Chương 34: Xin hỏi, đây là nhà của Hạ Tắc đúng không?

Ngày hôm sau, Từ Lê tỉnh dậy trên giường của Hạ Tắc, không một mảnh vải, bị quấn trong chăn bông.

Toàn thân sạch sẽ, trần trụi như một đứa trẻ vừa ra đời.

Tiếng xả nước từ phòng tắm truyền đến, đầu Từ Lê có chút đau, cả người như nhũn ra, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm cánh cửa.

Làm thế nào cô về nhà? Cô thực sự không có ấn tượng, chỉ nhớ đoạn Hạ Tắc lật người giày vò rất lâu...

Tên hỗn đản này.

Cánh cửa mở ra, Từ Lê vùi đầu vào trong ổ chăn, vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Người tới ngồi bên mép giường, hương thơm cỏ cây mới tắm phảng phất trong không khí, Từ Lê thả nhẹ tiếng hít thở, cảm thấy ánh mắt đối phương dừng lại trên người mình một hồi, liền vươn tay, kéo chăn bông ra, nhẹ nhàng vén lọn tóc dài trên má cô, lại dùng mu bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô nhiều lần.

Trái tim của Từ Lê bỏ qua một nhịp.

Sau một lúc im lặng, âm thanh cầm thú vang lên trên đỉnh đầu.

"Nhiệt độ cơ thể em hơi cao, dậy uống thuốc đi, được không?"

Cô gái trên giường cứng đờ, Hạ Tắc không biết cô đang giả vờ ngủ.

Từ Lê làm bộ không nghe thấy, quay người sang bên kia.

“Anh pha cho em một cốc sữa ấm, hay em muốn anh ôm em uống?”

Nghĩ đến mình đang trần trụi, Từ Lê kéo chăn vội vàng ngồi dậy, “Không cần, em tự uống.”

Cơn choáng váng đập vào đầu, sắc mặt Từ Lê trở nên trắng bệch, "Em đau đầu."

Xoa huyệt thái dương hai bên, cô xoay người lại nằm xuống, "Em muốn ngủ."

"Chờ đã, ít nhất em phải uống thuốc."

Hạ Tắc vươn tay ra sau lưng, cầm viên thuốc đặt trên bàn vào lòng bàn tay, cầm nước ấm đưa lên môi cô. “Ngoan, uống thuốc đi, hôm nay đừng đến nhà hàng, anh sẽ xin nghỉ phép giúp em.”

Sau khi ngoan ngoãn uống thuốc, Từ Lê cũng không có lập tức tiếp nhận sự ân cần của anh, cau mày hỏi: “Có phải là bởi vì thầy xé rách áσ ɭóŧ nhỏ của em không?"

"Là lỗi của anh."

Hạ Tắc thẳng thắn thừa nhận, "Vấn đề của anh, anh sẽ chăm sóc em thật tốt."

"Vậy học phần của em có thể ..."

"Không được, ngoại trừ cái này, anh cái gì cũng đều cho em."

Từ Lê thực sự muốn làm khó anh, nhưng là cô bệnh đòi tiện nghi, "Nửa điểm tốt em cũng không chiếm được."

"Có, chỗ tốt lớn nhất của em là có được anh."

Cánh tay Hạ Tắc nắm thật chặt, ôm Từ Lê cùng nằm xuống giường.

"Anh còn có chút thời gian, anh ngủ cùng em một lát, đêm nay không cần chuẩn bị cơm nước, anh mang đồ ăn ngoài về nhà."

Từ Lê ngáp một cái, cô nằm giữa hai cánh tay tìm một tư thế thoải mái, cũng không nhúc nhích.

"Không cần, em ngủ một giấc sẽ dễ chịu hơn. Nếu thật sự không được, em sẽ gửi tin nhắn cho thầy." Cơn buồn ngủ lại ập đến, giọng nói cô càng lúc càng nhỏ.

“Muốn anh hát ru em ngủ không?” Hạ Tắc mổ hôn môi cô.

“Không cần, em muốn ngủ.”

Ngửi được mùi hương nam tính quen thuộc, Từ Lê rất nhanh nhắm mắt lại.

