Chương 7: Lệ Cảnh Hiên

“Đi C đại, trước tiên đưa Đồng Linh về trường.”

“Được.”

“Cảm ơn nhé, anh thật tốt.” Đường Ngâm chớp mắt với anh lái xe.

Anh lái xe đỏ mặt: “Không, không có gì.”

“Cẩn thận phía trước kìa.”

Phía trước một chiếc xe đột nhiên phanh gấp, anh lái xe lập tức giảm tốc độ, đỏ mặt xin lỗi: “Xin lỗi nhé.”

Đường Ngâm che miệng cười khúc khích.

Đồng Linh yên lặng nhìn lái xe bị Đường Ngâm làm cho xao nhãng, suýt nữa đυ.ng xe, nhưng đã quen rồi. Đường Ngâm luôn có khả năng khiến người ta mất tập trung chỉ bằng một nụ cười hay cái nhìn.

Đường Ngâm dựa lưng vào ghế, lười nhác không muốn động.

Đồng Linh nhìn chằm chằm vào mặt cô.

“... Cậu làm gì thế?”

“Cậu không sao chứ?”

“Tớ có thể có chuyện gì được chứ?” Đường Ngâm cười, nghĩ rằng Đồng Linh lo lắng vì cô uống nhiều, “Chút rượu này đối với tớ chẳng là gì cả.”

Nhưng Đồng Linh lại hỏi điều khác: “Tớ thấy cậu hình như không vui.”

Đường Ngâm cười nhạt: “... Thật sao?”

Thực tế, từ khi Đường Ngâm thất bại trong trò chơi, tâm trạng có chút chùng xuống. Tuy vẫn cười, nhưng chỉ có Đồng Linh gần nhất mới nhận ra cô hay thất thần, như đang suy nghĩ gì đó.

Đồng Linh không chắc có phải mình quá lo lắng, bèn đùa: “Có phải lần đầu bị từ chối, nên không vui?”

Ánh sáng từ ngoài xe hắt vào, nụ cười tươi của Đường Ngâm phai nhạt, nhìn Đồng Linh không nói gì.

Đồng Linh tưởng mình đoán đúng, bèn nói nhỏ: “Tớ không thích trò chơi này, quá mạo hiểm. Mặc dù biết cậu sẽ không thật sự hôn, nhưng cậu đã kết hôn rồi, nếu lại như vậy...”

“Người đó là Cố Thâm Ý.” Đường Ngâm cắt ngang.

“Gì cơ?”

“Cố Thâm Ý về nước rồi.” Đường Ngâm nhìn Đồng Linh mở to mắt, nhẹ nhàng cười nhạt, nói: “Tớ cũng không ngờ là chị ấy.”

Đồng Linh hoảng vài giây, tỉnh ngộ: “Lúc nãy ở quán bar, người cậu định hôn là Cố Thâm Ý sao?”

Đường Ngâm qua kính chiếu hậu thấy ánh mắt tò mò của anh lái xe, nhẹ lườm Đồng Linh: “Nói nhỏ chút.”

Đồng Linh nhớ ra trên xe còn người ngoài, vội che miệng, nhưng không nhịn được, hỏi nhỏ: “Cô ấy về nước khi nào?”

“Cậu hỏi tớ? Tớ nào biết.” Đường Ngâm nói qua loa, thực ra trong lòng rất phiền.

Quá đột ngột, đến Đồng Linh cũng không kịp phản ứng: “Vậy… cô ấy nói gì với cậu?” Đồng Linh nhớ họ trò chuyện khá lâu.

Đường Ngâm nhớ lại hai câu nói đó.

“Chị sao lại về đây?”

“Không về, chẳng lẽ chờ em tìm tôi sao?”

Câu nói không phải ghen tuông hay tức giận, mà là hờ hững và mỉa mai.

Đường Ngâm nhắm mắt, hối hận vô cùng.

Nếu biết người đó là Cố Thâm Ý, cô thà chết cũng không nói những lời đó!

Đồng Linh đợi mãi không thấy trả lời, liền chọc cô.

Đường Ngâm mở mắt, cười như không có chuyện gì: “Chẳng nói gì, toàn chuyện vớ vẩn.”

“...”

Tới C đại, Đường Ngâm bảo lái xe chở Đồng Linh đến ký túc xá.

Xe dừng, Đồng Linh xuống xe, khom người dặn: “Đến nơi thì nhắn tớ nhé.”

“Biết rồi, mau lên đi.” Đường Ngâm vẫy tay.

Đồng Linh muốn nói gì đó, nhưng ngại có người ngoài, cuối cùng không nói, xoay người đi.

Đường Ngâm nhìn theo Đồng Linh vào ký túc xá, mới bảo anh đi tiếp.

C đại cũng là trường cũ của Đường Ngâm, cô và Đồng Linh từng là bạn cùng phòng, sau đó Đồng Linh học cao học, còn cô tốt nghiệp rồi đi luôn. Trở lại trường cũ, không còn tâm trí để thưởng thức.

Trong xe hơi ngột ngạt, Đường Ngâm hạ cửa sổ xuống, một bên là khí lạnh một bên là gió nóng, lạnh nóng đan xen, làm đầu óc cô hỗn độn.

Sao Cố Thâm Ý đột nhiên về nước? Vấn đề này làm Đường Ngâm bối rối, uống rượu cũng không thoải mái. Không trách Đồng Linh hiểu lầm cô không vui.

Cố Thâm Ý về Lệ Cảnh Hiên sao?

Chắc không thể nào. Chị ấy về thủ đô không nói gì với mình, về đó làm gì?

Đường Ngâm nghĩ Cố Thâm Ý hoặc là về nhà, hoặc là đến chỗ Bạch Lộ. Cô thấy yên tâm hơn.

Nhưng khi cô trở lại Lệ Cảnh Hiên, ra khỏi thang máy, thấy một bóng dáng đang loay hoay mở mật mã, lòng nhảy dựng.

Ban đêm yên tĩnh, hành lang vang lên tiếng cảnh báo: “Mật mã sai...”

Cố Thâm Ý đang cố mở cửa.

“Mật mã sai...” Lại một tiếng cảnh báo.

Nếu để chị ấy ấn tiếp, chắc đêm nay phải ngủ ngoài hành lang.

Chỉnh trang lại, Đường Ngâm ném túi lên vai, bước tới.

Tiếng giày cao gót vang lên thanh thoát, không nhanh không chậm: “Cộc — cộc — cộc —”

Cố Thâm Ý nghe tiếng nhìn qua, ánh mắt giao với Đường Ngâm.

“Em đổi mật mã?” là câu hỏi đầu tiên.

Đường Ngâm "à" một tiếng, nâng mí mắt, nhìn khóa mật mã suýt bị ấn sai, nói: “Đã đổi lâu rồi.”

Cố Thâm Ý hơi cau mày, giọng còn ôn hòa nhưng rõ sự bất mãn: “Sao không nói cho tôi?”

Đường Ngâm bước tới trước mặt, lười nhác cười: “Hai năm không về nhà, tôi thấy không cần thiết nói.”

“...”

Không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Đường Ngâm hơi xấu hổ.

Loại xấu hổ này khác với lúc ở quán bar, chỉ có hai người, Đường Ngâm đột nhiên không biết làm gì. Nhưng chỉ trong mấy giây, cô mau chóng lấy lại bình tĩnh, bước qua cửa.

Edit: Nắng Xuân Dịu Dàng