Chương 74

Lúc họ từ rạp chiếu phim đi ra, trời đã chạng vạng tối. Ánh đèn rực rỡ bắt đầu chiếu rọi khắp nơi, toàn bộ thế giới như được bao phủ trong ánh sáng mờ ảo, dòng sông được ánh đèn hai bên đường chiếu sáng lấp lánh như là ánh sáng kéo dài vô tận trong đêm tối. Cô đứng trên bậc thềm, phóng tầm mắt nhìn ra phía xa xa, cảm thấy mọi thứ đều có chút không chân thực.

Hạ Vãn Tinh nghĩ đến câu nói của nữ chính lúc kết thúc phim: “Về mặt tình cảm, vào thời điểm mà bạn muốn chinh phục đối phương, thật ra lúc đó bạn đã bị đối phương chinh phục rồi.”

Giống như cô và Hàn Tư Thần, nhìn qua có vẻ rất giống nhau, nhưng nghĩ lại sẽ phát hiện ra có chút khác biệt.

Giữa bọn họ có sự thấu hiểu, có tín nhiệm, còn có tâm linh tương thông. Có đôi khi chỉ chạm mắt liền biết đối phương đang nghĩ gì. Sự tin tưởng vô điều kiện là yếu tố quan trọng trong một mối quan hệ.

Nếu chỉ có chinh phục thì đó chỉ là tâm lý chiếm hữu nhất thời, có thể không phải là tình yêu thật sự.

Hạ Vãn Tinh quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, đột nhiên cảm thấy cả đời như thế này thật tốt.

Hàn Tư Thần chú ý tới ánh mắt của cô, nhìn về phía cô: “Sao không chú ý đường đi mà nhìn ngó xung quanh làm gì?”

Anh duỗi tay kéo cô đến bên cạnh mình, tránh những người đi đường đang vội vã đi qua, cau mày nói: “Nhìn đường đi. Em nhìn đi đâu vậy?”

“Nhìn anh.” Cô cười, không keo kiệt tí nào mà khen anh: “Em nghĩ anh đẹp trai hơn lần đầu em gặp anh.”

Anh lườm cô, bật cười lên tiếng trêu ghẹo: “Ở trong mắt em, anh có lúc nào không đẹp trai à?”

Cô nghiêng đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc, sau đó nhìn anh trịnh trọng nói: “Đúng vậy, khi anh làm em tức giận, em nhìn anh chỗ nào cũng thiếu đánh.”

Hàn Tư Thần: “…”

Anh vòng tay qua eo cô, từ từ bước đi, quay đầu nhíu mày hỏi: “Anh làm em tức giận lúc nào chứ?”

“Lúc em ở nhà Lam Lan 2 ngày trước.” Khi đó cô ở bên này vô cùng tức giận, anh ở bên kia lại không hay biết gì.

Hàn Tư Thần mỉm cười, giữa ban ngày ban mặt, anh xoa tay trên eo cô, nhoẻn miệng cười, nói: “Hai ngày trước có một chuyện…”

“Chuyện gì?” Hạ Vãn Tinh cảm thấy rất tò mò về cái chuyện anh đột nhiên nói đến này.

“Một bác sĩ tuyến vυ" tiếp nhận một nữ bệnh nhân mắc bệnh ung thư vυ"”. Anh kể: “Sau này mới biết thì ra cô ấy thường xuyên cãi vã, hờn dỗi với bạn trai. Lúc đầu chỉ là khối u nhỏ và sau đó phát triển thành ung thư tuyến vυ"…”

Hạ Vãn Tinh giật mình hỏi: “Vậy thì sao?”

“Vậy nên sau này em có chuyện gì cũng đều phải nói với anh.” Anh dừng lại, vòng tay ôm cô ngay trước sảnh tòa nhà cao ốc, không để ý đến những cặp mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh. Anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, nói: “Em đừng hờn dỗi ảnh hưởng không tốt cho sức khỏe, cũng ảnh hưởng không tốt đến tình cảm của chúng ta.”

Anh nhìn cô nói: “Giữa chúng ta sẽ không có hoài nghi và lừa dối.”

Hạ Vãn Tinh vòng tay ôm lấy eo anh, nhìn anh nở nụ cười và hỏi: “Giữa chúng ta có loại tình cảm gì?”

Anh nhíu mày, nheo mắt, vươn tay vào trong áo khoác của cô, nhéo nhẹ mông cô một cái, thì thầm: “Em không biết ư? Tối về nhà anh nói cho em biết.”

