Chương 36: Tôi cũng không biết lấy tựa gì

Kết đồng minh chính là đơn giản như vậy. Nếu như Đường Tâm Thừa biết, dù sẽ cười thầm, nhưng vẫn phải bi thương một chút, một người anh trai thương em mình hơn 20 năm, vậy mà lại không bằng một hàng xóm mới quen hai tháng?

Đây là bán anh trai đi còn thuận tay hơn bán những thứ khác.

Mà Phong Tả Tả lại nghĩ, Đường Tâm Duyệt thật đúng là khẩu thị tâm phi, ngạo kiều điển hình a!

Về phần Đường Tâm Thừa, Phong Tả Tả cảm thấy, hai anh em này hoàn toàn trái biệt nhau, cũng không giống anh chị em ruột.

Đường Tâm Duyệt bề ngoài cao lãnh cất giấu nội tâm ngạo kiều, bề ngoài Đường Tâm Thừa hoa tâm nhưng không biết bên trong là gì. Dù sao thoạt nhìn thì huynh hữu muội cung*, thật ra lại bán đứng nhau. Rất thú vị.

*Anh em thuận hòa

Phong Tả Tả: Vậy được rồi, quyết định vui vẻ như thế, tối nay tôi muốn ăn thịt bò.

Đường Tâm Duyệt: Tôi bảo người khác đặt.

Phong Tả Tả: Chị không đi được à?

Đường Tâm Duyệt: Tôi có hẹn.

Có hẹn của Đường Tâm Duyệt chính là thường xuyên trở về thăm Dụ Viên, nếu như một ngày không về, không chừng Dụ Viên sẽ nghĩ Đường Tâm Duyệt không trở lại nữa.

Cho nên đừng nói là ăn cơm, hiện tại tan tầm cũng nắm chặt thời gian, trước đây Đường Tâm Duyệt thường hay ở công ty tới 7-8 giờ, cấp dưới đều cảm thấy Đường đại thiếu gia và Đường tiểu thư không giống với các hoàn khố đệ tử khác, là người có chí lớn, thực tế thì, Đường Tâm Duyệt chỉ không muốn về nhà mà thôi.

Thế nhưng hiện tại nàng thường về sớm, giống như bên ngoài có hạng mục 30 tỷ, thật ra chỉ là chuyện mấy chục ngàn đồng thôi, nàng vẽ xong truyện tranh tiểu trù nương, tiền nhuận bút không nhiều lắm, nhưng cũng đủ giao tiền thuê nhà rồi.

Vì vậy người khác cảm thấy, hai ba tháng không gặp Đường Tâm Duyệt, hình như nàng càng thêm thần bí.

Phong Tả Tả đành chịu, dù đã kết thành đồng minh rồi, nhưng mà hẹn Đường Tâm Duyệt ăn cơm vẫn khó hơn lên trời như trước. Đường tiểu thư trực tiếp đặt cho nàng một phòng, sau đó để nàng ăn một mình.

Đúng vậy, một mình, Đường Tâm Duyệt nói chỉ cho một người ăn, chỉnh chết Phong Tả Tả.

Lúc này Phong Tả Tả mới hiểu được, muốn ăn cơm của Đường Tâm Duyệt có bao nhiêu gian nan. Một mình ăn cơm buồn chán biết chừng nào, dù vậy, vì để phá tiền của Đường tiểu thư, nàng dự định ăn nhiều một chút.

Dụ Viên còn tưởng hôm nay Đường Tâm Duyệt sẽ không về, dù sao chuyện nàng đưa bánh quy cho Phong Tả Tả bị phát hiện rồi, biểu hiện của Đường tiểu thư quá mức tức giận.

Tan tầm nàng liền về nhà nằm trên sofa coi hoạt hình, không có nấu cơm cũng không làm đồ ăn cho chó, vừa oán giận bản thân có lỗi, vừa hy vọng Đường Tâm Duyệt có thể sớm nguôi giận một chút.

