Chương 42: Đừng để anh chờ quá lâu!

Thành phố D tuy nhỏ, cũng không phồn hoa tiến bộ bằng thành phố C, khách sạn san sát nhau, cứ đến ngày này, Từ Lê lại dẫn Hạ Tắc dạo quanh một vòng, cuối cùng tìm được một căn phòng trống trong khách sạn bốn sao, nhưng chỉ còn phòng tiêu chuẩn xa hoa.

Giá cả một đêm ở đó ...

Từ Lê không dám gật bừa le lưỡi một cái.

"Có phải quá đắt không?” Giá của đêm này ít nhất gấp đôi giá phòng tiêu chuẩn bình thường.

"Sẽ không, giá cả ở thành phố A cao hơn ở đây nhiều.” Hạ Tắc một tay kéo vali công tác, tay kia nhéo vành tai cô, “Nhận phòng còn lâu nữa, em ra kia ngồi đợi anh."

Ngồi trên chiếc ghế sô pha nhung màu tím dài trong sảnh tiếp tân, Từ Lê hiếu kì nhìn qua một vòng. Đây cũng được là khách sạn cao cấp nhất ở thành phố D, nhìn ra được con kênh thành phố, trang nhã và đơn giản, xâu đèn thủy tinh sáng long lanh, chiếu sáng mặt thảm.

Bên ngoài mưa đã tạnh, sương mù dày đặc.

Từ Lê nhìn thật sâu bóng lưng uy nghiêm của Hạ Tắc, do dự vài giây rồi đứng dậy rời đi.

Chỉ mất mười phút để nhận phòng, khi Hạ Tắc quay lại, Từ Lê đã không còn trên ghế sô pha.

Anh bất đắc dĩ cười cười, trăm bí mật cuối cùng chỉ là một cái thưa thớt.

Nên cột chặt tay bên người mới đúng.

Sau khi quẹt thẻ để vào phòng, đèn cảm ứng bật lên, sau khi bôn ba hai mươi tiếng, da lưng căng cứng của Hạ Tắc thả lỏng một chút, anh treo áo khoác lên, cởi vài cúc áo sơ mi.

Tầng thứ hai mươi bảy, đối diện với cửa sổ kính lớn, nhìn ra con kênh bên dưới, dọc theo bờ sông trồng cả một dãy đèn, giống như ánh sáng không tắt, chậm rãi đổ xuống.

Bóp chuẩn thời gian, điện thoại reo lên ngay sau đó.

Chậc.

Tiểu gia hỏa này.

“Em đã ở nhà, không thể ra ngoài.” Từ Lê thanh âm mềm mềm nhu nhu, mang theo một tia bất an cùng áy náy, “Khách sạn có thể gọi đồ ăn, cũng có phòng ăn, thầy nghỉ ngơi sớm một chút."

"Từ Lê, đây là em muốn nói gì với anh?"

"... Hiện tại em không thể gặp thầy, một khi gặp thầy, em ..." Em sẽ mềm lòng.

“Từ Lê.... ” Tiếng thở dài bé không thể nghe được truyền đến, "Tóm lại chúng ta vẫn phải nói chuyện, anh tới thành phố D là vì em, em định để anh một mình trong khách sạn sao?”

"Thầy Hạ, em chẳng qua là cảm thấy ...... Chúng ta hoàn toàn không hiểu rõ lẫn nhau, chuyện Trương Sở Sở càng khiến em hiểu ra chúng ta không có một chút cơ sở nào để tin tưởng."

"Em là đang tức giận ngày đó anh không nói thật với em?"

"Thầy Hạ, trước đó sớm hơn em đã dọn phòng, trong lúc vô tình tìm thấy album ảnh riêng tư của thầy, bên trong có một bức ảnh của thầy và Trương Sở Sở chụp chung."

"Ảnh chụp chung?" Hạ Tắc nhíu mày lại.

Từ Lê vùi đầu vào trong chăn, ủ rũ nói: “Hôm đó cô ấy đột nhiên đến nhà nói với em rằng các người hẹn gặp nhau ở thành phố A, hơn nữa cô ấy còn nói một câu ... khiến em suy nghĩ rất nhiều."

"Từ Lê, đoạn thời gian ở chung này, em cảm thấy anh đang chơi đùa với em đúng không?"

"Em không biết."

