Chương 66

Một cửa hàng nào đó Hạ Vãn Tinh thường đi dạo nhất.

"Bộ này trông thế nào?" Hạ Vãn Tinh cầm một chiếc áo lông dê nhỏ đưa lên trước người.

Hàn Tư Thần nhìn thấy thiết kế như vậy Nhíu nhíu mày, "Cái này là gì vậy chứ?"

Nhân viên đứng bên cạnh giới thiệu quan sát cặp đôi nhan sắc này, tiên sinh, "Điểm sáng của bộ đồ này chính là thiết kế lưới, Trước sau cổ áo lớn hình chữ V, có thể hoàn mỹ làm nổi bật lên xương quai xanh cùng xương cánh bướm.

Anh nhíu mày, nhìn về phía Hạ Vãn Tinh:" Không lạnh? "

" Thứ đồ chơi này, "Hàn Tư Thần nhìn qua," So với không có mặc có gì khác nhau sao. "

Hạ Vãn Tinh cười, dành cho anh một ánh mắt nhìn kẻ không có kiến thức Nói:" Anh cho rằng sẽ mặc như vậy luôn sao? "

Hạ Vãn Tinh:" Emi ngược lại thấy như vậy cũng không tồi ".

Cô trực tiếp phớt lờ sắc mặt của Hàn Tư Thần, cười nói với người phục vụ:" Tôi thử một chút. "

" Được ạ, đây là áo choàng, chân váy dê nhung quý khách cũng có thể thử ạ. "

Cô gật đầu, nhận lấy quần áo hướng tới nam nhân trên salon giơ ra một chút, Cười hỏi:" Đẹp không? "

Ánh mắt Hàn Tư Thần một lần nữa quát qua bộ đồ, nhíu mày," Em thích là được ".

Hạ Vãn Tinh cười," Cho dù anh có phản đối cũng vô dụng thôi. "

Cô:" Chờ em thử một chút. "

Nói xong cô liền xoay người đi vào phòng thử đồ. Để lại anh ngồi trên salon sắc mặt trầm thấp, giữa mày cau lại hướng về phía nhân viên đang giới thiệu sản phẩm

Mấy phút sau, cửa phòng thử đồ mở ra.

Hàn Tư Thần giương mắt nhìn lại, đầu tiên là màu da thấp thoáng dưới váy bao mông sẻ tà, lệch sang bên cạnh theo mỗi bước chân như ẩn như hiện. Làn da trắng tuyết cùng màu váy kaki đối lập rõ ràng làm lộ ra thân hình, đường cong có lồi có lõm.

Ánh mắt đi lên, áo nhỏ cùng cổ áo lỏng léo phù hợp một kiện màu đen đai đeo, Cổ áo mở rất lớn, ngoại trừ tinh xảo xương quai xanh, lơ đãng liền lộ ra đầu vai mượt mà.

Đường vai mềm mại, xinh đẹp.

Trước sau lồi lõm, mọi ưu thế hình thể đều được thể hiện.

" Đẹp không? "Cô soi gương xong lại đứng trước người anh xoay qua lại một lần.

Ánh mắt Hàn Tư Thần từ trên người của cô thu hồi lại anh dịch chuyển ánh mắt, khàn giọng:" Cũng được ".

Hạ Vãn Tinh bĩu môi.

" Bộ đồ này rất kén người, mập gầy đều mặc không được "người nhân viên này rất biết nhìn mặt để nói chuyện, cô cười với Hàn Tư Thần nói:" Bạn gái anh vóc dáng thật đẹp, màu da cũng thật trắng, mặc bộ đồ này lên mọi ưu điểm đều lộ ra không sót gì. ".

Hàn Tư Thần không cảm xúc đánh giá cô một lượt, ánh mắt rơi vào trước ngực cùng sau mông cô, nhẹ câu môi dưới, anh gật đầu," Cũng được. "

Hạ Vãn Tinh phát giác vị trí ánh mắt anh, cô cố ý xoay người thêm một lần cho anh nhìn, cười đến mê người:" Không đẹp sao? "

Ánh mắt mắt u ám, nhìn cô cảnh cáo một chút

Cô điềm nhiên như không có việc gì cười cười, quay người lại tiến vào phòng thử áo.

Chờ lúc đi ra, cô đem quần áo cho nhân viên:" Giúp tôi gói lại ".

" Được ạ, cô Hạ ". Nhân viên ít nhiều biết tính vị khách quen này.

Chỉ cần đẹp mắt, vị khách này vung tiền đều rất hào phóng.

Mà lại, hôm nay còn mang đến một người đàn ông, nhìn xem gương mặt và khí chất, không giàu có thì cũng chắc chắn không phải hạng tầm thường"

Nhân viên cười nhẹ hướng về phía Hàn Tư Thần, hỏi: "Quý khách, anh có muốn giúp bạn gái xem những mẫu áo khoác khác không ạ?"

Hàn Tư Thần nhìn một vòng quanh tiệm, đối với nữ trang thực sự không có bao nhiêu hứng thú, anh hỏi: "Còn thích thứ nào không?"

Khẩu khí này, nghe xong chính là tới để trả tiền.

Hạ Vãn Tinh nhịn không được cười, cặp mắt đào hoa lướt tới lui, trực tiếp nhìn chăm chăm vào anh.

"Tiệm chúng tôi kiểu mới có hoạt động, duy nhất một lần mua hóa đơn 29999 Có thể thăng cấp làm hội viên hoàng kim, về sau tất cả khoản thanh toán đều có thể được giảm 10%." Nhân viên bên cạnh dốc hết sức lực chào hàng, "Quý khách có thể lại xem một chiếc áo khoác nhỏ, hoặc là túi xách, giày, hầu như đều có thể tham gia hoạt động."

Cô cười cười, từ chối: "Không cần, chỉ cần gói cho tôi bộ này là được rồi".

Mặc dù mỗi lần mua quần áo cô thường sẽ đến cửa hàng cùng nhãn hiệu này, nhưng loại nhãn hàng cao cấp này luôn có rất ít hoạt động, ưu đãi cường độ không phải rất lớn, cô cũng không đến mức không phải nhãn hiệu này liền không mua.

Hàn Tư Thần nhìn cô, "Thật sự không cần?"

"Không cần". Cô nhỏ giọng nói: "Em còn thích những nhãn hàng áo khoác khác nữa".

Lông mày anh nhảy một cái, "Em đi dạo không mệt sao?"

Cùng phụ nữ dạo phố, anh đây là lần đầu tiên.

Hạ Vãn Tinh quay đầu, nháy mắt to tròn, hỏi: "Anh thấy mệt sao?"

"Không mệt." Hàn tư thần hít sâu, "Anh đi tính tiền."

"Ài". Cô vô ý thức gọi anh lại, nhưng cô nghĩ lại, lại cười cười, "Đi thôi, anh thanh toán."

Hàn Tư Thần hiểu cái nháy mắt do dự của cô, anh cười khẽ, nhìn cô "Nhận thức rất tốt".

Cô nói: "Em chính là một bạn gái đủ tiêu chuẩn đó".

Thanh toán xong, Hàn Tư Thần lơ đãng nhìn thoáng qua một hàng chữ nhỏ, anh nhíu mày nhân viên: "Tập đoàn cổ phần Youpin konggu?"

Nhân viên: "Đúng vậy, đây là tổng công ty của chúng tôi".

Hàn Tư Thần không khỏi cười khẽ, mấy người nhân viên mặc dù không rõ ràng cho lắm, nhưng giờ phút này đều bị nụ cười của anh thu hút.

Quả nhiên, đàn ông dáng dấp đẹp mắt cười lên sẽ chỉ càng đẹp mắt.

Hạ Vãn Tinh đi theo anh đi ra ngoài, hỏi: "Anh cười cái gì?"

"Thích tiệm quần áo này?"

Cô: "Cũng được, chẳng qua là hoạt động tri ân quá ít, hội viên hoàng kim chiết khấu nhỏ, một lần duy nhất tăng lên hội viên kim cương chi phí lại quá cao, không có lợi."

Hạ Vãn Tinh quay đầu nhìn anh, có ý riêng, cười: "Em thuộc kiểu người thích là một chuyện, nhưng rất có lý trí, lúc nên buông tay, em chắc chắn không dây dưa dài dòng."

