Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trêu Ghẹo Quá Mức

Chương 63

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời gian họp rất nhanh đã trôi qua, nhân viên truyền hình điện ảnh Tinh Quang chia từng nhóm nhỏ náo nhiệt như ong vỡ tổ.

Một màn trong tháng máy kia nháy mắt bị truyền ra.

Trải qua nhiều lời đồn đãi ngầm tăng thêm lần trước có người gặp Hạ Vãn Tinh tìm Hàn tổng, cuối cùng xác định, người khí chất xinh đẹp trong phòng họp tầng 18 chính là tác giả cuốn sách "về nhà" mà công ty bọn họ vừa ký kết.

Có quan hệ không bình thường với Hàn tổng

Dù sao, còn tuyên bố muốn thu thập ông chủ của bọn họ. Mà thái độ ông chủ giống như là cam tâm tình nguyện.

Hạ Vãn Tinh tự nhiên không biết mình bị mọi người nghị luận, từ phòng họp ra lại đến chỗ Hàn Tư Thần đưa cô đi gặp hai vị biên kịch, toàn bộ hành trình thì bầu không khí rất bình thường.

Nơi làm việc của cô ở tầng 15. Là một phòng làm việc lớn chung với tổ biên kịch, rất nhẹ nhàng.

Hạ Vãn Tinh vừa vào liễn dẫn tới nhiều ánh mắt xung quanh, cô không phải là không cảm giác được, mà là làm như chưa thấy gì.

Có sùng bái, có ghen ghét, có hiếu kỳ.

Hai biên kịch nhiều năm đều nhỏ hơn cô, bộ dạng mê muội vây tới:

"Chào chị, em là Tiết Hàm".

"Chào chị, còn em là Trần Chỉ Duyệt".

Hạ Vãn Tinh hướng các cô cười cười khách khí, xa lánh: "Gọi tên tôi là được rồi".

Tiết Hàm có vẻ là một cô gái tùy ý, rất nhiệt tình. Vẫn như cũ xưng hô một cách khoa trương "Chị", "Chị, trong công việc có yêu cầu gì chị cứ việc phân phó ".

Trần Chỉ Duyệt phụ họa:" Đúng, đúng. Hai chúng tôi sẽ dốc toàn lực hỗ trợ chị ".

Hạ Vãn Tinh cười, nói lời cảm ơn:" Cảm ơn, vất vả cho hai cô rồi. ".

" Không vất vả, không vất vả nha ".

" Có thể cùng Chị làm việc với nhau là vinh hạnh của chúng tôi ".

Bên cạnh có người ngo ngoe muốn động, nghĩ bát quái một chút, nhưng lại sợ người đẹp mới tới này tính tình không tốt.

Hạ Vãn Tinh đối với sự hiếu kỳ của bọn họ hoàn toàn không biết, cả người rất nhanh vùi đầu vào công việc, cô hỏi hai biên kịch:" Hai người đã xem qua quyển sách này chưa? ".

" A, đã xem qua "

" Chị viết rất tốt, rất dễ liền có thể lấy được sự đồng tình của người đọc ".

Cô cười cười:" Ừ, lát nữa tôi sẽ đưa cho các cô văn kiện, phía trên là kịch của nhân vật trong tiểu truyện, các cô nhìn một chút để cho tôi xin ý kiến ".

Cô hy vọng trường hợp này nhanh chóng được giải quyết, do quen với cách làm việc tự do thong thả, đột nhiên phải thay đổi hoàn cảnh mới, sẽ có chút ít nhiều không được tự nhiên.

Dưới lầu Hạ Vãn Tinh ổn định tâm tình bắt đầu làm việc, mà trên lầu văn phòng tổng giám đốc, Hàn Tư Thần lần thứ n không yên lòng nhìn về phía màn hình Wechat điện thoại.

Cô thật sự có thể, một tin tức cũng không có

Trợ lý cầm văn kiện đi vào thấy đống văn kiện trước mặt ông chủ mình vẫn chất như núi như ban đầu. Anh đẩy đẩy kính, kiên trì hỏi:" Hàn tổng, đây là báo báo của phòng thị trường nghiên cứu điều tra ".

Hàn Tư Thần không rõ cảm xúc ừ một tiếng, sau khi tiện tay nhận lấy kết quả lại để lên chồng văn kiện kia.

Giang Lộ do dự một lát, lấy hết dũng khí nhắc nhở:" Hàn tổng, bảng báo cáo chi tiêu tài vụ buổi sáng kia còn đang chờ chữ ký của ngài ".

Anh bỗng dưng ngẩng đầu:" Bảng báo cáo gì? "

Giang Lộ:".. Phần báo cáo buổi sáng kia "

Ngón tay anh chỉ chỉ lên một đống trên bàn công tác kia, nói:" Phần văn kiện phía dưới cùng nhất kia ".

Hàn Tư Thần nhíu mày, đem bảng báo cáo từ phía dưới rút ra, trầm mặt lật lên nhìn một lát, sau đó cầm bút lên xoáy xoáy ký tên mình.

" Còn có.. còn có phòng nhân sự đưa qua nhân viên mới ". Giang Lộ sau khi nói xong cảm giác ánh mắt của ông chủ trở nên lạnh băng.

Mi tâm Hàn Tư Thần nhăn lại chặt hơn, anh đem hai phần văn kiện khẩn cấp ký xong đưa cho Giang Lộ, hay tay nắm bút máy đi lòng vòng, nhìn anh ta, hỏi:" Tình huống hiện tại ở dưới lầu như thế nào? ".

Giang Lộ ngẩn người, chỉ cần dùng mấy giây đã hiểu được tâm tư Hàn tổng bọn họ, anh ta nhanh chóng trả lời:" A, cũng không tệ lắm, tôi vừa rồi nghe nói, Hạ tiểu thư bên kia dự tính một tháng kế tiếp là có thể hoàn thành kịch bản ".

" Nhanh như vậy? "

Trợ lý Giang:".. vâng "

Ông chủ anh ta không phải nên cao hứng sao, vì cái gì lại cảm thấy anh vừa rồi lại nhíu mày.

Giang Lộ đẩy đẩy mắt kính, nhìn sang, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

" Còn có việc? ". Hàn Tư Thần thấy anh ta còn đứng đó do dự, giương mắt hỏi.

Trợ lý:" Không có.. không có "

Đường Lộ nghĩ đến lúc trưa công ty đã lan truyền một tin đồn, anh ta nhịn một chút, không nói.

Được rồi được rồi, việc riêng của ông chủ ít hỏi đến, huống hồ đó là vấn đề tình cảm.

Hàn Tư Thần không yên lòng ngồi cho tới trưa, văn kiện trong tay vẫn chất chồng như núi, bút máy trong tay di chuyển, ánh mắt thỉnh thoảng rơi vào điện thoại di động bên cạnh.

Mười một giờ.

Anh nhíu mày, sau đó quả quyết giơ tay lên điện thoại bên cạnh, ấn mở Wechat của cô: [ Giữ trưa tan tầm cùng nhau ăn cơm] .

Hạ Vãn Tinh không thấy được tin nhắn, lúc 11h15p, cô cùng hai vị biên kịch khác nói xong toàn bộ nội dung, vạch ra mấy tình tiết trọng yếu, cô cũng miệng đắng lưỡi khô.

" Buổi chiều chúng ta lại tiếp tục thảo luận nội dung sau ". Cô kêu dừng.

Trần Chỉ Duyệt cùng Tiết Hàm duỗi ra lưng mỏi:" Cùng chị trải qua thảo luận, trong đầu nháy mắt có cảm giác hình tượng ".

Hạ Vãn Tinh cười cười:" Tôi còn sợ năng lực biểu đạt của mình có vấn đề, mấy cô nói như vậy thì tôi an tâm rồi ".

Cô cầm điện thoại di động lên nhìn, lúc này mới thấy hiện lên tin nhắn chưa đọc.

Tiết Hàm:" Đúng đúng, hôm nay chúng ta đi ăn, ăn thật ngon ".

Hạ Vãn Tinh thấy tin nhắn của Hàn Tư Thần, sau hướng các cô cười cười áy náy:" Thật xin lỗi, giữa trưa tôi có hẹn với bạn rồi ".

Hai cô gái biên kịch liếc nhau, gật gật đầu:" Tốt, vậy liền không chậm trễ chị hẹn hò ".

Hạ Vãn Tinh: ?

Đại viênj ở thành Bắc, Đinh Hà lo lắng, bà lẩm bẩm:" Bảo Bảo nha đầu này thật sự là, lâu như vậy cũng không gọi điện về nhà cho ta ".

Hai người phụ nữ trung niên ngồi đối diện trên ghế sô pha, cả hai đều có khí chất đoan trang, thần thái yểu điệu, một người nhìn khôn khéo tài giỏi, người kia thì cao quý thanh nhã.

Hai người nghe lời nói của lão thái thái đều cười khẽ, Thích Thiều Lôi nhìn về phía Đinh Hà, có chút bất đắt dĩ nói:" Mẹ, mới mấy ngày không gọi điện thôi mà, con bé nay lớn rồi, về sau sớm muộn cũng lập gia đình rời xa chúng ta ".

Bên cạnh, Lạc Tuyết cười yếu ớt:" Lúc con gặp tiểu nha đầu kia còn học cấp ba, nay đảo mắt đã thành đại minh tinh, chúng ta đều già rồi ".

Đinh Hà:" Con mấy năm này không ở trong nước không biết về nha đầu kia a, không phải đại minh tinh gì đâu, quay phim chơi đùa thôi, chúng ta đều không đồng ý cho con bé gia nhập vào ngành giải trí, con bé lại không nghe khuyên bảo nha ".

" Bọn trẻ lớn rồi đều có ý nghĩ của mình, con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta vẫn nên không xen vào ". Lạc Tuyết tính tính dịu dàng nói:" Lại nói, con bé còn nhỏ, không có định tính đâu ".

Thích Thiều Lôi:" Nhỏ cái gì nha, lúc trước có gặp qua, đều cao hơn cả tôi nửa cái đầu rồi ".

Bà cười cười:" Lão thái thái hai ngày trước còn giúp con bé tìm đối tượng ".

Lạc Tuyết kinh ngạc chớp mắt một cái:" Tôi còn một mực xem con bé còn nhỏ nữa ".

Bà bỗng nhiên hỏi lại:" Thần Thần thì sao? Có đối tượng chưa "

Haiz. Đinh Hà thở dài:" Khó lắm, đã lớn như vậy mà một cái bóng bạn gái bên cạnh nó tôi còn chưa thấy ".

" Bất quá.. ". Đinh Hà nhìn về phía Thích Thiều Lôi, hỏi:" Con có nghe gần đây nó đang theo đuổi cô gái nào không? "

Thích Thiều Lôi động tác cắm hoa không ngừng, cười khẽ:" Mẹ đang nói cháu đich tôn của mẹ sao? ".

Đinh Hà: .

Tiểu tử này quả nhiên qua loa với bà.

Dứt lời, điện thoại Thích Thiều Lôi bỗng nhiên vang lên, bà cầm lấy nhìn qua, kết nối sau đó ấn mở loa ngoài rồi đặt lên bàn trà, cười chào hỏi:" Anh Đông ".

" Thích tổng à ". Bên kia điện thoại vang lên giọng một người đàn ông trung niên, lên tiếng chúc mừng:" Chúc mừng Thích tổng, tâm nguyện đã thành ".

Thích Thiều Lôi hoang mang, động tác loay hoay với bình hoa dừng lại, còn không đợi bà hỏi, điện thoại lại phàn nàn:" Đều là đối tác cả, con cái muốn kết hôn bà cũng không nói cho mấy lão già chúng tôi biết? Sợ chúng tôi không đi nổi tiền lễ cưới sao? ".

Bà giật mình, nhìn lão thái thái cũng một mặt kinh hãi, lúc này mới hoàn hồn, cười hỏi:" Anh Đông đây là nghe tin từ đâu vậy? ".

" Ở công ty nha, đều truyền đi khắp rồi ". Đông Khánh chỉ nói:" Chuyện vui nha, đến lúc đó Thích tổng nhất định phải thông báo cho mấy lão gia hỏa này ".

Điện thoại bị Thích Thiều Lôi trong lúc khϊếp sợ đã dập máy, bà kinh ngạc giương mắt, nhín về phía Đinh Hà:" Mẹ, tình huống này là sao? ".

Đinh Hà" Việc này ta làm sao biết, con mau gọi cho tiểu tử này hỏi ".

Bà thở dài, hướng Lạc Tuyết nói:" Thật là, toàn thế giới đều biết nó muốn kết hôn, chúng ta thì ngay cả dáng dấp của cô gái đó như thế nào còn chưa nhìn qua ".

Lạc Tuyết cười cười:" Nói không chừng chỉ là hiểu lầm, hỏi rõ là được rồi ".

" Con gọi cho trợ lý nó hỏi một chút ", Thích Thiều Lôi không nói hai lời liền gọi cho Giang Lộ.

Giang Lộ nghe xong một mặt mơ màng:" Kết hôn? "

Anh ta nghĩ một chút, lời đồn buổi sáng có chút thái quá, nhưng cũng không đến tình trạng kết hôn a.

