Chương 36: Không cần quá chú ý tới cô ta.

Gia cảnh của Trương Sở Sở và Hạ Tắc tương đương nhau, gia đình Hạ Tắc lấy bối cảnh giáo dục làm chủ, nhưng gia đình của Trương Sở Sở lại điều hành một chuỗi cửa hàng.

Mặc kệ là gia thế hay năng lực, bọn họ đều không phân cao thấp.

Một đôi nam nữ xuất sắc như vậy, quen biết chưa được bao lâu, quan hệ yêu đương trở nên thuận lý thành chương, khắp nơi trong thành phố C đều có dấu chân ôm nhau.

Nhưng tương tự, bọn họ quá mức tương tự, cao ngạo mà không nguyện ý nhượng bộ.

Cuộc cãi vã bắt đầu vào năm thứ hai. Lúc đầu Hạ Tắc cũng nhường nhịn, ân cần, cưng chiều cô ta như công chúa.

Nhưng tình yêu dù sâu đậm đến đâu cũng không thể chịu đựng được sự hao mòn vô tận, mài cho đến khi sự kiên nhẫn dành cho nhau không còn nữa, hai người luôn vì chuyện lớn nhỏ mà chiến tranh lạnh.

Đến năm thứ tư, Hạ Tắc ra nước ngoài du học, cuộc đàm phán giữa hai người đổ vỡ, Trương Sở Sở đề nghị chia tay lần thứ ba, anh đồng ý.

Hạ Tắc đồng ý chia tay, Trương Sở Sở lại ngây người.

Ba mẹ Hạ Tắc không biết chuyện thăng trầm giữa hai người, chỉ có chị gái của Hạ Tắc cẩn thận quan sát, cô nói: "Tắc Tắc, cô bé này đã quen với việc ngắm sao ngắm trăng rồi, em có lòng tin hái sao cho cô ấy và nâng giày cho cô ấy, chuyện gì đều không cần làm sao?"

Tất nhiên là anh không thể.

Nửa năm sau khi ra nước ngoài, Trương Sở Sở không biết làm sao thuyết phục được người nhà, nộp đơn vào các trường khác nhau và đuổi theo anh, thái độ không bỏ cuộc.

Hai người không bao lâu lại hợp lại.

Sự ngăn cách không thể nào xóa bỏ.

Vòng tròn của du học sinh quá lớn, Trương Sở Sở năm đầu tiên trầm mê với vòng tròn xa hoa lãng phí, đối với cô ta, bất luận tình cảm là gì, Hạ Tắc đều có trách nhiệm và lương tâm, ham muốn kiểm soát mạnh mẽ không thể chống đỡ được, anh thậm chí còn muốn giam cầm đối phương.

Mâu thuẫn, dằn vặt, cãi vã, rình rang, nghi ngờ.

Nó không có hồi kết, thậm chí còn khiến Hạ Tắc mắc chứng rối loạn lưỡng cực, uống quá nhiều thuốc ngủ cùng lo nghĩ, ngay cả cố vấn lúc đó cũng nhận ra Hạ Tắc đang rơi vào trạng thái lo lắng, anh không thể không tìm đến sự trợ giúp của bác sĩ tâm lý.

Đoạn tình cảm này thật sự rất mệt mỏi.

Có sự tham dự của Chu Hoa, Trương Sở Sở cho rằng đó là một sự phản bội đơn phương.

Lại không biết rằng, Hạ Tắc đã cố tình bỏ mặc và châm ngòi cho ngọn lửa.

Nhưng đây là quá khứ mà Hạ Tắc không muốn tiết lộ.

Khi trở lại phòng, Từ Lê vẫn ngoan ngoãn ngồi ở mép giường.

Mái tóc đen dài buông xõa trước ngực, thần sắc uể oải.

Cho rằng không có chuyện gì xảy ra, Hạ Tắc ngồi xổm xuống hỏi: "Ăn cơm được không?"

"Bạn của thầy đi rồi?"