Hạ Vãn Tinh: “…”

“Không được, em gần đây đang chuẩn bị lên bản thảo cho một cuốn sách mới, không có thời gian đùa giỡn với anh.” Cô chui ra khỏi vòng tay ấm áp của anh, đắc ý cười: “Anh nhịn một chút đi.” Hàn Tư Thần nắm lấy cổ tay cô hỏi: “Còn mấy ngày nữa?”

“Cái gì còn mấy ngày nữa?” Cô hoang mang hỏi.

“Bà dì của em vẫn còn chưa đi sao?” Anh cắn chặt hàm răng, giọng điệu có chút cứng nhắc.

Hạ Vãn Tinh bỗng nhịn không được bật cười, kiễng chân ghé sát vào người anh, mỉm cười nói: “Anh đã trống vắng cô đơn hơn hai mươi năm rồi, sao hiện tại mấy ngày thôi mà anh cũng không có kiên nhẫn vậy?”

Vẻ mặt của Hàn Tư Thần vẫn đen xì nghe cô lên lớp: “Hay là đầu óc anh không trong sáng? Đừng có nghĩ nữa, cái gì cũng không có đâu.”

Ánh mắt anh trầm xuống, nhìn cô nói: “Vậy em đừng có lắc qua lắc lại trước mặt anh.”

Hạ Vãn Tinh bĩu môi, “Hiện tại em ăn mặc chỉnh tề, cũng không cố ý quyến rũ anh.” Anh liếʍ liếʍ hàm răng dưới, hạ mi che đi ánh sáng trong mắt, khẽ nói: “Em không cần cố ý dụ dỗ, chỉ cần em đứng trước mặt anh, anh liền muốn đem em về nhà.”

Hạ Vãn Tinh: “…”

Cô đảo mắt nhìn xung quanh, giật nhẹ tay áo anh, nhận thua: “Đi thôi, đi về nhà.”

Muốn tán tỉnh cũng phải về nhà, ở đây có bao nhiêu người, thật là xấu hổ.

Hàn Tư Thần cầm tay cô, nhìn cô mà cười đến rung cả vai, hỏi: “Còn dám ở đây múa mép khua môi với anh sao?”

Anh nói: “Lần sau còn như vậy, anh sẽ trực tiếp ra tay.”

Hạ Vãn Tinh: “…”

Chuyện lần sau, lần sau bàn.

Hai người nắm tay đi về bãi đỗ xe, Hạ Vãn Tinh bỗng nhiên nhìn thấy bóng Thiệu Tống bước xuống từ chiếc xe quen thuộc.

Anh ta một tay cầm túi, một tay cầm chìa khóa, vừa đi vừa xoay xoay chìa khóa giữa các ngón tay. Sau đó, cô nhìn thấy Lam Lan đột nhiên từ xe bước ra, chạy theo phía sau anh ta, tức giận hét: “Anh trả lại chìa khóa xe cho tôi.”

Thiệu Tống quay người, ung dung lùi lại phía sau, cười nói: “Cô làm cho đối tượng hẹn hò của tôi sợ chạy mất, tôi để cô thế chỗ đi xem phim cùng tôi cũng không quá đáng nhỉ?”

“Quá đáng” Lam Lan tức giận chống nạnh, “Ai mà thèm đi xem phim với anh? Không phải chỉ là làm hỏng bó hoa anh chuẩn bị tặng cho người ta thôi à. Có gì ghê gớm đâu, tôi sẽ bồi thường cho anh.”

“Bồi à” Thiệu Tống cố ý hiểu sai ý cô, cười nói, “Đây không phải là để cô cùng tôi đi xem phim sao.”

“Anh…” Lam Lan rất tức giận, “Đồ vô lại này! Mau trả chìa khóa xe cho tôi.”

Thiệu Tống nhún vai thờ ơ, đứng từ xa mà ấn khóa xe lại, cười nói: “Cho nên ngoan ngoãn đi xem phim cùng tôi, tôi liền bỏ qua cho cô, đừng cố gắng đứng đây giảng giải đạo lý nữa.”

Hạ Vãn Tinh đứng quan sát cách đó không xa: “…” Cô nhìn Lam Lan và Thiệu Tống cùng đi vào bên trong tòa nhà mà nhất thời nhịn không được, “Nhanh, bạn của anh đúng là không biết xấu hổ.”

Hàn Tư Thần đỡ trán, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, cản cô lao đến đó, cười nói: “Em định làm gì?”

“Anh ta đang bắt nạt bạn em.”

Anh gõ nhẹ vào trán cô hỏi: “Em không nhìn ra à? Mắt nào của em nhìn thấy Thiệu Tống bắt nạt cô ấy?”

“Lấy chìa khóa xe của bạn em, ép bạn em đi xem phim cùng anh ta, anh ta đây là ngang nhiên cướp đoạt dân ...” Hạ Vãn Tinh chưa nói xong bỗng nhiên nghẹn lại, chữ “nữ” không bật ra được. Sau khi xoay người, cô mơ hồ có chút choáng váng.

Cô chớp mắt nhìn Hàn Tư Thần và hỏi: “Họ vừa rồi là gì?”

“Có thể là tán tỉnh?” Anh cười, “Em không phải rất quen thuộc với việc này sao? Sao tự nhiên đầu óc lại chậm chạp vậy?”

Hạ Vãn Tinh: “…”

Đột nhiên hiểu ra.

Cô nhìn theo bóng lưng của Thiệu Tống và Lam Lan, có chút không thể tin. Hai người bọn họ? Không đùa đấy chứ!

Lam Lan đã thầm mến Lạc Hành Xuyên nhiều năm như vậy.

Hàn Tư Thần kéo cô đi, “Em còn chưa lo xong chuyện của mình đã đi lo chuyện của người khác.”

“Em thấy bạn của anh không phải người tốt, em lo lắng cho bạn của em.”

Anh mở cửa xe, ấn cô vào trong, nghiêng người giúp cô cài dây an toàn. Sau đó đi vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, quay đầu lại, nhìn cô hỏi: “Em biết cây cầu lớn vượt biển vừa mới xây dựng xong ở thành phố không?”

Hạ Vãn Tinh không biết tại sao bỗng nhiên anh lại nhắc đến chuyện này, sững sờ gật đầu, “Không phải là cây cầu Trung Giang tráng lệ, hùng vĩ, tinh xảo trong mắt cư dân mạng sao?”

“Đúng.” Hàn Tư Thần khởi động xe và bình tĩnh nói, “Anh ta là nhà thiết kế cây cầu đó.”

Hạ Vãn Tinh có chút sững sờ, không kịp phản ứng, “Ai?”

“Thiệu Tống, một nhà thiết kế cầu nổi tiếng.”

Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của cô, Hàn Tư Thần cười nhẹ, nói: “Vậy em đừng lo lắng, cho dù là xấu cũng không đến nỗi đâu.”

Hạ Vãn Tinh: “…”

Cô thật sự nhìn anh đầy ngưỡng mộ.

“Ồ, nhìn không ra nha.” Cô nhìn Hàn Tư Thần có chút khó tin, “Sớm biết anh ta giỏi như vậy, em nên sớm đứng về phe anh ta đi.”

Hàn Tư Thần: “…”

Anh nhíu mày, nhìn cô, trầm giọng: “Em lặp lại lần nữa?”

Hạ Vãn Tinh: “…lái xe đi, em đói rồi.” Anh thấy cô nói vậy liền cười, “Số bạn gái cũ của Thiệu Tống và số cây cầu mà anh ta từng thiết kế nhiều ngang nhau đó. Chỉ bằng chút tài này của em căn bản không phải đối thủ của anh ta.”

“vậy…vậy Lam Lan…” Hạ Vãn Tinh thật sự lo lắng cho bạn của mình.

Hàn Tư Thần bật cười trước bộ dạng nghiêm túc của cô, “Em thật sự tin sao?”

Anh nhếch môi nói: “Theo anh biết, Thiệu Song từng có một người bạn gái, mấy năm đều rất tốt, sau đó chia tay rồi.”

“Vì sao lại chia tay?” Cô hỏi.

“Không phải em đói bụng sao?” Anh nói: “Em quan tâm cũng không ích gì, trước hết anh đưa em đi ăn.”

Anh lái xe về phía trước nói: “Ăn ở bên ngoài đi đỡ phải về nhà nấu.”

“Làm sao? Không nỡ để em nấu cơm à?” Cô ngoẹo đầu nhìn sang, đôi mắt sáng long lanh như sao.

“Con gái không phải đi đến tháng đều khó chịu sao? Đυ.ng nước không tốt.”

Hạ Vãn Tinh cười cười, “Đúng vậy, nhưng không thể mỗi lần như vậy đều ăn ngoài, em không thích đồ ăn bên ngoài.”

Cô hỏi: “Nếu không anh nấu cơm nhé?”

Hàn Tư Thần nhíu mày, nói nhỏ: “Anh sẽ không nấu.”

“Học đi.” Cô cười tự tin, “Em nấu ăn không tồi, còn sợ em không thể dạy anh sao?”

Anh im lặng một lúc, thấp giọng nói: “Được.”

Hạ Vãn Tinh chỉ là trêu chọc anh, không ngờ anh lại đáp ứng nhanh như vậy, cô có chút kinh ngạc, “Anh nói nghiêm túc à?”

