Chương 3: Tuỳ Ngộ (2)

“Sớm nói hay muộn nói thì có khác gì nhau?” Cố Thâm Ý khẽ nhướng mày, đáp lời Bạch Lộ.

Bạch Lộ nhún vai, nói: “Nếu cậu nói sớm hơn, ít nhất tôi còn có thể trang điểm đẹp đẽ, thay bộ quần áo xinh xắn.”

Cố Thâm Ý nhìn cô với đôi môi đỏ mọng, cười nhẹ nói: “Cậu đã rất đẹp rồi.”

Bạch Lộ nhận lời khen ngợi, vẫy tóc một cách đầy duyên dáng: “Tôi tưởng cậu sẽ gọi tài xế đón chứ, không ngờ người đầu tiên cậu gọi lại là tôi, không uổng công chúng ta nhiều năm tình bạn.”

Cố Thâm Ý cười nhẹ, không bình luận gì thêm.

Cô ngồi thẳng lưng, khi cười cũng chỉ nhàn nhạt, tạo cảm giác xa cách. Nhưng Bạch Lộ đã quen với điều này.

Người phục vụ mang khay đồ ăn đến, ngắt quãng cuộc trò chuyện của họ.

Bạch Lộ nâng ly rượu về phía Cố Thâm Ý: “Chào mừng đại tiểu thư về nước.”

Cố Thâm Ý cầm ly nước chanh chạm ly với cô: “Cảm ơn.”

Dưới lầu, tiếng nhạc dịu dàng của một bài dân ca vang lên, giọng ca khàn khàn của nữ ca sĩ nhẹ nhàng ngân nga.

Bạch Lộ đi đến bên lan can, lắc lư thân mình theo nhịp nhạc, vừa vẫy tay giao lưu với nữ ca sĩ trên sân khấu, vừa không quên hỏi Cố Thâm Ý: “Hát thế nào?”

Cố Thâm Ý cầm ly nước chanh, nghiêng tai lắng nghe một lúc, nghiêm túc đánh giá: “Cũng không tệ lắm.”

“Cô ấy trông cũng khá, dáng người cũng ổn.” Bạch Lộ chăm chú nhìn nữ ca sĩ dưới lầu.

Cố Thâm Ý nhận ra ý tứ: “Cậu thích kiểu này?”

“Không hẳn là thích, chỉ là nhìn thấy thuận mắt.” Bạch Lộ quay đầu lại, nháy mắt với cô, nói khẽ: “Quán bar này có nhiều cô gái đẹp lắm, tôi còn phải quan sát thêm.”

Từ lầu hai, có thể nhìn rõ từng khuôn mặt dưới lầu, nhưng hôm nay vận may không tốt, ngoài nữ ca sĩ trên sân khấu, Bạch Lộ tạm thời chưa phát hiện được cô gái nào nổi bật.

Đột nhiên, hai người phụ nữ bước vào, hai phong cách khác nhau, Bạch Lộ ngay lập tức bị một trong số họ thu hút.

“Cậu lại đây mà xem.”

“Phát hiện mục tiêu mới à?” Cố Thâm Ý hiếm khi trêu chọc.

“Không phải… Cậu nhìn người kia, có phải là Đường Ngâm không?”

Ly nước trên bàn phủ một lớp hơi nước, Cố Thâm Ý đang dùng khăn giấy lau chậm rãi, nghe vậy thì khựng lại, nhìn Bạch Lộ: “Gì cơ?”

Bạch Lộ kéo nàng lại gần.

Cố Thâm Ý dán người vào lan can lạnh buốt, theo hướng tay Bạch Lộ chỉ.

Hai người phụ nữ, một người mộc mạc, thanh tú đeo kính, một người lộng lẫy, đi đứng uốn éo…

Hơn hai năm không gặp, vừa thấy, Cố Thâm Ý suýt không nhận ra.

Bạch Lộ nhìn chăm chú người phụ nữ kia, mặc dù quán bar này thường xuyên có nhiều người đẹp, nhưng Đường Ngâm trang điểm như yêu tinh, hầu như mọi đàn ông ở đây đều nhìn cô, hoặc là thưởng thức, hoặc là mang theo du͙© vọиɠ…

“Đó có phải là Đường Ngâm không?” Thấy bạn mình mãi không phản ứng, Bạch Lộ khẽ chạm vào Cố Thâm Ý.

Cố Thâm Ý chống tay lên lan can, lặng lẽ nhìn Đường Ngâm chậm rãi bước vào, trầm mặc một lát, rồi thản nhiên đáp: “Ừ.”

“Cô ấy biết cậu về nước không?”

“Không biết.”

Bạch Lộ giật mình nhìn cô, do dự: “Vậy… có cần gọi họ lên không?”

Cố Thâm Ý khẽ nhắm mắt, hầu như không cần suy nghĩ mà nói: “Không cần.”

Bạch Lộ hơi há miệng, định nói gì đó nhưng rồi nhịn lại.

Theo lý thuyết, Cố Thâm Ý hơn hai năm không về, gặp lại vợ mình, ít nhất cũng nên có chút cảm xúc chứ?

Nhưng nhìn phản ứng của cô…

Căn bản không có gì cả.

Dưới ánh đèn lấp lánh, khuôn mặt đẹp của Cố Thâm Ý bình thản như nước, ánh mắt không gợn sóng, như thể nhìn thấy một người xa lạ chứ không phải vợ mình.

Quán bar “Tùy Ngộ” này, Đường Ngâm lần đầu tới. Từ trang trí có thể thấy chủ quán rất có gu, yên tĩnh và nhã nhặn, khác hẳn những nơi từng đến.

Đồng Linh nhìn quanh một lượt, hài lòng nói: “Quán bar này cũng không tệ.”

Đường Ngâm dựa vào người cô ấy, cười duyên: “Tớ chọn mà, tất nhiên phải được rồi.”

Đồng Linh tỏ vẻ đồng ý, nhưng có chút lo lắng: “Không biết chi phí có cao quá không.”

“Xán Xán đã nói không thành vấn đề.” Đường Ngâm vỗ vai cô, “Yên tâm đi, cậu ấy sẽ lo liệu hết.”

“Đồng Đồng, Ngâm Ngâm.”

Vừa dứt lời, có người gọi, hai người đồng thời xoay người lại.

Một nhóm bốn cô gái bước vào, người gọi là Xán Xán, cũng là chủ nhân buổi tiệc.

Tiểu Thanh và Tiểu Tĩnh, cùng một cô gái tóc ngắn tên Tạp Tạp. Đồng Linh thân thiết chào hỏi, họ cũng mỉm cười và vẫy tay.

Thực ra, những người này đều là bạn của Đồng Linh, Đường Ngâm quen họ qua Đồng Linh nên không thực sự thân thiết. Nhưng không sao, cô có thể dễ dàng hòa đồng với mọi người.

Edit: Nắng Xuân Dịu Dàng