Mãi đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng giày cao gót và tiếng kêu của một con chó.

Hành Cuốn sủa tới kinh thiên động địa, thiếu chút nữa làm hàng xóm dưới lầu chửi đổng, lúc này Dụ Viên mới không thể tin được nhảy dựng lên từ sofa, mắt kính cũng chưa kịp đeo, hai mắt lờ mờ nhìn ra ngoài cửa: "Đường tiểu thư?"

Đường Tâm Duyệt mở cửa nhà mình ra, vứt Hành Cuốn cho Dụ Viên: "Hành Cuốn đói bụng."

Dụ Viên sửng sốt, xoa góc áo lắp bắp trả lời: "Tôi. . . tôi tưởng hôm nay chị sẽ không tới. . . cho nên. . ."

Đường Tâm Duyệt diện vô biểu tình đáp: "Vậy cô tưởng tôi trả cô nhiều tiền cơm như vậy để làm gì?" Nàng vẫn còn hơi tức giận, tuy là nói kết thành đồng minh với Phong Tả Tả, thế nhưng, Phong Tả Tả cũng không phải người đơn thuần thiện lương gì, hừ, hại mình hại đến tiểu trù nương, hại xong tiểu trù nương hại tới anh trai mình!

"Tôi sai rồi." Dụ Viên thiếu chút nữa ủy khuất khóc, "Tôi đi làm ngay!"

Hành Cuốn vẫy đuôi ngẩng đầu, nhìn như đang cười nhạo, ai da mau nhìn, tiểu tỷ tỷ biết nấu cơm thật đáng thương, khắp thiên hạ ai làm chủ nhân giận đều sống không thoải mái a, cũng may bổn bảo bảo là cục vàng cục ngọc, chưa bao giờ làm chị ấy giận hết!

Đường Tâm Duyệt nhìn theo bóng lưng vội vã của Dụ Viên, nghĩ thầm mình phải nói cái gì đó.

"Chờ một chút."

"Hả?" Dụ Viên xoay người lại, "Chị đừng nói gì hết, nhất định chị với Hành Cuốn sắp chết đói rồi, tôi đi làm cơm ngay!"

Đường Tâm Duyệt ăn chứ, còn lâu nàng mới dám không ăn.

Tối hôm nào đi ra ngoài cũng nói là vì Hành Cuốn quen ăn cơm bên ngoài, không thích ăn thức ăn chó nữa, Đường Tâm Duyệt yêu chó đến sốt ruột, ngày nào cũng phải đưa Hành Cuốn đi kiếm ăn. Hành Cuốn cũng phối hợp, bảo mẫu vừa mới đổ cho nó một tô thức ăn đưa tới tận miệng liền bị nó vỗ cho một cái.

Không ăn! Bổn bảo bảo không muốn ăn thức ăn chó, bổn bảo bảo muốn ăn thức ăn chó hoàng kim chính tay tiểu tỷ tỷ đặc chế! Con người ngu xuẩn các ngươi không cảm nhận được cái gọi là mỹ vị này đâu!

Đường Tâm Duyệt liền thầm bội phục diễn xuất của Hành Cuốn.

Đường Tâm Thừa ở bên cạnh cho Đường Tâm Duyệt một bậc thang: "Hành Cuốn là một con chó không phải người nào cũng dạy được, chó của chúng ta chết đói cũng không tốt, Tâm Duyệt nhanh đưa nó ra ngoài ăn."

Vì vậy Đường Tâm Duyệt cứ như thế vui vẻ chạy đi.

Hành Cuốn cũng lệ hoen mi, còn tưởng mình có thể ăn hai bữa a, kết quả vẫn ăn như trước. Nhưng mà tiểu tỷ tỷ đối xử nó tốt, sẽ cho nó nhiều đồ ăn hơn.

Đường Tâm Duyệt nhún vai, nhét Hành Cuốn cho Dụ Viên, bản thân trở về phòng vẽ tranh.