Một bên là bà chủ trước, một bên là ông chủ hiện tại, Giang Lộ cảm giác có chút khó khăn.

Trợ lý đáng thương:" Cái này tôi cũng không rõ lắm, Hàn Tổng ở văn phòng, nếu không, ngài hỏi một chút? ".

Thế là Giang Lộ nơm nớp lo sợ gõ cửa.

Hàn Tư Thần cánh tay cầm lấy áo khoác đang muốn đi ra ngoài, trông thấy Giang Lộ giơ điện thoại tiến lên thì ngừng bước chân.

Trợ lý ung dung:" Hàn Tổng, điện thoại của Thích tổng. "

Anh nhíu mày, giơ cổ tay lên nhìn thời gian, nhận lấy điện thoại uy một tiếng.

Trong điện thoại hỏi hai câu, anh nhíu nhíu mày nói:" Lát nữa con quay lại, về sau có chuyện gì trực tiếp gọi cho con ".

Sau đó, Giang Lộ nhìn ông chủ cúp máy vứt di động cho anh ta, dọa anh ta hết hồn nhanh tay chụp lấy.

Hàn Tư Thần nhìn Giang Lộ hỏi:" Tình huống như thế nào? "

Người trợ lý giả ngu đến cùng, lắc đầu như trống bỏi" Tôi cũng không biết ".

Hàn Tư Thần cũng không làm khó anh ta, mang theo áo khoác nhấc chân rời đi.

Giang Lộ yên lặng lau mồ hôi.

Hàn Tư Thần đến bãi đỗ xe từ xa đã nhìn thấy cô gái kia đang giơ điện thoại đi qua đi lại.

Hàn Vãn Tinh bấm bấm điện thoại, nói thầm:" Cái địa phương rách nát này, ngay cả tín hiệu cũng không có ".

Anh đột nhiên sau lưng cô lên tiếng:" Dưới mặt đất ba tầng, không có tín hiệu thì kỳ quái lắm hả? ".

Cô giật nảy mình:" Mười phút, sớm biết anh mời ăn cơm mà khó như vậy thì tôi đã sớm cũng các cô ấy đi ăn mỳ Ý rồi ".

Hàn Tư Thần ấn chìa khóa xe, hỏi:" Muốn ăn mỳ Ý? "

Cô lắc đầu, kéo tay lái phụ chui vào trước, nói:" Cùng ông chủ lớn đi ăn mà lại ăn mỳ Ý sao, quá không đẳng cấp rồi ".

" Em cũng không khách khí nha ". Anh cười khẽ, nổ máy xe lái đi ra ngoài.

Hạ Vãn Tinh đem cửa sổ kéo xuống phân nửa, gió lùa vào làm rối loạn tóc bên tai cô, cô tiện tay vén ra sau tai, cười hỏi:" Dưới tình huống bình thường, người được yêu cầu không phải ỷ sủng mà kiêu sao? Cho nên một bữa cơm thôi mà, còn cần phải khách khí hả? ".

Hàn Tư Thần quay đầu nhìn cô một chút, cười khẽ:" Em chỉ cần nhớ kỹ là anh đang theo đuổi em là được ".

Cô rõ ràng đem chuyện này để trong lòng, anh không ngại cô ỷ sủng mà kiêu, ngược lại lo lắng cô càng càng xa lánh mình.

Trong xe bỗng nhiên trầm mặt.

Anh ho nhẹ một tiếng lại hỏi:" Ở công ty có người nào nói gì với em không? "

" Cái gì? ". Cô nháy cặp mắt hoa đào hoang mang hỏi.

Anh chớp mắt một cái, nói:" Không có gì "

Hạ Vãn Tinh hai mắt hồ nghi nhìn anh, coi như thôi.

Đồng thời, trong đại viện biệt thự, Đinh Hà bức thiết nhìn chằm chằm điện thoại Thích Thiều Lôi:" Không phải nói gọi lại sao? Đã hai mươi phút rồi, con mau gọi lại cho nó ".

Lạc Tuyết cười:" Thằng bé lớn rồi, đều có chủ ý của mình ".

" Cũng không phải, vừa rồi cô không biết ngữ khí của nó, rất qua loa ". Thích Thiều Lôi đặt cái chén trước mặt Lạc Tuyết, nói:" Uống trà ".

Lão thái thái trong lòng khó chịu:" Ta gọi cho nó ".

Điện thoại Hàn Tư Thần vang lên ngay lúc nhân viên đang mang đồ ăn lên, anh nhìn màn hình, vô ý nhìn Hạ Vãn Tinh một chút.

