Chương 21: Đừng hoài nghi lời nói của anh.

Trong hai ngày qua, Nhậm Toàn Sinh không trở lại cư xá mà liên tục gửi tin nhắn, từng câu từng chữ cầu xin sự tha thứ, quét trạng thái gần đây trên Weibo, tất cả đều là thể hiện tình cảm, người khác có thể không hiểu, nhưng Từ Lê nhận ra.

Hắn bất quá chỉ là đăng lại những bức ảnh phong cảnh Từ Lê chụp.

"Nơi vợ chồng tôi gặp nhau lần đầu."

"Vợ tôi thích kem nhất, nó ngọt như cô vợ trẻ của tôi."

"Vợ tôi nói, phong cảnh bờ sông mùa đông thơ mộng lắm. Mọi người cảm thấy thế nào?"

"Cô vợ trẻ của tôi muốn đến hồ Lô Cô ở Vân Nam để chèo thuyền, chờ tôi tốt nghiệp, điều đầu tiên chính là đến đó du ngoạn."

Một đám bạn bè của hắn la ó ghen tị.

Một bài viết mới đăng cách đây vài giờ chỉ viết: "Cô vợ trẻ, anh sai rồi, ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của anh, xin hãy tha lỗi cho anh". Hắn còn đính kèm một sơ đồ bàn tính với rất nhiều cảm xúc .

Nhậm Toàn Sinh luôn luôn khéo léo, sôi nổi và sáng sủa, Từ Lê không thể học được cách xử lý mọi việc của hắn, cũng như không thể học cách nói hay.

Thật giống như, cô không thể hiểu được, làm thế nào để tách tình yêu ra khỏi ham muốn.

Cũng không hiểu, làm thế nào một bên xâm nhập vào cơ thể một người phụ nữ, một bên đem tâm bay lên không trung.

Sau khi khoá lại, Từ Lê đem đồ sinh hoạt và quần áo của Nhậm Toàn Sinh đóng thành hai chiếc rương, thở hồng hộc chất đống ở cửa. Căn phòng thiếu đi một nửa rất khác, vắng vẻ hơn rất nhiều, chỉ còn một đôi chén đũa.

Giá thuê căn phòng này cao, hợp đồng còn ba tháng, lấy năng lực của bản thân cô mà gia hạn hợp đồng thực sự rất khó.

Cô đã liên lạc với nghiệp quản, tìm hiểu xem có đơn vị phòng nào nhỏ hơn trong cư xá này hay không.

Nhưng mặt khác, Từ Lê lại mâu thuẫn, không muốn rời đi.

Kể từ khi rời khỏi nhà Hạ Tắc ngày hôm đó, hai người chưa bao giờ liên lạc với nhau, Hạ lão sư cũng không đến nhà hàng nhỏ, trong khoảng thời gian này, cô chỉ nhận được một tin nhắn.

Bữa sáng ăn rất ngon.

Năm ký tự này hợp lại giống như có hàm ý, lại hình như không có ý tứ thấu đáo.

Chỉ là cảm ơn bữa sáng? Anh không trách cô tự ý rời đi, nhưng anh cũng không đề cập đến những gì xảy ra đêm đó.

Đây coi là gì?

Cô muốn trả lời, đánh lại xóa, nhưng không thể nghĩ ra một từ thích hợp.

Muốn nói, cảm ơn thầy đã ngủ với em một đêm sao?

Đợi đã, ai ngủ với ai?

Muốn nói, bao giờ rảnh sẽ mời thầy ăn cơm.

Lại già mồm, người ta còn muốn ăn bữa ăn của cô sao?

Sau đó...

Mấy ngày không có tin tức, Từ Lê như cào xé tim phổi, không thể đứng yên được.

Trong lớp cô có một người bạn thân, người này có tình sử phong phú, cũng là người duy nhất biết mối quan hệ của Từ Lê với Nhậm Toàn Sinh.

Từ Lê rút hết dũng khí gửi một tin nhắn, hỏi: "Mai Tử, nếu có một người đàn ông ngủ với cậu, nhưng ngày hôm sau cậu lại chạy trốn, anh ấy cũng không liên lạc với cậu, điều đó có nghĩa là sao?"

"Cậu để anh ta ngủ đã thôi."

"Anh ấy trông không giống như vậy."

"Chà, cậu đã chia tay với Nhậm Toàn Sinh?"

"......"

"Đồ ngốc, tớ đã sớm nói với cậu rồi, hắn cùng bọn Lưu Viện có mờ ám, cậu cũng không tin, quay lại vấn đề, người ngủ với cậu là ai, cậu đã xác nhận qua anh ta độc thân chưa?"

"......"

"Cậu đúng là cô gái ngốc."

"......"

"Bất quá nếu là khí đại hoạt tốt, coi như cậu kiếm lời."

