Chương 9

Hắn gọi điện thoại cho tất cả người quen trong giới, người chế tác, đạo diễn, biên kịch chương trình...

Hắn uy hϊếp mình sẽ rút vốn, uy hϊếp tất cả mọi người không được hợp tác với Hạ Tô.

Tin tức tập đoàn Cố thị phong sát Hạ Tô nhanh chóng truyền đi khắp nơi.

Không phải Hạ Tô muốn tài nguyên, muốn tương lai sao?

Bây giờ hắn sẽ phá hủy hết mọi hi vọng của cô, vậy thì cô sẽ quay về bên cạnh hắn, đúng không?

Cố Tri Hành tự an ủi bản thân mình.

...

Nhưng cô không có.

Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua.

Rất nhiều ngày trôi qua.

Cố Tri Hành chờ Hạ Tô tới tìm mình, nhưng từ đầu đến cuối cô không hề xuất hiện.

Chiêu này rất có hiệu quả trong quá khứ, nhưng lần này lại không còn tác dụng.

Cố Tri Hành cuối cùng cũng luống cuống.

Hắn ý thức được rằng, khi Hạ Tô nói cô sẽ rút khỏi giới giải trí trong phòng trang điểm tại buổi concert đó, cô thật sự nghiêm túc.

Giống như những nữ minh tinh rời khỏi giới để kết hôn của thế kỉ 20, cô không còn hát nữa.

Cô... không cần hắn nữa.

...

Lần đầu tiên trong đời Cố Tri Hành chủ động đi tìm Hạ Tô.

Trong quá khứ hắn chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là Hạ Tô sẽ lập tức chạy đến nhà hắn.

Mà đây là lần đầu tiên hắn chủ động tìm Hạ Tô làm hòa trong cuộc chiến tranh lạnh này.

Nhà Hạ Tô ở trong một con ngõ vừa nhỏ vừa sâu, nhà cô không lớn nhưng được thiết kế rất đẹp.

Nhưng lúc này trong nhà đã gần như trống rỗng.

""Cô Hạ dọn đồ đi rồi."" Chủ thuê nhà giúp mở cửa nói với Cố Tri Hành: ""Đã trả phòng, cô ấy nói nếu có người đến tìm cô ấy thì có thể mang đối phương đến xem phòng ngủ của cô ấy một chút.""

Cố Tri Hành đi theo chủ nhà vào phòng ngủ của Hạ Tô.

Trên tường được dán kín ảnh.

Nhân vật chính trong từng bức ảnh đều là Hạ Tô và người đàn ông mặc áo somi trắng kia.

Anh ta tên là gì nhỉ?

À đúng rồi, Thẩm An.

Trong ảnh, Thẩm An và Hạ Tô cùng nhau ngâm suối nước nóng trong cơn tuyết lớn.

Họ đứng trên du thuyền, cùng nhau mỉm cười nhìn ống kính, phía sau là bầu trời đầy sao.

Họ nắm tay nhau chạy trong cánh hoa anh đào, giống như một đôi sinh viên sắp tốt nghiệp.

Cố Tri Hành run rