Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trêu Chọc

Chương 33

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kỷ Lan ngẩn ra, nhỏ giọng hỏi: “Anh đi sang toilet nữ cũng được sao?”

Bạc Hà hờn dỗi: “Em va phải cái gì đó, chân đau quá, anh đến đỡ em một chút.”

Kỷ Lan nghe xong, vội vàng tới toilet nữ, đứng trước cửa gõ hai cái hỏi: “Bên trong có người không?”

“Chỉ có một mình em thôi anh vào đi!”

Thế này Kỷ Lan mới đẩy cửa mà vào, sau đó thấy Bạc Hà ngồi ôm mắt cá chân ngồi trước bồn rửa mặt, vẻ mặt thống khổ.

“Em làm sao vậy? Ngã à?”

“Chỗ này có nước, em trượt chân, hình như sái chân rồi!”

“Bên nào?”

“Bên này!”

“Em chịu đựng một chút, chúng ta đi bệnh viện.” Kỷ Lan cẩn thận ôm Bạc Hà vào lòng, đi vào phòng ăn lúc nãy.

Dung Kiền cùng Lưu Sùng nhìn thấy Kỷ Lan ôm người đẹp vào lòng đều ngẩn ra, vừa định mở miệng ra trêu chọc mới phát hiện Bạc Hà cau mày.

Kỷ Lan vội nói lớn: “Bạc Hà bị sái chân, thực xin lỗi tổng giám đốc Lưu, tôi đưa cô ấy đi bệnh viện trước, Dung Kiền, cậu đưa tổng giám đốc Lưu trở về.”

“Thật là, các cậu đi nhanh đi!”

Đến bệnh viện, vào phòng cấp cứu, bác sĩ chẩn đoán là gãy xương, bảo ngày mai đến chụp X quang xem kĩ. Kỷ Lan đành phải đưa Bạc Hà về nhà.

Nhà Bạc Hà thuê là nhà chung cư cũ cũng không có thang máy, Kỷ Lan một hơi cõng cô lên tận tầng 5, âm thầm vui mừng mình thường xuyên tập thể hình từ trước, bằng không sao có thể đúng lúc kịp thời mà hiến thân cho tình yêu như vậy.

Mở cửa ra, Bạc Dự thấy con gái dựa vào người Kỷ Lan vội vàng đến hỏi: “Làm sao vây?”

“Bác trai bác đừng lo lắng, hôm nay cô ấy bị sái chân thôi, ngày mai cháu đến đón cô ấy đi bệnh viện khám kĩ hơn.”

Bạc Hà sợ bố mình lo lắng, cũng không dám kêu đau, gượng cười nói: “Không sao đâu bố, bố đừng lo lắng.”

Kỷ Lan đưa Bạc Hà vào trong phòng.

Bạc Dự thấy không tiện theo vào, liền đứng ngoài phòng khách nhìn vào trong phòng ngủ, thấy Kỷ Lan giúp Bạc Hà cởϊ áσ khoác, cởi giày, lại trải ga giường đắp chăn, thấy Kỷ Lan là người rất chu đáo, trong lòng rất vừa ý.

Kỷ Lan đắp chăn thật kín, lại nghĩ muốn giúp Bạc Hà cởi tất, nhưng hôm nay Bạc Hà mặc váy, bên trong là qυầи иᏂỏ đương nhiên cô không dám cho Kỷ Lan làm giúp.

Kỷ Lan cũng không nghĩ nhiều đưa tay vào trong váy, Bạc Hà đè lấy váy mình, thấp giọng nói: “Không cần, em tự mình làm được rồi.”

Kỷ Lan trừng mắt nhìn cô một cái: “Em tự làm được sao?”

“Em đương nhiên tự làm được.”

Kỷ Lan rên hừ hừ: “Đến lúc này còn cậy mạnh? Em có phải là con gái hay không nữa? Nhu mì một chút cũng không chết!”

Anh bất đắc dĩ thở dài, đắp chăn lên cho cô, thuận tay nhéo nhéo mũi cô một cái: “Đêm nay cố chịu một chút. Mai anh sang đón.”

Bạc Hà chịu đau, cười một chút nói: “Kỷ Lan, làm phiền anh rồi.”

“Nói năng khách khí như vậy.”

“Anh lái xe về chậm một chút, về nghỉ ngơi đi.”

Kỷ Lan ừ một tiếng, hôn lên mặt cô một cái rồi đi ra chào Bạc Dự một tiềng liền đi về.

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Lan đến đón Bạc Hà đi bệnh viện, tưởng đơn giản hóa ra lại gãy xương thật, còn phải bó thạch cao.

Bạc Hà nghe thấy thế đã muốn vội vàng: “Công việc của em phải làm sao giờ, còn có chuyện ở siêu thị ai lo, anh nói sao đúng lúc này em lại có chuyện cơ chứ.”

“Công việc em cứ tạm quên đi, chờ chân khỏi rồi tính, chuyên tâm làm quảng bá trà xanh đó đi, chuyện siêu thị em không cần lo. Anh cho người ở công ty anh đi làm chuyện này, chờ em khỏe lại nói sau.”

Bạc Hà vừa sốt ruột vửa khổ sở, vội vàng đi một chút ông trời liền đem cái kinh hỉ này đến cho cô. Cô không cam lòng, nhưng cũng không thể không cam chịu, từ bệnh viện đi ra mặt vẫn rầu rĩ không vui.

Kỷ Lan mở cửa xe, nghiêm mặt nói: “Bạc Hà, anh với em bàn chuyện này. Em xem nhà em chỉ có hai người, mặc quần áo đi toilet, bố em cũng không thể giúp em được hơn nữa nhà lại ở tận tầng 5 đi lại khó khăn, em không thể để cho bố em cõng đi được, một tháng tĩnh dưỡng này em tính sao? Không bằng em đến nhà anh, thím Vu cũng tiện chăm sóc em, dù sao chỗ anh cũng còn có thang máy, mỗi ngày em đều có thể đi dạo.”

Bạc Hà biết Kỷ Lan là nói sự thật, nhưng dù sao quan hệ hai người vẫn chưa đến mức đó, cô thấy đi đến nhà anh thật sự rất ngại lại phiền nữa, bèn nói: “Kỷ Lan, em biết anh là có lòng tốt nhưng hai chúng mình chưa kết hôn, đến nhà anh như vậy, thật sự rất ngại.”

“Không có gì phải ngại cả, đúng lúc em cũng có thể cùng ông nội anh nói chuyện. Ông ca thán ở nhà một mình thật nhàm chán.”

“Nhưng mà,…”

Kỷ Lan nói: “ Không nhưng nhị gì cả, anh bây giờ đưa em đến nhà anh, đợi lát nữa anh đến nhà em lấy chút quần áo, lại tiện thể nói cho bố em một tiếng, để bố em yên tâm là được.”

Bạc Hà nghe xong mấy lời này, trong lòng ấm áp dạt dào vô cũng cảm động. Cô cảm thấy mình thật sự rất may mắn, vô tâm lại có được một đoạn tình cảm tốt như vậy. Ở cùng một chỗ với Kỷ Lan cô vốn là người luôn kiên cường duy ý chí vậy mà cũng đã mềm mại hơn, không tự kiềm chế được muốn được dựa vào anh một chút, loại cảm giác này cô trước nay chưa từng có. Mặc dù trước kia ở cùng Hứa Hoài, khi có chuyện đều do một mình cô gánh chịu, Hứa Hoài ngoài miệng nói yêu cô nhưng lại chưa bao giờ giúp cô.

