Chương 1: Mộng Ngày Mưa

Hạt mưa đập mạnh lên cửa sổ, bụi nước bắn lên như phủ thêm một lớp sương mù, bầu trời xám xịt, không phân biệt được thời gian nào trong ngày. Trong phòng ngủ, lá cây không ngừng lay động, giữa căn phòng rộng lớn, chiếc giường hai mét to lớn, đèn đầu giường tỏa ra ánh sáng ấm áp, nhẹ nhàng bao phủ người đang ngủ.

Đường Ngâm ngủ say như chết.

Làn da của cô trắng trẻo, mái tóc dài như thác nước rối tung trên gối, khuôn mặt thuần khiết bị che lấp bởi mái tóc, tư thế ngủ không yên tĩnh, đôi mắt nhắm chặt, cau mày, mí mắt mỏng manh di chuyển nhanh chóng, như đang gặp ác mộng.

“Cốc cốc cốc—” tiếng gõ cửa vang lên giữa tiếng mưa rơi.

Người ngoài cửa đã gõ cửa rất lâu mà không được đáp lại, đành phải đổi thành đập cửa, làm cánh cửa rung lên.

“Ngâm Ngâm… Ngâm Ngâm, cậu có ở trong không?”

Đường Ngâm mở to mắt, vẫn còn phân vân không rõ là trong mơ hay hiện thực, ánh mắt dại ra nhìn trần nhà.

“Nếu cậu không ra, tớ sẽ phá cửa đấy!”

“Cạch” một tiếng lớn, cả bức tường rung lên.

Đường Ngâm bật dậy, kịp mở cửa phòng trước khi tiếng đập thứ hai vang lên.

Đồng Linh không kịp đề phòng, đâm thẳng vào người cô.

Cả hai cùng kêu lên “Ai da”, đồng thời lùi lại, một người che cằm, một người che miệng.

“Cậu làm gì vậy, Đồng Đồng? Đau chết mất.” Đường Ngâm giọng còn dính ngủ, oán trách.

Đồng Linh cắn môi, nhe răng trợn mắt nhìn cô, tức giận nói: “Tớ còn muốn hỏi cậu đó, sao lại như vậy, gửi tin nhắn không trả lời, gọi điện thoại tắt máy, tớ gõ cửa mãi cậu cũng không trả lời, còn tưởng cậu có chuyện gì bên trong!”

“Tớ đang ngủ, có thể xảy ra chuyện gì chứ.” Đường Ngâm xoa xoa cằm bị răng của Đồng Linh làm đau, may mà là thật, nếu không giả cũng phải bể rồi.

Đồng Linh thấy cô mặc váy ngủ, tóc rối tung, còn buồn ngủ, thở phào: “Ngủ thì ngủ đi, khóa cửa làm gì.”

Đường Ngâm bị cô ấy lải nhải đến đau đầu, đôi mắt lười nhác nhìn lên, hỏi: “Cậu tới làm gì?”

Đồng Linh nhớ ra chuyện chính, nói: “Xán Xán không phải nói tối nay đi chúc mừng sao? Tớ không liên lạc được với cậu, đành phải tới nhà tìm, ai ngờ giờ này cậu còn đang ngủ.”

“Tối qua ngủ muộn, điện thoại có thể hết pin rồi.” Đường Ngâm vừa nói vừa ngáp, tay che miệng.

Đồng Linh thấy cô còn chưa tỉnh ngủ, đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng: “Vậy nếu cậu muốn ngủ tiếp thì ngủ đi?”

Đường Ngâm xua tay: “Mới vừa gặp ác mộng, không còn tâm trạng ngủ.”

“Mơ thấy ma?” Đồng Linh nhớ cô ấy sợ ma.

Đường Ngâm ấn ấn huyệt thái dương, lòng còn sợ hãi: “Còn đáng sợ hơn ma.”

“Là gì?” Đồng Linh tò mò.

“Mơ thấy… Cố Thâm Ý gọi điện thoại cho tớ.” Nói đến cái tên ấy có chút xa lạ, Đường Ngâm dừng lại một chút.

Đồng Linh tưởng là chuyện gì kinh khủng: “Cũng gọi là ác mộng sao???”

“Ừ.”

“Thôi… Cố Thâm Ý gọi điện thoại cho cậu, rồi sao nữa?”

“Rồi bị cậu đánh thức.”

“…”

Nghe mà thấy không đáng sợ gì cả.

Đồng Linh không hiểu sao chuyện này lại đáng sợ, mất hứng thú với “ác mộng” của cô, ngạc nhiên nói: “Hình như cô ấy đã hai năm không về nước rồi nhỉ?”

Đường Ngâm ngáp dở, lông mi dài động đậy, giọng không để ý: “Hình như vậy.”

“Chính xác là hai năm.” Đồng Linh nghĩ một lát, “Không đúng, tớ nhớ cô ấy đi Pháp ngay sau khi các cậu kết hôn chưa đầy một tháng? Tính ra thì hơn hai năm một chút.”

Đường Ngâm thấy cậu tính toán cẩn thận như vậy, cười nhạo: “Cậu nhớ rõ hơn tớ rồi đấy.”

“Trí nhớ tớ tốt mà.” Đồng Linh nhướng mày, gương mặt thoáng buồn, nói: “Cô ấy cũng thật nhẫn tâm, hai năm không quay về, ngay cả bà ngoại cậu cũng…”

Giọng nói bỗng nhiên im bặt, Đồng Linh thận trọng nhìn Đường Ngâm.

Khuôn mặt Đường Ngâm thoáng vẻ hoảng hốt, giây tiếp theo lại bình thản như thường.

“Không quay về không phải tốt hơn sao?” Đường Ngâm nghiêng người dựa vào cửa phòng ngủ, nét mặt thoáng vẻ mỉa mai. Cô nghịch tóc, đôi mắt hồ ly cười khúc khích nhìn Đồng Linh, giọng điệu hờ hững nhưng mang chút hài hước: “Sao thế, cậu nhớ cô ấy à?”

“Tớ nhớ làm gì, cô ấy đâu phải là vợ tớ!” Đồng Linh kêu lên.

Đường Ngâm che miệng cười không ngừng.

Đồng Linh cảm thấy thật khó chịu vì bộ dạng vô tâm của cô.

Đường Ngâm duỗi người, hỏi: “Cậu ăn chưa?”

“Chưa.” Đồng Linh nhìn vẻ mặt thờ ơ của cô, đành phải bỏ qua chuyện vừa rồi, hỏi: “Cậu đói bụng không? Ra ngoài ăn hay gọi cơm hộp?”

“Cơm hộp đi.” Đường Ngâm nhìn ra cửa sổ mưa bụi dày đặc, “Lười ra ngoài.”

Đồng Linh cũng thấy hợp lý: “Vậy cậu đi rửa mặt đi, tớ gọi đồ ăn.”

Edit: Nắng Xuân Dịu Dàng