Lúc cô tỉnh lại, Hạ Tắc đã ra ngoài được một lúc, cơn sốt của Từ Lê đã giảm, cô lại đổ mồ hôi, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, mang theo túi mua sắm đi đến chợ cư xá để mua một ít đồ ăn tươi.

Trở về tắm rửa thu dọn một hồi, bữa tối phần lớn đã chuẩn bị xong xuôi, Từ Lê đeo găng tay, đang chuẩn bị rửa chén thì chuông cửa vang lên.

Cô giũ nước rồi đi ra ngoài mở cửa.

"Thầy quên mang theo chìa khóa sao?”

Cửa mở ra một nửa, Từ Lê ngây ngốc nhìn người tới.

“Xin lỗi, đây là nhà của Hạ Tắc đúng không?”

Một người phụ nữ xa lạ, không, nói chính xác là một người phụ nữ trưởng thành có dáng người chuẩn, khuôn mặt tươi cười mở miệng hỏi.

Ngũ quan diễm lệ, chiếc váy hồng vừa người bó sát, tay phải cầm bó hoa bách hợp trắng, chiếc túi Chanel đeo trên vai, vừa vặn tôn lên bộ ngực căng tròn.

Mặc dù Từ Lê không biết tên nhưng cô đã nhận ra người này ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Bạn gái cũ của Hạ Tắc khi anh còn là sinh viên đại học.

Tại sao, tại sao cô ấy biết nơi Hạ Tắc sống?

Và tại sao lại đột nhiên đến tìm Hạ Tắc?

Trong lòng chợt hiện lên vài câu nghi vấn.

"Hạ Tắc có ở đây không?" Người phụ nữ hỏi.

“Không có...” Từ Lê thanh âm khàn khàn, âm thanh ù ù không ngừng quanh quẩn bên tai.

“Không sao, tôi có thể vào trong đợi anh ấy trở về.” Người phụ nữ liếc nhìn chiếc tạp dề có hoa văn hoạt hình và đôi găng tay ướt sũng của Từ Lê, nhướng mày nghi ngờ hỏi: “Em là nhân viên bán thời gian à?”

Vòng tròn bạn học lớn như vậy, bất kỳ cái gì gió thổi cỏ lay cũng không thể gạt được, trước khi trở lại thành phố C, người phụ nữ đã xác nhận rằng Hạ Tắc không có đối tượng trong hai năm qua.

Hạ Tắc chưa bao giờ có lỗi với bản thân, chứ đừng nói là bù đắp.

Ngay cả khi kết thúc không mấy dễ chịu, người phụ nữ này tin chắc rằng sức hút giữa họ vẫn luôn ở đó.

So với nhan sắc của mình, Từ Lê hiện tại ốm yếu, gương mặt xanh xao, hốc hác.

"Được ... Nhưng Hạ Tắc không có bàn giao..."

Từ Lê nhẹ giọng đáp, còn chưa nói xong, bó hoa đã lập tức nhét vào trong ngực.

"Được rồi, phiền em giúp tôi cắm hoa lên." Người phụ nữ yêu kiều cười nói: "Tôi họ Trương, tên là Trương Sở Sở, em không cần lo lắng tôi là người xấu, tôi đã quen biết Hạ Tắc từ rất lâu rồi."

"Nhìn em còn rất trẻ, vẫn là sinh viên? Làm việc bán thời gian?" Đi dép trong nhà, Trương Sở Sở đứng ở giữa phòng khách, nhìn xung quanh, "Người này phẩm vị thực sự vẫn giống như trước đây."

"Vâng ... Em là sinh viên của Đại học C ..."

"Em là sinh viên của Hạ Tắc?" Trương Sở Sở tò mò liếc nhìn, tròng mắt lớn ngấn nước, hàng mi được chải chuốt kỹ càng.

"Em chỉ học một môn của thầy ấy..."

"Vậy sao, thật trùng hợp, hai ngày này tôi cũng vừa vặn đến Đại học C để làm giảng viên ngắn hạn."

"Cô .... Cô đã hẹn trước với thầy ấy sao?" Từ Lê khó khăn hỏi.

"Cũng không cần hẹn trước, bọn tôi mới chạm mặt nhau ở thành phố A vài tuần trước."