"Đi rồi, nếu có người muốn tới thăm, anh sẽ gọi báo trước, nếu như người khác đến mà không có xin phép, em trực tiếp gọi điện thoại cho bảo an xử lý."

"Người bạn đó ... nói là rất quen biết thầy." Từ Lê thăm dò hỏi.

“Bạn học cũ thời đại học.” Hạ Tắc hiển nhiên không muốn nói nhiều, "Không cần quá chú ý tới cô ta.”

Hạ Tắc không biết Từ Lê đã sớm lật ảnh nhìn thấy Trương Sở Sở, nếu như anh biết, có lẽ câu trả lời sẽ khác.

Sự xuất hiện của Trương Sở Sở đâu chỉ là khıêυ khí©h, nếu không cẩn thận sẽ khiến anh và Từ Lê gặp khó khăn trắc trở.

Hạ Tắc vô cùng khó chịu vì bạn gái cũ làm theo ý mình.

Trước kia là vậy, bây giờ vẫn vậy.

“Cô ấy nói ... Cô ấy cũng là giảng viên của đại học C...”

“Ừm, được mời làm ngắn hạn.” Hạ Tắc kéo tay cô, “Không nói về người này nữa, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Một bữa cơm, Từ Lê ăn lơ đãng, sắc mặt ảm đạm hơn bình thường rất nhiều.

Hạ Tắc cũng ít nói hơn bình thường, anh không để Từ Lê dọn bàn, ăn xong, anh pha cho cô một cốc trà gừng rồi quay người ra ban công.

Cửa ban công đóng lại.

Núi và sương mù xa xa, hoàng hôn dần chìm dưới bầu trời.

Đèn đường trong cư xá lập lòe, gió lạnh thổi qua, tiếng người hối hả dần lắng xuống.

Anh châm một điếu thuốc cho mình, nhưng Hạ Tắc lại không hút, tùy ý tàn thuốc màu đỏ sậm cuộn thành sương trắng.

Một khói đốt hết.

Anh gọi Lâm Viễn.

“Phó giáo sư Hạ, đến giờ mời tôi ăn cơm rồi sao?” Lâm Viễn không giấu giếm tiếng thở phì phò.

"Đàn anh, anh có biết chuyện Trương Sở Sở được mời về không?"

"Biết, sao vậy?"

"Anh có thể kiểm tra giúp tôi, là ai đã đưa thư mời cho cô ta."

"Không, là ngắn hạn, ba tháng mời một lần, cô ta chọc giận cậu?"

"Cô ta chạy đến nhà tôi, để Từ Lê bắt gặp, tôi sẽ không để cô ta có cơ hội tái hợp."

"Cái gì? Thực sự đủ làm ầm ĩ, cậu nói hai người chia tay bao lâu rồi, mà cô bạn gái nhỏ của cậu trông như quả hồng mềm, không có sao chứ?"

Hạ Tắc dừng lại, "Cô ấy không biết mối quan hệ của tôi và Trương Sở Sở."

"..... Đồng chí, tôi là một người đàn ông sắp bước vào nấm mồ cho cậu chút lời khuyên. Đôi khi đàn ông tự cho là lương thiện, nhưng trong mắt phụ nữ, đó là lừa dối, là đại tội. Các cô ấy có thể từ một việc nhỏ chút xíu liên tưởng đến một chuyện to lớn. Tôi khuyên cậu nên thẳng thắn, đừng khi dễ người ta còn trẻ tuổi, cho rằng cô ấy không hiểu."

"Tôi sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với cô ấy, cúp máy."

Hạ Tắc ở bên ngoài thêm vài phút, cho đến khi đầu ngón tay có cảm giác mát lạnh, lúc này mới ý thức được mình chỉ là mặc áo mỏng.

Anh hoàn hồn trở lại, đẩy cửa kính ra, đèn phòng khách vẫn sáng, nhưng không có ai ở đó.

Trà gừng đã sớm lạnh.

Hương thơm thoang thoảng từ cơ thể Từ Lê vẫn còn trong không khí, nhưng người lại không biết từ lúc nào rời đi.