Cửa chính đóng chặt, làm như chế boom bên trong.

Dụ Viên nhìn vào từ khe hở cửa sổ một chút, chỉ nhìn thấy Đường Tâm Duyệt ngồi trước bàn. Nàng không biết Đường Tâm Duyệt đã ăn chưa, cho nên chạy xuống lầu mua chút đồ ăn chín.

Đường Tâm Duyệt ăn ở nhà rất ít, nàng không thể để mình thật sự bị nuôi thành một cô béo. Đường tiểu thư vẫn cần hình tượng.

"Hành Cuốn, làm sao mới khiến Đường tiểu thư không giận nữa?" Dụ Viên ngồi xổm dưới đất xoa bụng Hành Cuốn, "Sớm biết vậy chị không tặng bánh quy cho Tả Tả đâu!" Hiện tại nàng cảm thấy, nữ thần Đường tiểu thư quan trọng hơn, dù sao thì mỗi ngày đều thấy mặt.

Ngoại trừ không cần làm điểm tâm và cơm trưa cho Đường Tâm Duyệt, những thứ khác dường như không gì thay đổi.

Hành Cuốn sủa một tiếng: Đừng lải nhải, chị ấy còn lâu mới giận a!

Dụ Viên làm gì hiểu được tiếng chó, dè dè dặt dặt gõ cửa: "Đường tiểu thư, ăn cơm!"

Đường Tâm Duyệt ngừng tay, đang định nói mình ăn xong rồi, nghĩ lại nghĩ, không được, Phong Tả Tả cũng ăn bánh quy Dụ Viên làm rồi, nàng làm sao có thể không ăn nhiều hơn?

Mở cửa, thấy trên mắt kính của Dụ Viên bám một lớp sương trắng: "Hôm nay tôi không có mua đồ ăn, cho nên nấu chút bánh chẻo, chị ăn tạm nha?" Bên cạnh bánh chẻo còn có mấy đĩa thức ăn.

Đường Tâm Duyệt chỉ chỉ lên bàn: "Đặt đó đi."

Sau đó, nói thêm: "Chờ đã, cô chưa ăn à?"

Cả ngày hôm nay Dụ Viên tưởng Đường Tâm Duyệt giận mình, làm gì có bụng dạ ăn cơm? Thế giới thì vẫn tốt đẹp đó, nhưng chỉ cần Đường tiểu thư sinh khí, đẹp đi nữa cũng không đẹp nữa. Đồng nghiệp còn tưởng hai ngày nay nàng bị thất tình.

Làm gì có! Yêu đơn phương cũng làm chết con người ta mà! Rất ghê gớm đó!

"Tôi. . . chưa." Dụ Viên cúi đầu như đứa trẻ làm sai, "Chỉ thừa chút bánh chẻo thôi, chị ăn đi, chị xem mỡ tôi này, đói một bữa sẵn giảm béo luôn!"

Đột nhiên Đường Tâm Duyệt đưa tay nhéo nhéo má Dụ Viên, gật đầu trả lời: "Quả thật nên giảm béo!"

Dụ Viên liền ủy khuất: "Người ta có mập như vậy sao?"

Trước giờ Đường Tâm Duyệt luôn nói Dụ Viên nên giảm béo, chỉ là cô nương này trời sinh tính lạc quan, đả kích thế nào cũng không đả kích được.

"Béo, nhưng xúc cảm vừa đủ." Đường Tâm Duyệt nhún vai.

Dụ Viên liền vui vẻ thiếu chút nhảy dựng lên: "Tôi đã nói mà, Đường tiểu thư thiện lương như thế, sẽ không ghét bỏ tôi béo đâu! Một lát tôi đưa Hành Cuốn đi tản bộ, thuận tiện mua chút đồ ăn!"

"Ăn cái gì?" Đường Tâm Duyệt hỏi.