Có người nói chỗ khác nhau giữa tình yêu và hôn nhân là chàng trai đó có chịu bỏ tiền ra cho cô tiêu hay không. Nói như vậy nghe thực ham hố vật chất nhưng cũng có cái lí riêng của nó. Chịu bỏ tiền cho người mình yêu tiêu chẳng qua chỉ là biểu hiện mặt ngoài bên trong chính là anh thấy cô đáng giá cho anh chịu thiệt thòi. Tình yêu không thể dựa trên câu nói cửa miệng anh yêu em mà là ở thời điểm mấu chốt bất chấp mọi thứ để lo cho cô mặc kệ kết quả có được đáp trả hay không.

Kỷ Lan cho cô cảm giác như thế, làm cho cô cảm thấy an tâm.

Bạc Hà cứ như vậy ở lại Kỷ gia, ông nội tự nhiên vô cùng hoàn nghênh cô, Kỷ Lan lại càng không phải nói, cả ngày đều mừng rỡ đến không khép được miệng, ăn cơm tối xong lại ôm cô lên tầng.

Ông nội anh bĩu môi: “Đồ keo kiệt, là vợ anh cũng là cháu dâu tôi, chỉ biết thế giới riêng của hai đứa, hứ, cháu chắt mất dạy!”

Kỷ Lan đặt Bạc Hà lên giường, sau lưng kê thêm một cái gối cho cô, lấy laptop đặt ở trên tủ đầu giường mở ra sau nửa nằm nửa ngồi bên cạnh cô, kiêu ngạo vui sướиɠ nói: “Chúng mình cùng xem phim đi!”

Bạc Hà gật đầu, đột nhiên cười tủm tỉm: “Em muốn xem QQ của anh trước đã.”

Kỷ Lan gượng cười: “Cái đó có gì hay chứ?”

Bạc Hà giả bộ hờn dỗi nói: “Muốn xem một chút thôi mà, anh nếu cảm thấy không tiện em sẽ không xem lâu đâu!”

Kỷ tiên sinh đăng nhập vào QQ, Bạc Hà thấy trên thanh công cụ phân thành từng nhóm nhỏ vô cùng tỉ mỉ nào người yêu, bạn tốt, bạn đại học, bạn trung học, đồng nghiệp, bạn bè.

Nhưng QQ vừa đăng nhập xong liền xuất hiện rất nhiều hộp thoại, trong đó có một cái của Đỗ Hiểu Kha.

“Kỷ Lan, bạn gái mới của anh có xử anh không?” Còn hiện lên thêm một bộ mặt thấy người gặp họa mà sung sướиɠ.

Kỷ Lan nhớ tới chuyện xem tivi, cắn răng nói: “Anh nghĩ muốn kéo cô ấy vào blacklist.”

Bạc Hà bình tĩnh đáp: “Thôi, bỏ qua đi!”

Kỷ Lan liếc mắt nhìn Bạc Hà một cái, yên lặng kéo Đỗ Hiểu Kha vào blacklist.

Bạc nữ hiệp không mền lòng trước địch nhân, kín đáo nói: “Em là ở mục đầu tiên nha!”

Kỷ Lan mở mục đầu tiên, Bạc Hà chỉ thấy tên mình trong đó tâm can một trận ngọt ngào.

Lúc này trên QQ có một bức email là của Dung Kiền chuyển tới.

Kỷ Lan không nghĩ nhiều tiện tay mở ra, kết quả…

Đây là một bộ phim của Nhật Bản, trên màn ảnh hình ảnh vô cùng sinh động, là một ít hình ảnh trẻ con không nên xem…

Dung Kiền còn bồi thêm một câu: “Người anh em, đây là bộ phim mới nhất của thần tượng của cậu nha, giải lao một chút đi…”

Đi cái đầu cậu. Kỷ Lan đau đầu, luống cuống chân tay đóng email lại, chính trực hừ một tiếng: “Dung Kiền thực sự là quá đen tối rồi!”

Bạc Hà bật cười, sau đó mím môi nghiêm mặt nói: “Anh sang phòng bên cạnh mà xem đi, đây là phim mang đầy tính chất giáo dục, thích xem thì xem đi, coi như em không biết!~”

“Ai bảo là anh thích?”