Hàn Tư Thần nhíu nhíu mày, "Em đi mua quần áo còn tuân theo triết lý?"

Cô nhận ánh mắt của anh, "Em đây là đang ám chỉ anh, anh nghe không hiểu sao?"

"Em nói cũng nhiều thật đó." Anh chế giễu cô một chút, dắt tay của cô, thấp giọng giống như hứa hẹn: "Sẽ không có ngày đó".

Hạ Vãn Tinh: "Miệng lưỡi đàn ông gạt người gạt quỷ, ai mà tin được chứ.".

Hàn Tư Thần lặng lẽ nhìn góc nghiêng gương mặt cô, "Em còn mua tiếp hay không? Không mua thì đi về nhà."

"Mua!" Cô cười đến xán lạn, "Đến để em cho anh trải nghiệm trọn vẹn cảm giác làm bạn trai, tuyệt đối để anh vung tiền đến tay cũng mềm".

Trong tay anh cầm theo những bộ đồ vừa mua, nhíu mày, "Em mua thứ đồ chơi này có thể mặc sao?"

"Có thể chứ, không phải vừa rồi em đã mặc cho anh xem rồi đó sao?" Cô nhìn thấy đáy mắt anh trầm xuống một tí, thì cười.

Hàn Tư Thần âm thầm thở dài, "Em ít mặc lại đi".

Mặc thứ này đến bên chân cũng đều lộ ra hết.

Cô biết rõ còn cố hỏi: "Vì sao?"

Anh nhìn chằm chằm con ngươi đầy ranh của cô, mắt khẽ nhắm lại chút, cảnh cáo: "Em ngứa đòn rồi, muốn bị anh thu thập phải không?"

Hạ Vãn Tinh không cười, dáng vẻ thanh tú động lòng người đứng dưới người anh, ngửa đầu ngây thơ hỏi: "Em muốn biết, anh luôn nói muốn thu thập em, xử lý em, là làm thế nào thu thập, làm như thế nào đây?"

Hàn Tư Thần: .

Anh xuýt chút nữa là không nhịn được.

Hàn Tư Thần hít sâu, không nhìn người đến người đi trong cửa hàng, anh trực tiếp vươn tay ôm eo cô, rủ xuống mắt nhìn cô.

Trong nháy mắt đó, anh hơi không khống chế được, mọi loại rung động trong lòng đều theo một công kích đó của cô như trào ra, đáy mắt cảm xúc cuồn cuộn, ánh mắt nóng hổi, lúc anh nhìn cô, Hạ Vãn Tinh cảm giác gương mặt nóng bỏng.

Chung quanh mọi người đi lại đều hướng về phía bọn họ nhìn trộm. Hạ Vãn Tinh cảm giác tê cả da đầu, cô đấu tranh một hồi, nhắc nhở: "Anh chú ý một chút, nhiều người nhìn như vậy."

"Em còn biết nhiều người nhìn như vậy?" Giọng nói anh trầm thấp, tiếng nói ngầm câm, lúc anh cúi đầu lại gần, Hạ Vãn Tinh rõ ràng cảm giác hơi thở của anh nóng hơn.

Hàn Tư Thần cánh tay nắm thật chặt, thấp giọng hỏi: "Có muốn hay không nhìn xem anh ở ngay tại đây thu thập em bằng cách nào, như thế được không?"

Hạ Vãn Tinh: .

Trong nội tâm cô đã mắng anh đến long trời lở đất, nhưng đôi mắt đào hoa lại chăm chăm nhìn ann, khıêυ khí©h lại không chịu thua, cô cười cười, nhón chân lên, xích lại gần bên tai anh, nhẹ giọng: "Anh sẽ dám làm ở đây sao?"

Ở đây, cô bị mọi người vây xem, anh không dám.

Trong lòng Hàn Tư Thần đang khó chịu lập tức bị một câu mềm mại như có như không của cô dập tắt, anh đè ép bả vai cô lùi lại một bước, ánh mắt mang theo cảnh cáo, thấp giọng hỏi: "Còn mua quần áo nữa không?"

