Chương 50: Đến trường em học được không?

Cuộc gặp mặt thuận lợi hơn dự kiến, Từ Lê đi xuống không đến nửa giờ, vừa vào cửa đã thấy cả nhà ngồi trên ghế sô pha.

Từ Đồ sợ hãi, Trương Xuân Như khẩn trương, à ba Từ ...

Ba Từ không biết từ đâu lật ra một bộ đồ cũ.

"Thầy Hạ, xin chào, tôi là ba của Từ Lê.”

Ba Từ cứng ngắc đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.

Mở màn cuộc gặp mặt giữa phụ huynh của học sinh với giáo viên khiến Từ Lê bất ngờ muốn cười.

"Xin chào, cháu là bạn của Từ Lê, cháu họ Hạ, Hạ Tắc."

"Thầy, chào thầy, thành tích của Từ Lê bình thường, ở trường học nhất định là thầy đã chiếu cố cho rất nhiều, vất vả cho thầy rồi."

"Cái đó, dạy bảo học trò là trách nhiệm của thầy giáo ạ." Hạ Tắc thuận theo.

"Hiếm khi tìm được một giáo viên chính trực nhân sĩ như thầy Hạ, Từ Đồ, mau chào hỏi thầy giáo đi!"

"Thầy....." Từ Đồ nơm nớp lo sợ cúi đầu.

"..."

Sau khi uống một chén rượu, xưng hô từ thầy Hạ câu nệ biến thành Tiểu Hạ, bầu không khí cuối cùng cũng trở nên thoải mái và vui vẻ, mặc dù Từ Lê im lặng, chưa nói rõ quan hệ của cô cùng Hạ Tắc nhưng người một nhà tựa hồ âm thầm nhận định.

Đặc biệt là ba Từ, bụng ông rung lên vì hài lòng.

"Tiểu Hạ, lại đây, Từ Lê đang học ở thành phố C, chúng ta muốn chăm sóc cho con bé nhưng không thể."

"Cô ấy rất tốt, chú không cần lo lắng." Hạ Tắc cười nói. "Cháu sẽ chăm sóc cô ấy.”

“Từ Lê đứa nhỏ này....”

Ăn uống một hồi, ba Từ càng nói càng nhiều, tửu lượng của ông thấp, không biết tiết chế quát lên một tiếng, khuôn mặt đỏ rừng rực, đem chuyện Từ Lê khi còn nhỏ lột ra hết.

"Năm con bé bảy tuổi, ngày đầu tiên đi học tiểu học, con bé đã khóc đến mức cô giáo muốn ném về nhà. Người khác mất vài ngày là có thể thích ứng, nhưng con bé phải mất ba tháng. Cháu có biết lúc đấy ta dỗ con bé thế nào không? Lúc đó ta đã mua cho con bé một chiếc đồng hồ, nói với con bé rằng ba sẽ đến đón đúng giờ, Từ Lê rất thông minh, so đo từng phút một, đến muộn một chút, nước mắt trực tiếp rơi..."

"Có một lần ta đến muộn..."

“Ba.”

Từ Lê sợ ông nói ra lời không nên nói, cô ra sức ngăn cản, trong lúc hoảng sợ vô ý làm đổ cốc thủy tinh.

Chiếc cốc rơi xuống đất, vỡ tan tành, nước trái cây văng tung tóe khắp sàn.

"Để dì, để dì." Trương Xuân Như nhảy dựng lên, lập tức xông vào phòng bếp.

Ba Từ dường như bừng tỉnh ngay lập tức, vẻ mặt của ông trở nên mất tự nhiên, "Được rồi, Tiểu Hạ, Từ Lê liền nhờ cháu."

"Vâng."

Thần sắc Hạ Tắc vẫn vậy, như thể anh không nhìn thấy Từ Lê bối rối, "Lần đến thăm này thực sự quá vội vàng, lần sau, con sẽ đến thăm chính thức hơn, nếu chú dì đến thành phố C hoặc thành phố A, có thể báo cho cháu biết."

"Được được được, lần sau gặp."

Lúc Hạ Tắc phải tạm biệt, Từ Đồ đã như quen với việc gọi người.

“Anh rể, tạm biệt.”

Từ Lê không giấu được vẻ hoảng hốt, được Hạ Tắc dẫn xuống lầu, lên xe, mãi cho đến khi xe chạy một hồi, cô mới dần dần tỉnh táo lại.

“Từ Lê?”

“A?” Từ Lê ngơ ngác trả lời.

Chờ xe dừng ở ven đường, Hạ Tắc hỏi: “Em muốn đi đâu?”

"Đều ..... Đều được."

"Vậy đến trường em học được không? Cao trung? Sơ trung? Tiểu học?"

Từ Lê luống cuống nhìn lại anh, khuôn mặt thanh tú, con ngươi đen nhanh thâm thúy, giống như một mặt nước động nhàn nhạt.

Vô thanh vô thức, dụ dỗ.

Cô hiểu thông điệp anh ném ra.

"Được."

Kỳ nghỉ dài hạn, tất cả học sinh đều về nhà, cao trung không còn ai, chỉ còn lại một ông bảo vệ ở cổng trường, Từ Lê đã tốt nghiệp ba năm, thăm lại chốn cũ, hồi ức của quá khứ quét qua.

Cô biết bức tường của bên cạnh trường có một cái lỗ lớn, học sinh thường chạy ra chạy vào như một lối đi, nhưng đã mấy năm rồi không tới đây, cỏ dại mọc cao, bọn họ giẫm phải phát ra tiếng xột xoạt, lá rụng khắp trời rơi lên người.

Nơi đây, bắt nguồn tình yêu đầu tiên trong đời cô.

Từ Lê hai bàn tay khoanh tròn, áp vào cửa sổ thủy tinh, thò cổ vào trong dò xét, bàn ghế bên trong rất quen thuộc, lại xa lạ đến lạ thường.

"Nghĩ tới cái gì?"

Hơi thở quen thuộc của người đàn ông bao trùm đầu, cánh tay rắn chắc ôm eo mảnh khảnh của cô, Từ Lê ngã vào trong lòng Hạ Tắc.

"Em đang nghĩ thầy Hạ ở cao trung sẽ như thế nào."

"Chỉ là một con mọt sách suốt ngày ở trong thư viện."

Ngón tay vén mái tóc dài của cô, để lộ chiếc cổ thon thả, Hạ Tắc mổ hôn xuống in dấu, "Anh chính là tiếc..."

"Tiếc?" Từ Lê nghi hoặc quay đầu lại.

Anh ghé sát tai cô thì thầm gì đó, mặt cô đỏ bừng.

Hạ Tắc chỉ nhẹ nhàng trêu chọc, trái tim Từ Lê đập thình thịch, một cảm giác tê tê dại dại từ bụng dưới dâng lên.

Cô cảm thấy Hạ Tắc là yêu tinh ăn thịt người, nếu không chỉ cần nói vài câu là sẽ lạc lối.

"Phía sau ... Tòa nhà dạy mỹ thuật phía sau tương đối vắng người." Từ Lê thấp giọng đề nghị.