“Chẳng lẽ em chỉ nói suông thôi à?” Anh cười, “Nấu cơm thôi mà, có gì khó đâu?”

Tuy nhiên một khoảng thời gian sau, anh nhận ra rằng hóa ra có những việc thực sự mệt mỏi và khó khăn hơn việc xem tài liệu mỗi ngày rất nhiều.

Trong vài ngày làm việc tiếp theo, kịch bản “Về nhà” đi đến phần cao trào. Hạ Vãn Tinh thảo luận kịch bản với Trần Chỉ Duyệt và những người khác vào ban ngày, buổi tối khi về nhà lại lên kế hoạch cho cuốn sách mới. Cả ngày bận rộn đến nỗi mong 1 ngày có 48 giờ.

May mắn thay, công ty đang đẩy mạnh quảng cáo một vở kịch khác và Hàn Tư Thần quá bận rộn để quan tâm đến những thứ khác.

Vào thứ sáu của tuần thứ hai, Thạch Trạch Dương mời Hạ Vãn Tinh đi ăn cơm qua wechat. Nơi làm việc của Thạch Trạch Dương ở công ty điện ảnh truyền hình, khá gần với chỗ của cô.

Hạ Vãn Tinh cảm thấy có chút ngại ngùng, ban đầu là cô hứa mời người ta ăn cơm, nhưng đã lâu rồi vẫn chưa thực hiện được.

Cô kiểm tra thời gian, nghĩ đến việc cùng nhau dùng bữa vào buổi trưa.

Cô hỏi Hàn Tư Thần trên Wechat: [Hàn tổng, buổi trưa anh có bận không?]

Hàn Tư Thần vừa họp xong, khi trở lại văn phòng, anh trả lời cô: [Vẫn tốt, sao?]

[Cho em chút mặt mũi, cùng đi ăn cơm trưa, thế nào?]

Hàn Tư Thần sau khi nhìn thấy tin nhắn liền mỉm cười, anh biết gần đây quá bận rộn, có chút không quan tâm cô.

Anh trả lời: [Chà, ăn ở đâu vậy?]

Hạ Vãn Tinh cười: [Vậy chờ em bàn địa điểm với Thạch Trạch Dương xong sẽ nói cho anh.]

Hàn Tư Thần: [???]

Anh nghi ngờ rằng mình nhìn lầm.

Hạ Vãn Tinh đoán được nét mặt của anh, cô cười khúc khích và trả lời anh, [Đúng, anh không nhìn lầm đâu, buổi trưa em có hẹn với Thạch Trạch Dương đi ăn cơm, anh đi cùng em.]

Hàn Tư Thần nhíu mày, anh yếu ớt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, lại có một tin nhắn nữa từ cô gửi đến: [Em đi một mình hoặc anh cùng em đi, anh chọn đi.]

Lông mày anh nhíu chặt, như thể nhìn thấy ánh mắt vô tội và đắc ý của cô.

Hàn Tư Thần cười nhẹ: [Cùng đi, lát nữa anh sẽ đặt nhà hàng rồi gửi cho em.]

Hạ Vãn Tinh nhìn thấy câu trả lời của anh thì mỉm cười, cô hẹn Thạch Trạch Dương, đặc biệt nhấn mạnh một câu: Tôi và bạn trai chờ anh, cảm ơn anh đã giúp đỡ lần trước.

Thạch Trạch Dương cũng thoải mái nhận lời.

Hàn Tư Thần đặt một nhà hàng cơm Tây, lúc Hạ Vãn Tinh cùng anh đi đến thì Thạch Trạch Dương đã đến rồi, cô nhìn anh ta áy náy cười, “Xin lỗi đã đến muộn.”

Thạch Trạch Dương đứng dậy, cả người vẫn nho nhã như vậy cười: “Không sao, tôi cũng vừa tới.”

Anh ta dời tầm mắt sang bóng dáng cao lớn bên cạnh Hạ Vãn Tinh, phát hiện ra đối phương đang dùng đôi mắt sắc bén đánh giá mình.

Hàn Tư Thần đưa tay về phía Thạch Trạch Dương: “Xin chào, lại gặp mặt rồi.”

Thạch Trạch Dương lịch sự bắt tay anh, sau đó nhường chỗ cho họ đi vào.

Sau khi gọi món ăn, Thạch Trạch Dương hỏi Hạ Vãn Ninh: “Cô nhận được bức tranh đó chưa?”

“Tôi nhận được rồi.” Cô ấy cười, “Tôi sẽ cất giữ nó thật tốt.”