Người đối diện cảm nhận được ánh mắt của anh, cũng nhìn lên di động anh một cái, trêu ghẹo:" Người yêu? Không tiện nghe trước mặt em sao? ".

" Nói mò gì chứ? ". Hàn Tư Thần ngón tay quẹt nút nghe, rủ mắt xuống:" Bà anh ".

Hạ Vãn Tinh: .

Cô thức thời im lặng

Đinh Hà:" Con đang làm gì? Nửa ngày cũng không thấy gọi lại ".

Hàn Tư Thần nghe được là âm thanh của lão thái thái, anh âm thầm thở dài, bất đắc dĩ đáp:" Ăn cơm ".

" Con khoan hãy ăn, trước hết trả lời vấn đề mẹ con hỏi ban nãy ".

Anh bật cười:" Người trong công ty lắm mồm, không có việc gì đâu ".

Đinh Hà không tin:" Không có lửa làm sao có khói, nhân viên chắc chắc thấy gì đó ".

Hàn Tư Thần uể oải cầm điện thoại, chống khủy tay trên bàn ăn, ánh mắt như có như không rơi vào người phụ nữ đối diện, cảm giác yết hầu ngưa ngứa.

Anh đối điện thoại nhẹ giọng ừ một tiếng.

Bên điện thoại mọi người kinh ngạc.

" Con gái nhà ai? Hai đứa phát triển đến bước nào rồi? Có ảnh chụp mau đưa ta xem một chút? ". Đinh Hà hỏi liên tiếp mấy câu không ngừng.

Hàn Tư Thần trong lòng bật cười, nhưng vẻ mặt và âm thanh đều không thể hiện ra điềm bất thường nào, anh trả lời lại:" Còn đang cố gắng ".

Anh không chú ý tới, động tác cắt bò bít tết của cô gái đối diện bỗng ngừng lại trong chốc lát.

" Nghe nói là người ở công ty? Ai nha, con đừng chỉ biết cắm đầu vào công việc, bình thường hãy nghỉ ngơi dẫn con gái người ta ăn một bữa cơm, xem một bộ phim đi chứ ".

Anh nhìn Hạ Vãn Tinh một chút, đáp lại:" Ừm, đang dùng cơm ".

Âm thanh bên kia trong nháy mắt nhỏ đi rất nhiều, như sợ quấy rầy bọn họ ăn cơm.

Đinh Hà:" Được được được, hai đứa ăn đi, ta cúp trước ".

Âm thanh điện thoại trên bàn trà bị cúp đi, lão thái thái một mặt hưng phấn:" Ai nha, ta muốn ôm chắt trai, chắt trai a ".

Thích Thiều Lôi bật cười:" Mọi chuyện còn chưa tới đâu mà, mẹ so với Đồng Khánh còn khoa trương hơn ".

" Khoa trương cái gì? Chỉ cần nó dụng tâm theo đuổi còn sợ không có chắt trai cho ta sao? ". Đinh Hà cười hỏi Lạc Tuyết:" Tiểu Tuyết có còn nhớ không? Có lần con đến nhà chúng ta, nó mới từ nhà trẻ trở về, trong cặp sách đều toàn là đồ chơi của bé gái đưa cho ".

Lạc Tuyết cười:" Nhớ chứ ạ, nó còn kiêu ngạo khoe khoang ".

" Từ nhỏ đã được rất nhiều con gái yêu thích, chính là nó không chịu chủ động ". Đinh Hà nhẹ nhàng thở ra:" Hiện tại thật tốt, sau này sẽ tốt hơn ".

Lạc Tuyết:" Kia là nó chưa gặp được cô gái mình thích ".

" Mặc kệ nó đi ". Thích Thiều Lôi nói:" Thật muốn có thể thấy con dâu của mình, con ngược lại có thể buông lỏng một chút ".

" Không nói tới nó nữa, nào nào, đồ ăn lạnh hết rồi ". Dì đã làm xong đồ ăn, Đinh Hà bảo Lạc Tuyết vào sảnh ăn:" Ta đoán những năm này con đã ăn đủ đồ ăn nước ngoài, hôm nay ta chuẩn bị đều là đồ ăn tự nấu hàng ngày, khẳng định con sẽ thích ".

Lạc Tuyết cười cười, đi theo hai người vào phòng ăn.

Bên này, Hạ Vãn Tinh giương mắt điềm nhiên như không có chuyện gì trêu ghẹo anh:" Không hổ là ông chủ lớn, rất bận nha ".

