Chương 3: Trước tiên định một mục tiêu nhỏ

Không tới 20 mấy tiếng đồng hồ đã gặp nhau hai lần, nếu như không phải mâu thuẫn với gia đình đã tồn tại từ lâu, có khả năng Đường Tâm Duyệt sẽ cảm thấy đây là một âm mưu.

"Hai người quen nhau à?" Chú Trần hiếu kỳ hỏi, "Nhưng mà con người giáo viên Dụ tốt như vậy, nhất định có rất nhiều bạn bè."

Đường Tâm Duyệt một câu cũng không nói, chỉ dắt Hành Cuốn đi xem phòng.

Dụ Viên niềm nở chào hỏi cảm thấy rất xấu hổ, nàng nghĩ bản thân có chứng mù đường, còn Đường tiểu thư nhất định mắc chứng hay quên.

Nhưng mà, thiên kim tiểu thư tại sao lại đến tiểu khu phổ thông không chút đáng chú ý này thuê phòng? Dụ Viên vội vàng đi lấy nhật báo hôm nay, phía trên không có tin tức của Đường thị.

Nàng gãi gãi đầu, nghi hoặc không được giải thích nhìn bóng lưng Đường Tâm Duyệt.

Sau khi Hành Cuốn dạo một vòng trong căn phòng liền chạy vào nhà Dụ Viên, yên tâm thoải mái lăn trên tấm thảm, Dụ Viên sờ sờ nhúm lông ngắn trên bụng Hành Cuốn: "Hành Cuốn, sao em và chủ lại đến đây thuê phòng vậy?"

Hành Cuốn cố gắng quẩy dậy mắt to trừng mắt nhỏ cùng Dụ Viên, nhìn chăm chú một phút đồng hồ, Dụ Viên bừng tỉnh: "Chị biết rồi, là cho người khác thuê?" Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng, bạn của Đường Tâm Duyệt còn cần thuê một gian phòng một tháng 1 ngàn hơn sao?

Chờ Đường Tâm Duyệt xem phòng xong quyết định vào ở sau đó đi gọi Hành Cuốn trở về, chú Trần cũng đi theo, vẻ mặt hiền lành cười nói: "Đúng lúc cô quen với cô giáo Dụ, cô ấy là người tốt, có thể làm bạn."

Đường Tâm Duyệt vẫn như trước, một ánh mắt cũng không gửi, chỉ vẫy vẫy tay với Hành Cuốn.

Chú Trần xuống lầu rồi. Ở trong lòng Đường Tâm Duyệt, cô tiểu giáo viên thoạt nhìn mềm mại này là một người rất có tâm kế, đáng tiếc là trong một buổi tối nàng đã từ thiên kim tiểu thư biến thành nữ thanh niên nghèo túng cùng đường.

"Cô tên gì?" Đường Tâm Duyệt lạnh nhạt nói.

Nhất thời Dụ Viên rùng mình, Đường tiểu thư cao quý lãnh diễm như cột băng trên núi.

Nhưng nàng vẫn mỉm cười mở miệng: "Tôi là Dụ Viên."

"Dụ Viên?"

"Ừm!"

"Cái loại có thể ăn?" Đường Tâm Duyệt diện vô biểu tình hỏi.

Dụ Viên phì một tiếng bật cười: "Dù sao sau này chúng ta cũng là hàng xóm rồi, nếu chị muốn ăn dụ viên*, tôi có thể làm cho chị a! Tôi còn biết làm các loại điểm tâm tây và ta, hôm qua chị mời tôi ăn cơm rồi, tôi rất hoan nghênh chị đến nhà tôi ăn cơm!"

*Dịch theo mặt chữ nó là Khoai môn viên

Đường Tâm Duyệt hừ mũi coi thường: "Cám ơn, không cần." Nói xong liền đi rồi, tuy xách hành lý vào là có thể ở, nhưng vẫn cần mình đặt mua đồ đạc, ví dụ như chăn.

20 ngàn đồng đối với người thường mà nói ít nhất có thể chống đỡ mấy tháng, nhưng đến bây giờ cũng không thiếu tiền như Đường Tâm Duyệt mà nói, muốn tiêu hết cũng chỉ cần một cái chớp mắt.