"Trương Sở Sở đúng thật là đã hẹn hò với anh trong một thời gian rất dài, nhưng kể từ khi chia tay hai năm trước, anh trở về Trung Quốc, anh chưa từng gặp lại cô ta, anh đã thay đổi tất cả số liên lạc, chưa bao giờ hỏi qua tin tức của cô ta, mãi cho đến khi anh đến thành phố A hồi trước, nếu như em nhớ kỹ, em đã từng gọi điện thoại cho anh và nói với anh." Hạ Tắc dừng lại, "Em rất nhớ anh."

Cổ họng Từ Lê thắt lại, ngực tràn đầy chua xót. "Đúng."

"Là lúc đó anh ngẫu nhiên gặp phải Trương Sở Sở, trò chuyện cũng chỉ có hai câu, cô ta sẽ tìm đến thành phố C, anh cũng ngạc nhiên không kém em."

"Cô ấy muốn quay lại với thầy. Các người đã từng có năm tháng dài bên nhau."

Trong không gian chật chội này, những lời nói của Từ Lê tràn ngập sự ghen tuông.

"Từ Lê, sau này năm tháng của anh càng dài hơn, anh cùng cô ta, mặc kệ có hay không có em, đều đã không có khả năng." Nửa khuôn mặt của người đàn ông phản chiếu trong cửa sổ thủy tinh, ngón tay thon dài vuốt vuốt thái dương, "Từ Lê, anh và cô ta tuy bên nhau rất lâu, nhưng mấy năm sau đều là tra tấn lẫn nhau, là không cam tâm là thống khổ, nhưng không phải là tình yêu, anh đã đi qua rồi liền không thể quay đầu lại."

"Nhưng..."

"Nói rõ hơn một chút, Trương Sơ Sơ nɠɵạı ŧìиɧ, lúc ấy anh biết rất rõ ràng, cũng rõ ràng có thể ngăn cản, nhưng anh vẫn trơ mắt để chuyện đó xảy ra, cô ta quá kiêu ngạo, mà anh chính là cần một cơ hội như vậy để hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ giữa anh và cô ta."

"Như vậy, em còn muốn hoài nghi anh không?" Hạ Tắc cong môi.

"..." Từ Lê trong lòng thật sự mất hết tự tin.

Trầm ngâm một hồi, Hạ Tắc rốt cục mở miệng, giọng trầm xuống vài phần, "Từ Lê, chẳng lẽ em chưa từng nghĩ qua việc đi cùng anh sao?"

"Làm đối tượng của anh, làm bạn gái anh, thậm chí là người yêu của anh."

"Em....."

"Em không muốn?"

"Không phải." Từ Lê vội vàng phủ nhận, xoay người ngồi dậy, "Em phải suy nghĩ một chút, thầy đừng ép em, để em ngẫm lại."

"Đừng để anh chờ quá lâu, Từ Lê.”

Cuộc trò chuyện, cuối cùng cũng kết thúc.

.......

Làn sương mù mịt tràn qua cửa kính, nước nóng được rót vào, Hạ Tắc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng dạng hai chân ra.

Anh chống tay vào tường gạch, gối đầu lên cánh tay, tay còn lại giữ chặt lấy dươиɠ ѵậŧ cương cứng của mình.

Qυყ đầυ khổng lồ màu hồng phun ra chất nhầy trong suốt dọc theo mã mắt.

Gốc rễ đầy lông, gân trên thân gậy to dài đan vào nhau, vừa trướng vừa cứng, ngón tay thon dài đặt trên đó chậm rãi di chuyển.

Ma sát từ trên xuống dưới.

Tốc độ ngày càng nhanh.

Bờ mông kiên cố nhún qua nhún lại, gậy thịt run lên bần bật.

Mái tóc đen của Từ Lê xõa trên gối, bộ ngực chảy nước mềm mại, vòng eo lõm, khe mông co dãn nhiều thịt, làn da trắng nõn trong suốt, thậm chí ngón chân cũng quá mượt mà đáng yêu.

Rất muốn nó, thực sự rất muốn, dùng sức tiến vào bên trong lớp thịt mềm của huyệt lê nhỏ.

Vừa ướt, vừa chặt, lại mẫn cảm, lại sẽ hút.

Sẽ còn khóc.

Tiếng thở dốc của Hạ Tắc càng lúc càng dồn dập, anh nhanh chóng lột động mấy chục lần, cuối cùng mạnh mẽ lên xuống, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa đặc sệt bắn ra, từng giọt một bắn vào vách tường.

Trước khi hơi thở của anh lắng xuống, anh biến nước nóng thành nước lạnh, dội lên đầu.