anh thật sự trưởng thành và chững chạc, thậm chí có thể chỉ dẫn cô ấy cách cư xử. Anh hoàn toàn khác với những người trẻ tuổi mà cô ấy thỉnh thoảng tiếp xúc, chẳng hạn như Tiểu Trương ở căng tin, Tiểu Lý giao khí gas cho trung tâm và Tiểu Vương bán rau ở chợ.

Tằng Hy: Được rồi, em sẽ làm vậy.

Anh ta: Nói điều gì đó vui vẻ nhé, ngày mai có kế hoạch gì không?

Tằng Hy: Em muốn lên núi lấy chút dây mây và hoa.

Anh ta: Anh đi với em nhé.

Tằng Hy: Liệu có làm trễ giờ học của anh không?

Anh ta: Ngày mai không có đi học.

Anh ta suy nghĩ một lúc, do dự rồi hỏi: Em có... muốn đi cắm trại hai ngày không?

Tằng Hy mở to mắt: Cắm trại?

Anh ta: Ừ, ngọn núi kia có phong cảnh rất đẹp. Sau núi có một cái hồ, nhiều hoa dại và cây ăn quả, ở đó rất ít người. Anh có một cái lều, túi ngủ và các dụng cụ ngoài trời, anh sẽ mời hai bạn cùng lớp, tất cả đi chơi cùng nhau vài ngày, nhất định sẽ rất vui.

Tằng Hy có chút do dự, cô ấy chưa bao giờ đi chơi như thế này, có muốn đi không? Tất nhiên là muốn đi rồi. Nhưng còn có bạn cùng lớp của anh, cô ấy bị câm điếc, liệu họ có thể chấp nhận cô ấy không? Có thể hòa hợp với nhau không? Và cô ấy cái gì cũng không hiểu, cô ấy sẽ gặp không ít rắc rối, liệu từ nay trở đi cô ấy có... bị cười nhạo và coi thường không?

Như thể hiểu được cô ấy đang nghĩ gì, một bàn tay to lớn đột nhiên đặt lêи đỉиɦ đầu cô ấy, Tằng Hy khẽ run lên.

Anh ta nhìn cô, đôi mắt trong veo như ánh trăng: Đừng nghĩ vớ vẩn. Họ là những người bạn rất tốt của anh, cả hai đều là những người rất tốt, hai người họ cũng... là một cặp và sẽ không can thiệp vào chuyện của chúng ta. Em chỉ cần mang quần áo để thay, không cần tiền, anh có, chỉ cần tiêu của anh thôi. Anh sẽ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

Tằng Hy nghe xong trong lòng nóng bừng - hóa ra hai người bạn cùng lớp của anh là người yêu của nhau. Vậy đây là buổi hẹn hò bốn người à?

Tằng Hy: Tất nhiên là em sẽ mang theo tiền và em sẽ không tiêu tiền của anh.

Anh ta nở một nụ cười bất lực: Được, được, được, tùy em.

Tằng Hy cau mày: Nhưng em không biết làm thế nào để xin nghỉ phép ở trung tâm, phải đi hai ngày lận.

Anh ta nghi hoặc: Nói thẳng không được sao?

Tằng Hy: Tất nhiên là không!

Cô ấy lại nghĩ đến sự phản đối của Nguyễn Thanh Thanh, ngay cả Thanh Thanh cũng không thể chấp nhận được. Làm sao cô ấy có thể nhắc đến anh với những người ở trung tâm? Ít nhất… bây giờ chưa được.

Anh ta: Vậy cũng không thể không nói tiếng nào, để họ lo lắng được. Hay là, em nói em tới chỗ người thân?

Tằng Hy cho rằng đây là một chủ ý hay nhưng ngoài bố mẹ làm việc ở bờ biển, cô ấy không có người thân nào. Vậy chỉ cần nói rằng cô ấy phải tạm thời đi một chuyến về nhà bố mẹ là được.

Vấn đề đã được giải quyết, bầu không khí trong xe trở nên yên tĩnh. Mặt cô ấy luôn đỏ bừng, anh ta lặng lẽ mỉm cười, như thể ý định của người đàn ông ấy cuối cùng cũng đã thành công. Bầu không khí ám muội và hơi nóng nhẹ nhàng lưu động trong khoang xe kín.

Cô ấy cúi đầu ra hiệu: Bạn của anh, thực sự không bận tâm em là người câm điếc sao?

Cuối cùng cô ấy cũng hỏi.

Anh ta lại yên lặng.

Những ngón tay khỏe khoắn với sức lực hiếm có nâng cằm cô ấy lên, buộc cô ấy phải nhìn anh ta. Anh ta biết rằng cô ấy đọc được khẩu hình và có thể phân biệt những câu đơn giản miễn là chúng được nói chậm và rõ ràng.

Anh ta chậm rãi nói: "Người câm điếc thì làm sao?"

Ánh mắt Tằng Hy bỗng nhiên nóng lên.

Anh ta bảo cô ấy: Nước nông ồn ào, nước sâu tĩnh lặng. Nếu một cô gái, cô ấy tốt bụng, xinh đẹp và đáng yêu thì tại sao cô ấy lại nhất định phải biết nói chuyện? Tại sao phải yêu cầu cô ấy nghe được những âm thanh hỗn loạn trên thế giới? Thế giới này vốn đã quá ồn ào và vẩn đυ.c khiến con người mệt mỏi vô cùng. Anh thà ở bên em trong một thế giới yên tĩnh, trong sáng và không bị quấy rầy.

Nước mắt Tằng Hy rơi xuống.

Tằng Hy không biết, vào lúc này, trong lòng anh ta giống như có một cái búa nặng bỗng nhiên giáng xuống.

Trong màn đêm tan chảy, một cô gái sắp trưởng thành với mái tóc đen dài và khuôn mặt nhỏ nhắn như những cánh hoa trắng tựa tuyết nở rộ trong lòng bàn tay anh ta. Và khi nước mắt cô ấy rơi, con ngươi đen sáng và những giọt nước mắt trong suốt đẹp đến nghẹt thở.

Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một người câm điếc xinh đẹp, thuần khiết và u buồn như vậy.

Môi anh ta khẽ run lên, anh ta cúi xuống hôn lên môi cô ấy.

Toàn thân Tằng Hy run rẩy nhưng cô ấy không phản kháng, tựa vào trong ngực anh ta như một con cừu non, để cho anh ta cướp đi nụ hôn đầu của mình.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Fong

Beta: Phoebe

Check: Ngọc Kỳ