“Anh không thích sao tổng giám đốc Dung còn gửi cho anh?”

“Em….”

“Thật là đều là người trưởng thành rồi còn giả vờ thanh thuần gì nữa chứ?”

“…”

“Thôi chúng mình xem tivi cũng được, anh mở tivi hộ em, em muốn xem kênh pháp luật.”

Kênh pháp luật… Kỷ tiên sinh sợ Bạc Hà lôi mình cùng xem Mạnh Tiểu Giai, mới muốn cùng cô xem máy tính.

Đầu Kỷ tiên sinh muốn phình to, hung tợn ném điều khiển từ xa sang một bên: “Anh kiên quyết không xem, em xem anh tắt bỏ.”

Bạc Hà nhịn cười liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh xem, mặt anh đỏ, ai nha, chẳng lẽ đây là xử nam ngây thơ sao?”

Tổng giám đốc Kỷ bị đùa giỡn, rốt cuộc không thể nhịn được nữa đành phản kích, ôm Bạc Hà vào lòng.

“Thật là anh buông tay, a, em là bệnh nhân đó!”

“Có bệnh nhân nhanh mồm nhanh miệng như vậy sao, để anh xem lại miệng em một chút.”

Hai người náo loạn một lúc. Bạc Hà ấp úng bị hôn qua một hồi lâu Kỷ Lan mới tha cho cô.

Bạc Hà lấy hơi thở dốc, sắc mặt vô cùng động lòng người. Kỷ Lan cảm thấy mình thật là vô cùng khát, dậy nhanh chóng đi uống một ly nước.

Quay trở lại anh thấy Bạc Hà đã tìm được một bộ phim, Kỷ Lan vui mừng tiến đến nhưng vừa nhìn vào lại phẫn nộ chỉ trích Bạc Hà: “Hôm nay ngày lành cảnh đẹp, xem phim tỉnh cảm không xem sao lại xem phim ma cơ chứ? Em thực sự không biết cái gì là lãng mạn à!”

Bạc Hà cười nói: “Vậy anh chọn đi, em cái gì cũng được.”

Kỷ Lan tìm nửa ngày, tìm được một bộ phim hài của mỹ.

Cái này đương nhiên là một bộ phim tình cảm, 15 phút sau mọi người bắt đầu yêu… Lại qua hơn mười phút nữa, mọi người không ai ngờ lại là yêu tiếp trên giường…. Nhưng yêu đến yêu đi, yêu nửa ngày cũng không yêu hết…

Kỷ Lan cảm giác đâm lao thì phải theo lao, lúc này mà đổi phim thì lại có vẻ giấu đầu lòi đuôi, Bạc Hà chắc chắn sẽ chê anh quá ngây thơ rồi.

Nhưng nếu không đổi xem lại thấy xấu hổ, lại vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn Phát tài cô nương, thế mà vẻ mặt cô lại rất đạm bạc, chăm chú nhìn màn hình.

Chính vì vậy Kỷ tiên sinh cảm thấy lúc này mà đổi phim thì thật không đúng lúc vì vậy kiên trì cúng Phát tài cô nương xem.

Trong phim là kể về một nam sinh trung học, một lòng muốn trong ngày sinh nhật mười bảy tuổi phá thân, khi còn có thể thành công, trong suốt 45 phút phim vẫn kiên cường cô gắng.

Đây là đã là lần thứ mấy tại sao vẫn chưa thành công, Kỷ tiên sinh muốn nhanh chóng đổi phim, trong lòng anh nghi ngờ người này có phải là thanh niên Mỹ hay không?

Đang ở thời điểm Kỷ tiên sinh muốn đem nam sinh kia đi hỏa thiêu, thì nghe Bạc Hà dứt khoát nói ra một câu: “Tổng giám đốc Kỷ, phải cho anh dạy cậu nhóc này mới được!”
« Chương TrướcChương Tiếp »