Chương 32: Thầy ghen sao?

Đang định gọi người giữ bí mật, một tin nhắn khác chạy lên màn hình.

[ Quen biết cậu là thu hoạch lớn nhất hôm nay của tôi. Hẹn gặp lại lần sau, Trang Diên. ]

Hạ Tắc cúi người thắt dây an toàn cho cô, vô tình liếc qua.

"Chơi vui không?” Anh hỏi.

"Rất vui." Từ Lê chột dạ cất điện thoại đi, hỏi: "Thầy ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi, nhưng ăn không nhiều, trước kia không cảm thấy, hiện tại đột nhiên ăn một mình đã cảm thấy cơm không ngon."

Mặt anh không thay đổi. Hạ Tắc rõ ràng đang lên án, nhưng đến tai Từ Lê, nó lại giống như là lời tình cảm.

Lật ra những tấm ảnh cũ chỉ khiến cô khó chịu nhất thời, thực sự vì một chuyện đã xảy ra trong quá khứ mà giận chó đánh mèo, việc này Từ Lê không làm được.

"Gần đây thầy bề bộn công việc, canh nấu chí ít hai tiếng đồng hồ, thầy ít nhiều ... uống nhiều một chút."

Hạ Tắc không lái xe về hướng cư xá mà rẽ vào một con đường quanh co khác, hướng lên núi.

Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc du dương.

"Từ Lê, em đau lòng cho anh sao?"

"Em..." Từ Lệ nghẹn họng một chút.

“Đương nhiên là em quan tâm thầy.” Cô giơ cao câu nói cực chuẩn.

“Em gặp bạn mới à?” Ông nói gà bà nói vịt.

Từ Lê quay đầu, nhìn gương mặt bên cạnh phản chiếu qua cửa kính xe, tuổi trẻ, trên má có chút ửng hồng, nói: "Con người luôn luôn nhìn về phía trước, quen thêm nhiều bạn cũng không tệ."

"Dù sao thì ... Em vẫn còn trẻ mà."

Không có nhan sắc bằng người khác, cũng không có sáng suốt Hạ Tắc, càng đừng nói đến tài sản.

Cô chỉ là một sinh viên nghèo trả học phí bằng tiền của gia đình.

Còn có một người bạn trai cũ lừa dối.

Tuổi tác đã trở thành lợi thế duy nhất mà cô có thể lấy ra.

“Còn rất nhỏ.”

Xe đột nhiên chuyển hướng, Từ Lê nghiêng người sang một bên, Hạ Tắc đỡ cô lại.

Anh mím chặt môi, quai hàm căng ra nhẫn nhịn.

"Em cần biết nhiều người hơn mới có thể tìm ra lựa chọn tốt nhất." Giọng điệu của anh âm trầm chưa từng có, "Từ góc độ quyền lựa chọn giao dịch, không có gì là sai cả."

Từ Lê không biết tại sao quyền lựa chọn lại bị kéo vào, cho dù đó thật sự là chỗ trống cần lựa chọn, Hạ Tắc dường như không giống như một người đàn ông sẽ đặt mình lên bàn cân để người khác lựa chọn.

Cho nên, đây không phải là một vấn đề.

"Chẳng lẽ thầy Hạ muốn em trông coi quá khứ không thả?"

Từ Lê nhíu mày, "Em chỉ đang tham gia một cuộc họp lớp, thầy đã nói với em ..."

Dưới chân núi, đèn sáng, chi lộ hợp thành sông được phân chia rõ ràng. Trung tâm thành phố C náo nhiệt nằm ngay gần đó.

Xe đột ngột dừng lại, phanh tay được kéo ra, Từ Lê bị vọt về phía trước, nắm chặt dây an toàn.

Cô hít một hơi để giảm bớt cơn đau trong l*иg ngực.

"Rất đau?”

Hạ Tắc mở dây an toàn, một tay đẩy áo khoác cao bồi của Từ Lê ra, hướng vào trong tìm rãnh sâu trong áσ ɭóŧ.

Anh cau mày thật chặt, không giấu được vẻ ảo não.

Ngón tay Hạ Tắc thon dài xinh đẹp, trên đầu ngón tay còn lưu lại những vết chai sần sùi do cầm bút, lòng bàn tay ấm áp khẽ chạm vào ngực cô, cảm giác tê dại quen thuộc liền ập đến.

“Em không sao.”

Khuôn mặt Từ Lê dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng đỏ bừng lên, dùng mu bàn tay chặn lại, ngăn không cho anh tùy ý mò mẫm.

“Em thực sự không sao.”

Là người nhạy bén như Hạ Tắc, anh cũng biết trình tự này đường đột như thế nào.

Anh giật mình ý thức được cơn ác mộng mình từng gặp lại ập đến, hành vi của anh lại mất kiểm soát.

Dù chỉ là hơi vi phạm phạm quy nhưng cũng đủ khiến anh khϊếp sợ.

Anh đã quen đứng quan sát từ trên cao khống chế hết thảy, đã quen thấy người khác giải quyết vấn đề.

Từ Lê gần như đã trở thành nhân vật chính khiến anh tái phát.

Du͙© vọиɠ sinh sôi lảng vảng trong bóng tối.

Những suy nghĩ đen tối hiện lên trong tích tắc.

Muốn giam cầm, muốn kìm hãm, muốn nhốt cô trong căn phòng nhỏ, ngày đêm đυ. cô.

Cho đến khi toàn bộ cơ thể cô được bao phủ bởi mùi cùng dịch thể của anh.

Bàn tay to vuốt ve khuôn mặt Từ Lê, trơn nhẵn đến mức khiến người ta yêu thích không buông tay, mặc dù đầu óc đang quay cuồng, nhưng động tác của Hạ Tắc vẫn rất nhẹ nhàng.

“Bên ngoài gió lớn, em đừng ra ngoài, anh ra ngoài hút điếu thuốc.” Một nụ hôn đáp xuống khóe môi cô.

Trên núi hoang tàn vắng vẻ, bóng cây rung rinh trong bóng tối.

Hạ Tắc đóng cửa xe rồi khóa trái.

Ngọn lửa đỏ rực lập lòe giữa hai ngón tay Hạ Tắc, anh đút một tay vào túi quần, dựa hông vào mui xe, bên trong làn khói mịt mờ, ánh mắt anh dần lấy lại bình tĩnh.

Tình huống này có chút vi diệu, Từ Lê mơ hồ cảm thấy Hạ Tắc đang tức giận.

Nhưng lại không biết sự tức giận đến từ đâu.

Là tại cô không cùng anh ăn tối, hay là đi họp lớp với bạn học?

Hay là...

Linh quang loé lên, Từ Lê nhìn xuống chiếc váy dài màu hồng phấn.

Ừm.

Từ Lê muộn màng gõ đầu mình.

Đợi năm phút sau, Hạ Tắc mở khóa cửa xe, trở lại ghế lái ngồi.

“Anh đưa em về.”

Trên người anh có mùi thuốc lá chưa phai, mang theo mùi bạc hà nhàn nhạt.

Trong lòng Từ Lê lại mềm nhũn, "Hạ Tắc, thầy đang ghen sao?"

Hạ Tắc mím môi, ánh mắt vẫn nhìn vô lăng, "Trở về."

"Không về." Từ Lê cố chấp, "Thầy trả lời em trước.”

Mai Tử nói đừng luôn muốn trở thành một người phụ nữ chu toàn, cô có thể tùy hứng, cô có thể làm nũng, cũng có thể hợp thời phóng túng không nói lý.

“Hạ Tắc, tại sao thầy không nhìn em?”

Thấy anh hờ hững, Từ Lê lớn mật ôm mặt anh xoay lại.

"Thầy giận em sao?” Đôi môi mềm mại thoáng chốc mím lại, “Hôn một cái được không?”

“Không được.” Thanh âm Hạ Tắc lại chìm lại thấp, mười phần từ tính, “Từ Lê, hiện tại tính nhẫn nại của anh khả năng không đủ."

Từ Lê ôm lấy cổ anh, sau đó mơ hồ đáp: “Không sao, là lỗi của em.”

Cô không nên mặc chiếc váy anh tặng đi gặp người khác.

Vẫn là đi họp lớp.

Ngẫm lại liền ngốc, bất kể có bao nhiêu người cũng không thoải mái.

"Từ Lê, em có biết là em đang mời gọi anh không?"