"Mua." Hạ Vãn Tinh nhận thấy lửa trong mắt anh, rất biết điều ngậm miệng.

Lúc cơm nước xong xuôi rời khỏi cửa hàng thì trời đã tối, đèn đường ở hai bên đường kéo dài vô hạn, xa xa nhìn lại, giống như là một đầu đèn sông.

Xe chạy trên cầu, khuỷu tay Hạ Vãn Tinh đỡ tại trên cửa sổ xe lẳng lặng nhìn làn nước Mã Long trước mặt.

Cô nói: "Em đã lâu rồi chưa sống cuộc sống về đêm".

Trước kia cô thường sẽ hẹn Lam Lan đi đến quán bar uống chút rượu, nhưng gần đây, các loại sự kiện bận bịu sứt đầu mẻ trán, căn bản không có dư thừa thời gian suy nghĩ những thứ khác.

Hàn Tư Thần nghe được lời cô nói hơi nhíu lại đôi mày, nghĩ đến lần thứ hai gặp cô khi ấy là ở quán bar, anh trầm giọng hỏi: "Quán bar có cái gì tốt?"

Hạ Vãn Tinh cười, ánh đèn nhỏ vụn trong đôi mắt cô, giống như là sẽ phát sáng, cô nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: "Làm sao anh biết tôi nói chính là quán bar?"

Khóe miệng nhẹ cười, anh khinh thường: "Nhìn em liền biết thôi, tối đa cũng chỉ có chút phẩm vị này."

"Anh xem thường ai vậy chứ?" Hạ Vãn Tinh bị khinh bỉ nên rất khó chịu, "Em trước đó lần lượt trêu trọc trước mặt anh, chẳng lẽ bản lĩnh không đủ lớn sao?"

Hàn Tư Thần lúc này mới cầm con mắt nhìn cô hai giây, nói: "Khua môi múa mép?"

Anh nói: "Mỗi lần đều ở trước mặt tôi bày trò, có lần nào là thật sự làm."

Anh giống như nghĩ đến cái gì, thấp giọng cười, "Người bạn kia của em, đã giúp em một tay chuẩn bị đồ ngủ tình thù cùng với Durex, em thì hay rồi, lúc nhìn thấy thì sợ hãi, không dám làm."

Hạ Vãn Tinh: .

Cô vẫn còn muốn vớt vát: "Em cuối cùng còn không phải đem Durex nhặt lên đưa cho anh sao?"

"Ừ, anh cũng không dùng, còn đang để bên trong hộc tủ". Ánh mắt vẫn đang nhìn con đường phía trước, nhưng dư quang nhìn lướt qua bên cạnh, tiếng nói giữ nguyên sự bình thản, nhàn nhạt hỏi: "Đêm nay muốn đến nhà anh không?"

Hạ Vãn Tinh sững sờ.

"Có đi hay không?" Anh quay đầu nhìn cô, nụ cười treo trên miệng như có như không, nói khẽ: "Cho em cơ hội đó, muốn sao đây?"

Ánh mắt Hạ Vãn Tinh dời lên trên khóe miệng anh, tóc cô bị gió thổi loạn, chờ nhịp tim cũng đi theo trở nên bằng phẳng, bình tĩnh nói: "Một ngàn vạn lần cũng không có chuẩn bị xong."

Hàn Tư Thần liếc nhìn cô một cái, "Biết rồi".

Cô nói, cô còn chưa có chuẩn bị kỹ càng.

Chưa chuẩn bị xong sẽ đem mình giao cho anh.

Anh cười cười, cũng tốt.

Là do anh quá gấp gáp.

Hai người trực tiếp từ nhà để xe đến thang máy, Hàn Tư Thần nhìn mũi tên chỉ dần lên, anh nắm chặt tay người bên cạnh, thật sâu nhìn xem cô, lại hỏi một lần: "Thật sự không đi?"

Hạ Vãn Tinh không có tránh, thuận thế rúc vào trong ngực hắn, cô ngửa đầu, nhìn chằm chằm hầu kết gợi cảm nơi cổ anh, lắc đầu, "Không đi".

Cô cười yếu ớt lấy nhìn anh, nhưng mà..