Dụ Viên nhún vai tiếp tục quét tước gian nhà, đợi đến buổi chiều, rảnh rỗi tới không có gì làm nàng mới bắt đầu nướng bánh ngọt.

Phòng bên cạnh rất yên tĩnh, Dụ Viên cũng là một bảo bảo hiếu kỳ, thiên kim Đường thị đột nhiên dọn vào ở trong nhà dân bình thường, nhất định có mục đích không thể cho ai biết. Nàng mở cửa ra, một chốc Đường Tâm Duyệt về là nàng có thể nhìn thấy.

Nướng một cái bánh Chiffon từ lúc chuẩn bị nguyên liệu đến khi ra lò không mất đến 1 giờ, lúc bánh gần ra lò, Hành Cuốn ngửi được mùi hương chạy tới như tia chớp.

Đường Tâm Duyệt ngăn cũng ngăn không được.

Hành Cuốn ngẩng đầu chó chảy nước bọt, mắt cũng không chớp mà nhìn Dụ Viên, Đường Tâm Duyệt không thể trách được. Dù sao Hành Cuốn chỉ là một con chó.

Nhân tiện, Hành Cuốn được Đường Tâm Duyệt nuôi rất tốt, bộ lông bồng bềnh láng mướt, ánh mắt lấp lánh có thần, nhưng nó cũng không phải Husky thuần chủng, chính xác ra, nó là chó lai.

Hành Cuốn không phải do Đường Tâm Duyệt mua về, là ngày hôm đó về nước nàng nhặt được ở ven đường, lúc đó Hành Cuốn chưa được gọi là Hành Cuốn, là một con chó nhỏ bị người ta vứt bỏ, cận kề cái chết. Có lẽ do từng chống chọi với cái đói, bản tính của Hành Cuốn chính là thấy ăn không chịu đi.

Lúc Dụ Viên cầm bánh ngọt đi ra, cửa đã không còn bóng dáng Đường Tâm Duyệt, nàng chạy tới gõ gõ cửa: "Ừ. . . cái kia. . . chó có thể ăn bánh ngọt không?"

Đường Tâm Duyệt quay đầu lại nhìn nàng một cái: "Một chút."

Nhất thời Dụ Viên cười thành đóa hoa, chạy vào nhà mình, cắt một miếng nhỏ cho Hành Cuốn, vừa sờ sờ đầu nó: "Cho em ăn bánh ngọt nha, sau này em qua chơi là có thể ăn ké đồ ngon!" Cuối cùng, lại xoa cằm lẩm bẩm: "Chủ nhân của em có thích ăn bánh ngọt không?"

Hành Cuốn ấu một tiếng, vùi đầu cố sức ăn.

Trên người Đường Tâm Duyệt tràn ngập khí thế cách tôi mười thước người lạ chớ gần làm Dụ Viên có hơi sợ, cảm thấy ở bên cạnh nàng giống như bị ba ngọn núi lớn đè, nhưng mà nội tâm ngây thơ tinh khiết thiện lương của Dụ Viên nói cho nàng biết, thiên kim tiểu thư vào đây ở chắc chắn có câu chuyện đau thương gì đó, không phải sợ, để cô ấy nói ra câu chuyện của mình. Maa, thế giới tốt đẹp như vậy, chẳng lẽ nhiều người xấu đến vậy? Đường tiểu thư lạnh lùng ở sát vách kia chắc chắn chưa thích ứng cuộc sống bình thường, cho nên, mình nên mang đến cho cô ấy tình yêu và ấm áp a!

Dù sao các đồng nghiệp của Dụ Viên đều cảm thấy nàng là mặt trời nhỏ!

Dụ Viên cắt một miếng bánh ngọt, dè dè dặt dặt một lần nữa đi vào nhà mới của Đường Tâm Duyệt: "Đường. . . tiểu thư, chị có ăn bánh ngọt không?"

"Không ăn." Đường Tâm Duyệt lạnh lùng trả lời.

"Bánh ngọt ngon như vậy sao chị không ăn a? Tôi cho rằng con gái và con nít đều thích ăn đồ ngọt." Dụ Viên nâng gương mặt tròn ủy khuất.

Đường Tâm Duyệt rét căm nhìn nàng một cái: "Tôi sợ có độc." Đường tiểu thư mắng thầm, vô sự xum xoe, không gian tức tặc*!