Bên cạnh, Hàn Tư Thần nhíu mày, anh nghi hoặc quay sang nhìn người con gái bên cạnh mình.

Hạ Vãn Ninh nhận thấy ánh mắt của anh bèn lảng tránh đi. Giống như, cô chưa từng nói với anh mình mang một bức tranh từ phòng triển lãm về.

Hạ Vãn Tinh chột dạ, bàn tay nhỏ bé của cô dưới bàn nhẹ nhàng gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh, hàm ý lấy lòng, mong sự khoan dung từ anh.

Hàn Tư Thần thản nhiên nhìn cô một cái sau đó dùng sức nắm ngược lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Anh thoáng nghĩ bóp chết cô.

Cô cùng Thạch Trạch Dương – tình địch của anh lại có chuyện gì đó mà anh không hề hay biết.

“Hai người… lần trước không phải nói là hàng xóm sao?” Thạch Trạch Dương lên tiếng phá vỡ bầu không khí quỷ dị giữa họ.

Bàn tay to lớn của Hàn Tư Thần thản nhiên vuốt vuốt ngón tay nhỏ bé của cô, nghe anh ta nói thế thì cười cười, rồi mới từ từ nói: “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” Anh quay đầu sang nhìn Hạ Vãn Tinh, tay vuốt mạnh hơn một chút, hỏi: “Đúng không?”

Cô dám phủ nhận, quay về anh sẽ trừng trị cô.

Hạ Vãn Tinh đương nhiên biết anh đang suy nghĩ gì, cô chẳng những không phủ nhận mà còn thoải mái nói với Thạch Trạch Dương: “Là tôi theo đuổi anh ấy, anh không nghĩ đến sao?”

Hàn Tư Thần rất bất ngờ, anh không nghĩ cô sẽ trả lời như vậy. Hơn nữa, cô nào có theo đuổi anh, là dụ dỗ mới đúng.

Thạch Trạch Dương cũng hơi bất ngờ, anh nói: “Không phải nói đùa tôi đấy chứ?”

Nhìn cô như vậy chắc chắn có nhiều người theo đuổi, không ngờ cô lại chủ động theo đuổi người khác.

“Tôi đùa anh làm gì?” Hạ Vãn Tinh cười, “Không tin thì anh hỏi anh ấy đi.”

Hàn Tư Thần nhìn cô không chớp mắt nói láo mà cũng nói đến chân thật như vậy, không nhịn được mỉm cười, một lời nhiều nghĩa mà nói: “Nếu như anh không có ý gì với em, em nghĩ em có thể theo đuổi được anh à?”

Anh không phải là người tự chủ kém, không vượt qua được sự câu dẫn của phụ nữ. Chẳng qua là anh với cô cũng có ý, cho nên mới ngầm để cô thuận lợi dụ dỗ mình.

Hạ Vãn Tinh nhận ra ý cười trong lời nói của anh, trừng mắt nhìn anh.

Người đàn ông này cư xử cũng quá khó đoán quá nhỉ?

Mặc kệ cô trước mặt người khác hứng trọn gió bão?

Hạ Vãn Tinh âm thầm bấm nhẹ vào lòng bàn tay anh cảnh cáo, nhưng anh còn chẳng thèm nhíu mày một cái.

Hàn Tư Thần cảm nhận được hành động lén lút của cô, khẽ nở một nụ cười.

Với khả năng này của cô, giống như một chú mèo nhỏ cào nhẹ không đau không ngứa mà vẫn có can đảm nhảy nhót loạn xạ trước mặt anh, mang anh đi gặp tình địch. Anh thật không biết nên nói gì với cô đây.

Thạch Trạch Dương không phải không phát hiện những hành động nhỏ đó của hai người, anh vô cùng ngưỡng mộ tình cảm cảm của họ, cũng cảm thấy tràn đầy chua xót trong lòng.

Khi người phục vụ bày xong đồ ăn rời đi, anh ta nói: “Xin chúc mừng” Dường như ngoài chúc mừng ra cũng không biết nói gì nữa.

Hạ Vãn Tinh chưa kịp đáp lời, cô đã nghe thấy tiếng người đàn ông bên cạnh vang lên: “Cảm ơn, hy vọng có thể sớm mời anh đến uống rượu mừng.”

Hạ Vãn Tinh: ???

Cô chớp mắt, hơi xấu hổ trước hành vi ngầm tuyên bố chủ quyền này của anh.

Trẻ con!

Trẻ con chết mất!

Sao anh không kiếm cho mình một bể giấm mà nhảy vào đó tắm luôn đi.

*Tác giả có lời muốn nói:

Hàn Tổng: Ta có nên mời tình địch đi ăn cơm???