Cô nhón chân lên, cánh môi hồng nhuận mềm mại khẽ hôn nhẹ lên nơi đó, cười nói: " Đền cho anh đó. "

Khi cô hôn lên thì thời khắc đó dây cung trong lòng anh liền đứt, tay anh kéo lấy mông của cô, thoáng dùng sức, trực tiếp đem cô nhấc lên.

Anh cúi đầu, theo bản năng bắt được môi đỏ mê người kia, không có cho cô một phút một giây phản ứng, trực tiếp đem cô mang vào vòng xoáy kí©ɧ ŧìиɧ.

Thang máy đinh một tiếng dừng ở một tầng, lý trí Hạ Vãn Tinh trở về, cô nhẹ vặn xuống rắn chắc cơ ngực kia của anh, hàm hồ:" Anh, đến rồi ".

Hàn Tư Thần ôm cô, vùi đầu vào một bên cổ cô, hơi thở nặng nề thô nóng thả ra trên cổ cô khiến cô cảm giác toàn thân đều trở nên nóng hổi.

Khô nóng bất an.

Anh điều chỉnh hô hấp, buông cô ra, tại cửa thang máy đóng lại trước một giây dùng thân thể ngăn trở.

Hạ Vãn Tinh sửa sang lại cổ áo cùng vạt áo bị anh làm rối loạn, vừa nhấc mắt liền đυ.ng vào đôi mắt nồng đậm tình cảm kia thật muốn đôi mắt ấy, nghĩ đến vừa rồi cái tay kia chỗ đυ.ng đến mang đều mang theo run rẩy, cô mím mím môi, hỏi:" Sao anh còn chưa đi? "

Hàn Tư Thần nhìn cô, hỏi:" Cuối tuần em có bận chuyện gì không? "

" Cuối tuần? "

Hạ Vãn Tinh chợt nhớ tới một chuyện.

Cô nhìn Hàn tư thần, bỗng nhiên hé miệng cười.

Anh đứng tại cửa thang máy nhíu mày," Cười cái gì? "

" Ngày mai em đi thăm Lượng Lượng, sau đó.. "Cô cười nhẹ nhàng nhìn vào mắt," Sau đó có người hẹn em xem triển lãm tranh. "

Hàn Tư Thần không thể không xem xét hỏi lại" Ai vậy? "

" Thạch Trạch Dương. "Hạ Vãn Tinh sợ anh không biết Thạch Trạch Dương là ai, giải thích," Là người mà hôm đó đưa em về đó. "

" Anh biết. "Mi tâm anh nhíu chặt một lúc," Anh ta hẹn em làm gì? "

" Bạn bè bình thường cùng nhau đi xem triển lãm thôi ".

Hàn Tư thần đẩy đẩy quai hàm, nhìn xem cô gái trước mặt, sắc mặt chìm xuống, nói:" Rất có nhã hứng, em đừng nói với anh là em không nhận ra anh ta thích em. "

" Anh ta lại không có nói ra "Hạ Vãn Tinh hùng hồn đáp trả.

Anh hít sâu, cảm giác cô đang cố ý khích mình," Em bây giờ có phải nên là cùng anh ta giữ một khoảng cách? "

" Nhưng em đã đồng ý người ta rồi. "Cô cố nén cười, ra vẻ buồn rầu:" Huống hồ, em còn nợ người ta một bữa cơm."

Hàn Tư Thần: .

Anh cảm thấy nếu mình cùng cô nói tiếp đề tài này anh sẽ phát điên..

Hạ Vãn Tinh về nhà lật ra phiếu mua sắm nhỏ hôm nay nhìn thoáng qua, cô nghĩ, cô một hồi có thể phát cho Hàn Nhân cái hồng bao.

Coi như, mượn hoa hiến phật.

Vừa ấn mở Wechat Hạ Vãn Tinh liền nhận được tin nhắn của Thạch Trạch Dương, nếu như lại sớm mấy phút, không chừng có thể bị anh nhìn thấy.

Nghĩ đến vừa rồi đề cập đến Thạch Trạch Dương sắc mặt anh liền trầm xuống, Hạ Vãn Tinh không hiểu cảm thấy tâm tình rất thoải mái.

