Chương 10

Sự khó xử vừa rồi còn tích tụ trong lòng Trì Dã liền trở thành hư không, anh đột nhiên có ảo giác rằng mình có thể chạy thêm 1500 mét nữa.

Sau khi nghe những lời của Tô Trì Á, các đồng đội ôm vai nhau, đồng thanh nói: "Ồ", Thạch Đầu che miệng hét lên "Chua muốn chết", ngay cả Hàng Lỗi đứng phía sau cũng nở nụ cười, vỗ vỗ lưng Kỳ Nguyên Tịch trêu chọc nói: "Nhóc con, mới vừa nãy còn thay Trì Dã bênh vực kẻ yếu, hiện tại bị vả mặt chưa? "

"Hàng Lỗi, sao đến cậu cũng hùa theo họ làm trò?" Trì Dã nghe đến cái tên này lỗ tai giật giật, ngẩng đầu nhìn về phía người nói chuyện. Anh có biết về cái tên Hàng Lỗi này, vào thời điểm đó Kay, Hàng Lỗi và Tô Trì Á được giới truyền thông gọi là tam đại chủ lực của MFC, xưng là "Thiết tam giác".

Bản thân Hàng Lỗi trông trắng hơn trên TV, cũng là tuyển thủ duy nhất mang mắt kính ở đây, nhìn qua hào hoa phong nhã, mang theo vài phần phong thái của người trí thức.

Trì Dã, người đã bị ngó lơ một hồi lâu, mím môi, bất động thanh sắc mà dời đi tầm mắt, vươn tay về phía Tô Trì Á, nói: "Chân mềm nhũn rồi, tôi đứng lên không nổi."

Rõ ràng là giọng nói trầm thấp, nhưng Tô Trì Á lại nghe ra vài phần làm nũng. Tô Trì Á nhìn sang, thấy Trì Dã đang chớp đôi mắt to tròn nhìn cô, tràn ngập vẻ vô tội và thuần khiết.

Làm sao mà Trì Dã có thể làm nũng như một đứa trẻ với cô chứ?

Tô Trì Á cảm thấy mình đã bị đám người trong đội xe này đồng hoá thành si ngốc.

Vừa định gọi Kỳ Nguyên Tịch bên cạnh hỗ trợ, còn chưa kịp mở miệng, tay đã bị người đàn ông trên mặt đất nắm chặt. Cánh tay Tô Trì Á theo bản năng hơi siết chặt, Trì Dã mượn lực từ dưới đất đứng lên.

Bất quá, chỉ qua một cái chớp mắt, anh liền thu tay về.

“Anh...”

Do vừa mới vận động xong, lòng bàn tay Trì Dã vừa ấm áp vừa mạnh mẽ. Nơi mà người đàn ông nắm lấy nóng lên, tiếp nối sự xấu hổ khi lái xe vào buổi sáng, cô lại lần nữa hoảng loạn.

"Cảm ơn." Khóe miệng Trì Dã nở nụ cười, bộ dáng này khiến Tô Trì Á lại nuốt xuống những lời sắp đến bên môi.

Bình thường khi ở cùng nhóm đội viên này, cô vẫn thường xuyên đυ.ng chạm thân thể, sao khi gặp Trì Dã cô sao lại nhạy cảm như vậy. Chẳng lẽ đơn thuần do Trì Dã có vẻ ngoài đẹp hơn sao?

Tô Trì Á âm thầm tự khinh bỉ chính mình, tiện đà khép lại cuốn sổ: "Kết quả kiểm tra về cơ bản tôi đã nắm được, tối nay trở về tôi sẽ nghiên cứu một chút, ngày mai chính thức bắt đầu huấn luyện."

“Ngày mai? Vội như vậy sao?"

Khóe miệng đang tươi cười của Trì Dã cứng lại.