*Không gian thần/gian trá thì là đạo tặc/địch

Thật đúng là quá ủy khuất Dụ Viên, dù sao nàng cũng không có ác ý.

Nhưng Dụ Viên tiểu thiên chân cảm thấy Đường Tâm Duyệt chỉ đang nói đùa, dù sao cũng không thể trông cậy một người mặt lạnh sẽ cười khi đang nói giỡn, bĩu môi tiếp tục nói thêm: "Vậy chắc là vật liệu tôi trộm được trong phòng thí nghiệm hóa học ở trường chế ra thuốc độc?"

Lúc này Đường Tâm Duyệt thật sự mỉm cười một chút, nhưng mà là cười nhạt: "Tiểu học có lớp hóa học à?"

Dụ Viên nhún vai: "Chị yên tâm, tôi không hạ độc đâu, chị xem, tối hôm qua tôi còn có động cơ hạ độc, bây giờ chị cũng tới đây ở rồi, nếu như chị có đủ tiền thì còn cần tới đây thuê phòng sao? Tôi không cần thiết phải hạ độc a!"

Đường Tâm Duyệt cảm thấy mình bị bạo kích đến từ một giáo viên tiểu học, tiền. . .

Trước tối qua, nàng vẫn là phú nhị đại toàn thân tỏa ra mùi thơm nhân dân tệ, ngày hôm nay lại biến thành một kẻ nghèo hèn. Trong lòng phẫn uất, bất tự giác cầm lấy chiếc bánh ngọt trên bàn.

Dụ Viên nở hoa, đầy chờ mong mà nhìn Đường Tâm Duyệt, hy vọng nàng có thể khen mình.

Đường Tâm Duyệt ăn một miếng, sau đó buông xuống, phun ra hai chữ: "Cũng được."

Nhất thời Dụ Viên giống như bong bóng xì hơi rũ đầu trở về nhà mình.

Cũng không phải Đường Tâm Duyệt cố ý chọc giận nàng, mà là đồ ăn Đường tiểu thư ăn đều là đầu bếp nổi danh làm, chút tài hoa trẻ con của Dụ Viên, có thể từ niệng nàng nói ra hai chữ đã là khen ngợi lớn lao rồi.

Mà Dụ Viên đang ngồi xổm trong nhà mình, mắt to trừng mắt nhỏ với Hành Cuốn.

"Hành Cuốn, có phải chủ nhân của em bị đả kích gì không?"

Hành Cuốn wu một tiếng, dựng lỗ tai lên nhìn Dụ Viên chằm chằm.

"Thật ra chị cảm thấy, nếu như một người ít khi cười, nhất định không phải bản tính của người đó. Con người vốn nên cười vui vẻ hài lòng, cho nên chị đoán, chủ nhân của em nhất định thường xuyên sa sút tinh thần, chống đối với hoàn cảnh xung quanh, cho nên mới lạnh như vậy lùng, đúng không?"

Hành Cuốn nhìn Dụ Viên lẩm bẩm, má ơi, thật đáng sợ!

Dụ Viên tự mình suy đoán: "Người càng thành công sẽ càng hiền hòa a, người thành công như thế hẳn nên vui vẻ mới đúng, hơn nữa, cô ấy xuất thân danh môn lại lén lút tới đây thuê phòng, nhất định đã xảy ra biến cố to lớn gì đúng không?"

Hành Cuốn run run lỗ tai, tiểu tỷ tỷ này điên điên đao đao, bây giờ chạy còn kịp không?

Đột nhiên Dụ Viên đứng lên, khoanh hai tay cười nói: "Nhưng mà không quan trọng, như vậy có là gì đâu? Chị sẽ không giận, nhất định chị sẽ làm cô ấy vui vẻ lên!"

Hành Cuốn cũng đứng lên theo, xoay một vòng bên chân Dụ Viên.

Dụ Viên xoa mặt cười: "Dù sao dáng vẻ cô ấy cũng đẹp như vậy!"

Dụ Viên, một giáo viên tiểu học vì mù đường mà phải làm trạch nữ, trầm mê trong thế giới anime 2D không thể tự kiềm chế, nàng cảm thấy Đường Tâm Duyệt đặc biệt giống hình tượng nữ vương trong anime, vóc người cao vóc người hảo, ánh mắt sắc bén, nữ vương cao quý lãnh diễm, ngự tỷ dịu dàng và loli ngực bự nàng đều thích!