Được người mình để ý quan tâm, cảm giác này, còn rất tốt.

Hạ Vãn Tinh mắt nhìn Wechat của Thạch Trạch Dương, anh ta nói cuối tuần này sẽ đến đón cô.

Hạ Vãn Tinh nghĩ nghĩ, trả lời: 【 Không cần, cuối tuần bạn trai tôi không có chuyện, anh ấy sẽ đưa tôi đi. 】

Wechat Thạch Trạch Dương trả lời rất nhanh, cách màn hình Hạ vãn Tinh đã ngửi được sự kinh ngạc của của anh ta: 【 Cô có bạn trai? 】

Hạ Vãn Tinh: 【 Vừa mới thôi. 】

Kia bưng an tĩnh một cái chớp mắt, trả lời: 【 Được, vậy chúng ta gặp ở buổi triển lãm tranh】

Hạ Vãn Tinh hé miệng cười yếu ớt, cô chụp lại màn hình cuộc trò chuyện, sau đó phát cho Hàn tư thần.

Tiểu tinh tinh: 【 Hàn tổng, như vậy có thể an tâm rồi chứ? 】

Hàn Tư Thần thay một bộ quần áo ở nhà nhìn thấy màn hình di động sáng lên, anh cầm lấy ấn mở, thấy được nội dung ảnh chụp màn hình cô gửi liền vui vẻ.

Lông mày đang nhíu lại liền dãn rai, anh khẽ cười một tiếng, lại căn dặn: 【 Ngày mai anh có việc, em chơi cùng Lượng Lượng, hỏi cậu nhóc muốn gì lần sau chúng ta sẽ dẫn đi. 】

Hạ Vãn Tinh nhìn chằm chằm hai chữ "Chúng ta" cô kìm lòng không được mà cười vui vẻ, đôi mắt anh đào cong lên, cô trả lời: 【 Được. 】

Cô để điện thoại xuống, từ bồn tắm lớn ra, cô trực tiếp để trần đứng ở trước gương, ánh mắt cô dừng lại hai vết đỏ trên xương quai xanh.

Nghĩ đến chuyện trong thang máy vừa rồi, bên tai cô bắt đầu nóng lên.

May mắn lúc đó cô có mặc áo khoác, có thể che được dấu vết anh làm loạn.

Hạ Vãn Tinh hai tay bảo hộ ở ngực trái, nghĩ thầm, hai lần bị anh nhào nặn kia cũng khá đau, nhưng mà, ngoài đau ra còn có một loại cảm giác mơ hồ không rõ là gì.

Tê tê dại dại, giống một dòng điện chạy qua.

Hạ Vãn Tinh giật cả mình, khẽ lắc đầu, bật cười.

Mình suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ ở phương diện này lại thích loại đàn ông bá đạo cưỡng chế?

Đây chẳng phải là một dạng thích bị ngược sao?

Hạ Vãn Tinh không muốn thừa nhận, cô cũng không thích bị động trên phương diện kia, nghĩ đến mình bị anh mặc sức đàn áp, cô không bình tĩnh được.

Cô cảm thấy mình có thể cố gắng một chút, nô ɭệ xoay người cũng không phải không có khả năng.

Thực sự không được, dùng là bán manh hay là cái gì, cô cũng là có thể dễ như trở bàn tay.

Mà lại, đàn ông hẳn là đều thích dạng này.

Anh chắc cũng không ngoại lệ.

Tác giả có lời muốn nói: Liên quan tới hợp đồng trên văn án có ghi

Mặc dù hai người xác định quan hệ yêu đương, nhưng mà hiệp ước vẫn còn tồn tại, yêu đương hòa hợp hẹn không xung đột, cuối cùng cái kia còn có 1000 vạn, Hạ Vãn Tinh muốn ngủ lại không muốn bỏ tiền, thế là, cô vắt hết óc nghĩ sớm kết thúc hiệp ước còn không phải mất phí bồi thường vi phạm hợp đồng lúc trước, Hàn tổng cũng bắt đầu hành động.

Tóm lại, hai người bọn họ là trái túi tiến phải túi ra.

Hạ Vãn Tinh: Của em vẫn là của em, của anh cũng là của em.