Từ Lê không trả lời tin nhắn nữa, nhưng khi cô định thần lại, cả khuôn mặt đều nóng bừng vì những chữ in hoa.

Cô không tự chủ được nhớ lại cảnh da^ʍ mỹ đêm hôm đó, tiếng thở thô của Hạ Tắc bên tai cô, cường độ run run, còn có ...

Mãi mới chờ đến giờ học trên lớp, Hạ Tắc bước vào, vẫn lạnh lùng và tao nhã như thường lệ, anh đeo cặp kính gọng vàng, chỉ Từ Lê mới biết dáng người của anh được bao khoả trong chiếc áo sơ mi sáng màu có bao nhiêu cường tráng.

Anh dù bận vẫn ung dung xắn tay áo lên, để lộ cánh tay cường tráng đặt ở hai bên bục giảng.

"Được rồi, hôm nay xem ra trong lớp vẫn là đầy người ngồi, chúng ta tiếp tục chủ đề còn dang dở của buổi trước đi..."

Suốt tiết học, Từ Lê chờ đợi mãi, nhưng dù chỉ là một nửa ánh mắt, anh cũng không cho cô.

Chịu đứng đến cuối buổi, Từ Lê cố ý chậm rãi thu dọn đồ đạc, các sinh viên cùng hàng hỏi: "Từ Lê, cậu có muốn bọn tớ đợi cậu rồi cùng đi không a?"

"Không cần, không cần, tớ chút nữa có việc phải làm, các cậu đi trước đi."

Thực sự cô có việc cần làm, cô chỉ là muốn cùng Hạ Tắc chào hỏi một tiếng.

“Phó giáo sư Hạ, chủ nhiệm có chuyện tìm anh.” Một giáo chức gõ cửa, đột ngột cắt ngang lời cô.

"Hạ..." Từ Lê trơ mắt nhìn Hạ Tắc xách cặp đi ra khỏi phòng học.

Vừa tức vừa xấu hổ, Từ Lê không thể nói cô đã ảo não như thế nào.

Mặt trời chiều ngả về tây, một mảng lớn ánh sáng vàng chiếu xuống, Từ Lê đi ra khỏi cổng trường, nheo mắt lại, mất một lúc mới thích ứng.

Bên kia đường là một hàng cây bạch dương xám, một người đàn ông đang tựa vào cửa chiếc xe Mercedes Benz, nửa thân trên phủ bóng đen lốm đốm, ánh mắt nhàn nhạt, lại đang nhìn Từ Lê chằm chằm.

Trong lòng Từ Lê run lên, cô ổn định bước chân đi tới.

Sau khi lên xe, Từ Lê duỗi thẳng hai chân, nắm chặt quần jean.

"Thầy..."

"Em kén ăn không?"

Hai người đồng thời hỏi, Từ Lê hơi sửng sốt, đáp: "Em không kén ăn."

"Tốt."

Bóng cây từ cửa kính xe bay nhanh, Từ Lê lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, ánh mắt rơi vào sống mũi thẳng tắp của Hạ Tắc, quai hàm trơn bóng, quả táo nhô ra...

Cuối cùng dừng lại ở đôi môi đang mím chặt của anh.

Rêu sồi cùng hương đào mật quyện vào nhau, tràn ngập mập mờ.

Vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Tay lái đột ngột chuyển hướng, chiếc xe chạy vào một rừng cây yên tĩnh, Hạ Tắc kéo phanh tay lại, đột ngột dừng lại.

Từ Lê cả kinh, co rúc vào thành ghế, “Sao vậy?”

Hạ Tắc tháo dây an toàn, xoay người hạ ghế xuống, thân thể lập tức lại leo lên, hung hăng hôn xuống.

Từ Lê bị đè lên ghế, không thể cử động, đành phải tiếp nhận chiếc lưỡi linh hoạt của anh tùy tiện càn quét trong miệng mình.

Ký ức tê dại trong thân thể như thủy triều cuốn vào, Từ Lê không nhịn được mềm nhũn ra.

"Lá gan của em thật lớn, có phải đã quên ngày đó anh nói gì rồi phải không?” Hơi nóng bừng bừng phun ở bên tai.

Hai tay luồn vào trong chiếc áo T mỏng, lòng bàn tay to ấm áp đẩy chiếc áo ngực ra, năm ngón tay phủ lên ngực sữa, xoa mạnh.

Từ Lê rêи ɾỉ một tiếng, đứt quãng giải thích nói: "Em tưởng... Thầy giận em..."

Quá mẫn cảm, mức độ vừa vặn khiến hai người gần như khó có thể khống chế nhiệt độ trong không gian chật hẹp trong xe.

Hạ Tắc cúi đầu xuống, ngậm một bên ngực sữa phấn diễm, đầu lưỡi liếʍ mυ"ŧ, răng cắn nhẹ, "Đừng hoài nghi lời nói của anh."