Chương 9: Hồi Ức Cầm Âm (1)

【Đồng Linh: Tới chưa?】

【Đồng Linh:???】

Đường Ngâm đã quên mất việc phải báo tin cho Đồng Linh khi về đến nhà.

【Đường Ngâm: Tới rồi, vừa tắm xong.】

【Đồng Linh: Tớ chuẩn bị báo nguy rồi đấy!】

Đường Ngâm muốn cười, nhưng rồi nghe thấy một tiếng động nhỏ ngoài cửa, nhớ lại cuộc đối thoại khiến cô thấy bất an, nụ cười liền tắt.

【Đồng Linh: Tới rồi thì tốt, tớ không nói chuyện với cậu nữa, đi tắm đây, mai còn phải dậy sớm. Cậu cũng ngủ sớm nhé, chúc ngủ ngon!】

Vốn muốn tìm người tâm sự chút, thấy tin nhắn này, Đường Ngâm đành phải xoá đi những dòng chưa kịp gửi.

【Đường Ngâm: Ngủ ngon.】

Thời gian trôi chậm, Đường Ngâm không buồn ngủ. Cô lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, nghe một lúc lại không có gì.

Nhanh vậy mà đã ngủ rồi sao?

Nhận ra mình đang chú ý đến Cố Thâm Ý, Đường Ngâm có chút khó chịu, tiện tay mở vòng bạn bè, vừa vặn thấy cập nhật mới của Xán Xán đêm nay.

【Xán Xán: Liên hoan quán bar, khai sâm ~[hình ảnh]】

Ảnh chụp là nhóm sáu người của họ.

Đường Ngâm mở ảnh, muốn xem mình có chụp được không, khi phóng to ra, bỗng dưng dừng lại. Xán Xán tìm góc ánh sáng tốt, bối cảnh là quầy bar mờ ảo, cạnh quầy bar có một cô gái, quần đen áo trắng tôn lên dáng người cao gầy, mái tóc dài rối che nửa mặt, đang lặng lẽ nhìn nhóm họ.

Cảnh tượng quá quen thuộc, Đường Ngâm phóng to thêm lần nữa, xác định người bị bắt vào bức ảnh chính là Cố Thâm Ý, lòng cô căng thẳng.

Chẳng lẽ Cố Thâm Ý đã sớm nhìn thấy mình?

Trong ảnh, Đường Ngâm và Đồng Linh dựa sát nhau, màn ảnh thu nhỏ lại, Cố Thâm Ý ở đối diện nhìn chằm chằm xuống. Hiệu ứng mờ của kính làm đôi mắt thêm phần thần bí và sâu thẳm, từ góc nhìn, Cố Thâm Ý như đang “nhìn chằm chằm” vào cô.

Một trận lạnh lẽo lan tỏa quanh thân, Đường Ngâm rùng mình, rời khỏi vòng bạn bè, ném điện thoại, nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài.

Cuối cùng cô ngủ trên ghế quý phi. Đêm đó trời mưa, nhiệt độ hạ thấp, cộng thêm điều hòa, khiến người như rơi vào băng giá. Đường Ngâm cuộn tròn, da gà nổi lên.

Lạnh quá.

Cô cố gắng giãy giụa nhưng không tỉnh, lại bị bóng đè.

Trong mơ là một ngày nắng. Trên sân bóng trụi lủi, vài cậu thiếu niên trung học đang chơi bóng. Dưới ánh nắng chói chang, cô gái trắng sáng mặc đồng phục không phép với váy ngắn, bước uốn éo qua sân – đúng là Đường Ngâm năm 16 tuổi.

Đường Ngâm với phong cách khác biệt, nhanh chóng thu hút ánh mắt đám thiếu niên.

“Ai thế kia, dám ăn mặc như vậy trong trường?”

“Dáng người đẹp thật, tấm tắc, đôi chân kia có thể chơi cả ngày… A!”

Lời chọc ghẹo chưa dứt, thiếu niên đã bị một cậu khác đá ngã.

“Mày phát điên gì vậy?” Thiếu niên bị đá chỉ vào mặt đối phương mắng.

Thiếu niên cao lớn, đẹp trai nhất nhóm, xách người lên, nói với vẻ hung ác: “Đó là bạn gái tao, về sau mày nói năng cẩn thận.”

Bóng người chợt lóe, Đường Ngâm chưa kịp phản ứng, đã bị kéo vào khu rừng nhỏ sau trường. Thiếu niên mặt đỏ, kéo Đường Ngâm đến gốc cây đa trăm năm, giọng thô ráp nói: “Ngâm Ngâm, chúng ta chính thức quen nhau được một tháng rồi, em từng hứa sẽ cho anh cái đó.”

Một tháng, đối với Đường Ngâm là lâu nhất. Cô nhìn thiếu niên trước mặt, mắt vô tội chớp chớp, hỏi: “Cái gì cơ? Em không nhớ.”

Khuôn mặt xinh đẹp của cô như câu hồn, thiếu niên bị quyến rũ, liếʍ môi, nói: “Anh có thể hôn em không?”

Đường Ngâm không đáp, cũng không từ chối, tay chống vai cậu, cười.

Thiếu niên không kiềm được, tay run run nâng khuôn mặt trắng nõn của cô, định hôn.

“Cạch” – một người giẫm lên cành khô.

Cố Thâm Ý mặc đồng phục xanh trắng, từ sau cây đa bước ra, khuôn mặt thanh lãnh, không có chút xấu hổ khi gặp cảnh “yêu đương vụиɠ ŧяộʍ”, chỉ có vẻ không vui vì bị làm phiền, cau mày nhìn đôi trẻ yêu sớm.

“Đinh linh linh” – chuông vào học reo.

Ánh mắt rời khỏi gương mặt lạnh lùng, Đường Ngâm đẩy thiếu niên ra, cười giễu cợt: “Còn không mau đi, chờ thầy cô bắt à?”

Thiếu niên như tỉnh mộng, vừa thâm tình, giây tiếp theo đã bỏ chạy.

Đường Ngâm cười khẩy, rồi lại nghĩ tới điều gì, quay lại.

Cố Thâm Ý vẫn nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt.

Đường Ngâm ngửa đầu, nhìn Cố Thâm Ý cao hơn mình, làm động tác cắt cổ, giả vờ hung dữ cảnh cáo: “Không được nói với thầy cô.”

Cảnh chuyển từ sân trường sang biệt thự xa hoa. Tiếng đàn piano vang vọng trong căn phòng lạnh lẽo, Đường Ngâm ngồi khóc nức nở dưới gốc cây.

“Ai ở đó?”

Tiếng hỏi vang lên, cô chẳng nghe thấy gì.

Tiếng giày cao gót đạp lá rụng lạo xạo, cô cũng không nghe thấy.

Edit: Nắng Xuân Dịu Dàng