Nàng định một mục tiêu nho nhỏ cho mình, dùng tình yêu cảm hóa Đường Tâm Duyệt, dù sao thế giới cũng tốt đẹp như vậy.

Đường Tâm Duyệt còn không biết có người ở sát vách đã lập một mục tiêu kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu, đang ngồi trầm tư trước bàn.

20 ngàn đồng, tiền đặt cọc thuê nhà ba tháng, còn thừa 15 ngàn mấy. Tính cách của Đường Thiên Lộc nàng rất rõ, nàng không chịu đám cưới, thì đừng trông mong về nhà. Không muốn để anh hai nhìn thấy dáng vẻ khốn khó của mình, nhưng nàng vẫn phải ăn cơm, 15 ngàn có thể chống đỡ bao lâu? Nàng còn phải nuôi chó.

Đường Tâm Duyệt gãi gãi đầu, rời nhà chạy ra nàng không mang theo cái gì, vừa đi siêu thị mua chút vật dụng hằng ngày, cũng cần tạm biệt các xa xỉ phẩm của nàng một khoảng thời gian.

Điện thoại di động đột nhiên reo lên, là điện thoại Đường Tâm Thừa gọi đến. Làm anh trai của Đường Tâm Duyệt, Đường Tâm Thừa vẫn rất yêu thương Đường Tâm Duyệt.

"Em ở đâu?" Trong giọng nói của Đường Tâm Thừa có chút sốt ruột, "Ba nói em bỏ nhà đi? Bây giờ em đang ở đâu!"

"Sao em lại bỏ nhà đi, là bị ba đuổi đi." Đường Tâm Duyệt ngã xuống giường, ngẩn ra nhìn trần nhà, "Có chiến lược gì muốn hợp tác với EC đến nỗi bán con gái mình?"

Đường Tâm Thừa tức thì đoán được tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, không hỏi thêm nữa: "Tài khoản của em đều bị ba đóng băng rồi, lúc ra ngoài cái gì cũng không mang, nói cho anh biết em ở đâu, em tạm quẹt thẻ của anh, chuyện khác chờ anh xử lý."

"Không cần." Đường Tâm Duyệt cự tuyệt, "Em sẽ không chết, hơn nữa, ông già đuổi con gái ruột đi mắt cũng không thèm chớp, nếu như anh nhúng tay, chờ ông ấy nổi giận đuổi anh ra khỏi nước, sau đó sắp xếp sinh một đứa con riêng thì sao? Đức hạnh của ông ấy không phải anh không biết."

Đường Tâm Thừa trầm mặc chốc lát: "Trước tiên cho anh biết em ở đâu cái đã, anh lén đưa đồ dùng của em đến, từ nhỏ em đã yêu làm đẹp nhất, chẳng lẽ chờ thêm mấy tháng nữa, Đường tiểu thư biến thành Đường đại tỷ sao?"

*Mặt chữ "tiểu thư" đọc là "tiểu tỷ"

"Anh có biết trò chuyện không vậy?" Đường Tâm Duyệt chau mày, nhưng lại cười, chí ít nàng biết có Đường Tâm Thừa ở đây, bản thân sẽ không lưu lạc đầu đường, "Chung cư Ninh Hưng thành Tây, 304 tòa 19, lén mà đến nghìn vạn lần đừng để bị phát hiện biết không?"

Đúng lúc Dụ Viên dắt Hành Cuốn về, đứng ở cửa một hồi.

Đường Tâm Duyệt cảnh giác cúp máy: "Cô đứng ở cửa nhà tôi làm gì?"

Nhất thời Dụ Viên như làm phải việc xấu lắp bắp trả lời: "Tôi tôi tôi chỉ muốn tới trả chó, không phải tới nghe trộm cô nói chuyện điện thoại!"

"Hành Cuốn sẽ tự mình về." Đường Tâm Duyệt ngoắc ngón tay về phía Hành Cuốn đang lè lưỡi, Hành Cuốn nhanh như chớp chạy qua.

Nhất thời Dụ Viên ủy khuất: "Không dám đâu! Hành Cuốn sắp ăn sạch bánh ngọt của tôi rồi!"