Dụ Viên xòe tay ra đếm: "KFC a, gà a, trà sữa a, thủ trảo bính a, đậu hũ thiết bản a! Thuận tiện có thể mua một xâu hồ lô ngào đường!"

Đường Tâm Duyệt bày tỏ nàng muốn thu lại lời nói vừa rồi, nếu ăn như vậy, sớm muộn gì cũng từ hơi béo biến thành béo!

Lúc Dụ Viên đi ra ngoài, Phong Tả Tả gửi tin nhắn đến: Chị đang ở đâu?

Đường Tâm Duyệt: Tiểu khu Ninh Hưng.

Phong Tả Tả: Lại tới tìm tiểu trù nương của chị à?

Phong Tả Tả đoán được, bởi vì Dụ Viên đăng weibo rồi.

Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: T tiểu thư trở lại rồi, hơn nữa còn không giận tôi, vui vẻ! Chuyện vui thích nhất mỗi ngày chính là dắt Nhị Cáp của T tiểu thư đi tản bộ. Mọi người có thể tưởng tượng được nữ thần như T tiểu thư lại nuôi Nhị Cáp chứ? Thế nhưng Nhị Cáp của T tiểu thư cũng là nam thần trong giới Nhị Cáp!

Không lâu sau đó, Phong Tả Tả hồi phục cho Dụ Viên.

Phong Tả Tả: Bánh quy rất ngon, nếu như Dụ Viên-chan thích T tiểu thư thì giới thiệu chị cho T tiểu thư biết nha, để đáp lại bánh quy của em, chị có thể giúp em theo đuổi T tiểu thư!

Dụ Viên nhìn đến, liền ôm chặt tiểu tâm can của mình. Ế, bởi vì nàng đưa bánh quy cho Phong Tả Tả mà Đường Tâm Duyệt tức giận, nếu như Phong Tả Tả đi giúp nàng theo đuổi T tiểu thư, không chừng sẽ có một hồi bão tố a! Thế nhưng Phong Tả Tả vẫn là một cô nương tốt, đối xử fan tri kỷ thế kia!

Dụ Viên hồi phục nói: Cám ơn nữ thần Tả Tả!

Phong Tả Tả: Còn muốn ăn thêm bánh quy của em đó!

Dụ Viên tức thì hoảng sợ, lại gửi cho Phong Tả Tả nữa, chẳng phải Đường Tâm Duyệt sẽ dỡ cái chung cư này xuống? Vậy đâu có được!

Dụ Viên: A, tôi kích động!

Phong Tả Tả: Mặt trời lặn cũng thấy bánh quy của em làm rất ngon, ài đúng rồi, hình như em đang không xem truyện của Mặt trời lặn, tôi cảm thấy càng ngày càng hay đó!

Dụ Viên đã cắt bỏ Mặt trời lặn 114 độ kinh đông ra khỏi danh sách thích rồi, đột nhiên Phong Tả Tả nhắc tới, nàng mới nhớ đã lâu rồi không có xem truyện tranh tiểu trù nương.

Có nên một lần nữa nhặt trở lại xem không? Không biết Mặt trời lặn có làm lại con người mới chưa?

Phong Tả Tả: Mặt trời lặn nói bánh quy em làm là bánh quy ngon nhất cô ấy từng ăn, em quá lâu rồi không để lại bình luận, cô ấy mất tinh thần quá chừng!

Dụ Viên là một cô nương thiện lương cỡ nào, vừa nghe, thì ra ở trong lòng Mặt trời lặn mình quan trọng như vậy? Vậy bỏ qua chuyện cũ!

Không quá lâu, dưới weibo của Đường Tâm Duyệt có thêm một bình luận.

Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Thoáng cái đã xem xong toàn bộ rồi, càng xem càng cảm thấy tiểu trù nương có cộng hưởng với tôi.

Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: Tiểu trù nương là người tôi thích.

Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Hẻ? Mém chút tưởng người chị thích là tôi!

===

Loạt chương dỗ một người.