Chương 10: Hồi Ức Cầm Âm (2)

Thẳng đến khi năm ngón tay dài đẩy ra bụi cây, Đường Ngâm hốt hoảng ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng mờ nhạt, cô thấy một gương mặt lạnh lùng, không mấy thân thiện.

Phản ứng đầu tiên của cô là trốn chạy.

“A ——”

Vừa đứng lên, cô liền ngã xuống vì chân bị tê, chật vật nằm dài trên mặt đất.

Bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay cô, đỡ cô dậy.

“Hóa ra là em.”

Người tới nhận ra cô, và cô cũng nhận ra người vừa tới.

Đường Ngâm không nghĩ mình sẽ bị phát hiện, cô vừa thẹn vừa tức, dùng mu bàn tay dính bùn lau mắt, đau đến mức nước mắt trào ra.

Gió thổi nhẹ qua.

Có lẽ tiếng đàn quá chói tai, làm nổi bật giọng nói thanh lãnh, ngoài ý muốn lại dễ nghe của Cố Thâm Ý. Đường Ngâm thấy chị ấy ngồi xổm trước mặt mình, nhẹ giọng hỏi: “Em làm sao vậy?”

Đường Ngâm nhìn đôi mắt ấm áp hơn so với hôm đó, im lặng một lúc, nức nở nói: “Đau.”

“Đau ở đâu?”

“Chân đau.”

Ánh mắt Cố Thâm Ý hạ xuống, chú ý thấy chân cô, giày cũng chưa mang, làn da trắng nõn bị đá và cành cây cọ xước đầy vết thương.

Cố Thâm Ý nhíu mày hỏi: “Còn đi được không?”

Đường Ngâm lắc đầu, nước mắt hòa vào bùn đất, trông thảm thương như một chú cún bị bỏ rơi.

Cố Thâm Ý bình tĩnh nhìn cô vài giây, quay lưng lại: “Tôi cõng em.”

“……”

Hình ảnh lại chợt lóe lên.

Sinh nhật 80 của Cố lão gia, những người có uy tín và danh dự ở thành phố C đều đến chúc mừng. Đường Ngâm bị bắt đi cùng, nghe ba cô khen ngợi Cố lão gia và sắp xếp hôn sự cho mình, cô cảm thấy vô cùng phiền chán.

Cô kiếm cớ thoát ra, mang theo một chai rượu lên tầng thượng.

Không ngờ lại gặp Cố Thâm Ý ở đó.

Hai người đều bất ngờ.

“Sao chị ở đây?”

“Em lên làm gì?”

Cả hai đồng thời mở miệng, rồi lại đồng thời im lặng.

“Dưới kia quá đông, tôi lên để hít thở không khí.” Ánh trăng chiếu vào mặt Đường Ngâm, làm nổi bật gương mặt tinh xảo, cô liếc nhìn Cố Thâm Ý, “Còn chị?”

“Giống nhau.” Cố Thâm Ý lời ít mà ý nhiều, nhìn cô, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

Đường Ngâm thấy kỳ quái. Hôm nay rõ ràng là sinh nhật của Cố lão gia, sao Cố Thâm Ý lại trốn lên đây?

Nhưng cô không hỏi nhiều, chậm rãi tiến lại gần, hỏi: “Chị cũng có tâm sự sao?”

Lông mi dài khẽ rung trong gió, Cố Thâm Ý nhìn Đường Ngâm, dừng lại ở chai rượu trong tay cô, hỏi: “Rượu này có độ mạnh không?”

Đường Ngâm ngẩn người, cầm chai rượu nhìn, nói: “Cũng bình thường.”

“Đưa tôi.” Cố Thâm Ý đưa tay ra.

Đường Ngâm theo bản năng đưa chai rượu qua, chờ khi cô ấy uống một ngụm mới phản ứng lại: “Khoan đã, tôi vừa uống qua……”

Cố Thâm Ý ánh mắt hơi ngưng, trả chai rượu lại cho cô, đứng lên đi xuống lầu.

Đường Ngâm tưởng cô ấy giận bỏ đi.

Một phút sau, cửa sân thượng mở ra, Cố Thâm Ý ôm một rương rượu cocktail trở lại, đặt mạnh xuống đất.

Hai người yên lặng đối diện.

Đường Ngâm từ đáy mắt trầm tĩnh của Cố Thâm Ý thấy được một tia thỉnh cầu: Bồi tôi uống.

Vừa đúng lúc, Đường Ngâm cũng muốn phát tiết.

Cả hai không hỏi nguyên nhân, không kể phiền não, chỉ là hai người xa lạ ngồi uống cùng nhau.

Đêm thật đẹp, gió cuốn mây tan, che khuất ánh trăng. Dưới lầu náo nhiệt dường như không liên quan đến họ.

Cái lạnh xâm nhập, hai người tựa lưng vào nhau để sưởi ấm.

Đường Ngâm ôm chặt mình, nghe người phía sau hỏi: “Em gặp anh tôi chưa?”

“Gặp anh ấy làm gì?” Đường Ngâm buồn bực.

Cố Thâm Ý nói nhiều hơn, giọng thanh lãnh có chút men say: “Nghe ông nội nói, hai nhà chúng ta muốn liên hôn. Sau này, có phải tôi nên gọi em là chị dâu không?”

Đường Ngâm giật mình, đột nhiên quay người, đôi mắt hồ ly nhìn chằm chằm cô, giọng run rẩy: “Chị chắc chắn tôi sẽ gả cho anh chị sao?”

Cố Thâm Ý cố gắng thoát khỏi hơi thở của cô, đạm nhiên nói: “Tôi không biết, chỉ nghe người ta nói vậy.”

Người ta là ai? Là những người muốn kiểm soát cuộc đời cô.

Một tiếng cười lạnh bị bóng đêm che giấu, Đường Ngâm khuôn mặt càng thêm động lòng người, cô tiến sát lại gần Cố Thâm Ý, ngón tay thon dài nâng cằm cô ấy, hơi thở như lan, giọng nói kiều mị: “Cố gia các người, chẳng phải còn ai khác chưa lập gia đình sao?”

Sự thân mật làm Cố Thâm Ý không quen, có ý đồ muốn thoát khỏi: “Em…… Ưʍ.”

Môi mềm hương thoang thoảng chạm vào, làm lời chưa kịp nói liền tan biến.

Ngón tay Đường Ngâm nắm chặt cằm cô, nụ hôn loạn nhịp, đẩy ngã cô.

Trang phục hoa lệ và áo sơ mi bảo thủ bị để qua một bên, một người nhiệt tình, một người lạnh lùng, từ kháng cự đến thừa nhận, triền miên không dứt……

Mọi người ủng hộ truyện cho mình có động lực dịch nhé. Đừng quên cho mình xin đề cử nếu thấy truyện hay nha, iuiu

Edit: Nắng Xuân Dịu Dàng