" Cũng được ". Hàn Tư Thần thong dong cầm lấy dao nĩa, nói:" Hạn mục gần đây, làm anh rất đau đầu ".

" Hạng mục gì vậy, còn cần anh cố gắng ". Kỳ thật cô từ loa điện thoại mơ hồ nghe được chút chuyện, nhưng làm bộ cái gì cũng không biết, hỏi:" Rất quan trọng? "

Anh giương mắt nhìn cô, con ngươi đen nhánh thâm thúy nhìn đến đáy mắt cô, chớp mắt, cong khóe môi, cười khẽ:" Rất quan trọng, liên quan đến chuyện con cháu đời sau của Hàn gia bọn anh ".

Hạ Vãn Tinh: .

Bỗng dưng, cô bị anh dọa sợ, một ngụm bò bít tết hông thể nuốt xuống, thiếu chút nữa bị nghẹn chết.

Hạ Vãn Tinh nghẹn đỏ cả khuôn mặt, cô gắng nuốt xuống, chờ một lát lâu, cười ngượng hai tiếng:" Đúng là chuyện rất quan trọng "

Đều liên quan đến con cháu đời sau.

Mặt Hàn Tư Thần đè nén ý cười, anh nhìn cô, nói:" Đừng giả bộ, anh biết em cũng nghe được ".

Hạ Vãn Tinh: .

Dù sao cô cũng không thừa nhận.

" Chuyện thang máy lúc sáng.. ". Hàn Tư Thần rõ, anh trực tiếp tuyên bố kết quả:" Hiện tại, toàn công ty đều đang đồn chúng ta muốn kết hôn ".

" Cái gì? ". Hạ Vãn Tinh ngẩn người, có chút khó có thể tin hỏi:" Ai với ai? "

" Em với anh, muốn kết hôn ". Anh như cũ ngữ khí không có chút rung động nào.

Hạ Vãn Tinh có cảm giác một vạn con dê từ trong lòng chạy loạn, cô chậm lại, ánh mắt phức tạp.

Cô vốn cho rằng cuộc gọi kia là ngoài ý muốn, không nghĩ tới..

Cô hít sâu:" Nhân viên tung tin đồn nhảm chuyện riêng của sếp mà anh cũng mặc kệ? ".

" Miệng trên thân người ta, anh làm sao quản được? ".

Hạ Vãn Tinh cười:" Anh không quản được hay không muốn quản? ".

Cô nhìn anh, liếc mắt, hời hợt nói:" Đừng tưởng rằng em bây giờ đã đồng ý với anh, muốn em nghe theo anh? ".

Hàn Tư Thần hừ cười một tiếng, không có đáp lại, ánh mắt không rõ ý tứ đánh giá cô, bỗng nhiên nói:" Anh cảm thấy em rượu mời không uống muốn uống rượu phạt ".

Hạ Vãn Tinh: ?

Cô sửng sốt hai giây, mặt đỏ lên, nhìn anh chằm chằm, một lời khó nói hết.

" Em đỏ mặt cái gì? ". Anh không hiểu nhìn cô.

Hạ Vãn Tinh đưa tay nhéo nhéo vành tai:" Lời này của anh, làm tôi nghĩ đến một bộ phim đầy màu sắc ".

Anh nhíu mày, nhìn cô.

Mấy giây sau..

Hàn Tư Thần như kịp phản ứng cái gì, trong lòng thấp giọng mắng một tiếng, có chút im lặng lại có chút tức giận:" Người phụ nữ này, thật là.. "

Có đôi khi da mặt rất mỏng, nhưng lại có lúc kim cương cũng phải chịu thua không xuyên qua được.

Lời gì cũng dám nói, đối với anh thì vẫn là một người đàn ông sinh lý bình thường.

Hạ Vãn Tinh thấy phản ứng này của anh cũng không thấy xấu hổ, cô cười trộm, nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, ung dung đáp:" Em không mềm cũng không cứng nha ".

Hàn Tư Thần hít sâu, đè xuống ý nghĩ muốn bóp chết cô, lặng lẽ đảo qua, đứng dậy:" Đi thôi, anh thấy cơm trưa em cũng không cần ăn đâu"

Hạ Vãn Tinh: .

Lãng phí lắm đó sếp ơi!

Tác giả có lời muốn nói: Hàn Tổng: Tôi có vài chuyện ức chế muốn cùng cô nói chuyện
« Chương TrướcChương Tiếp »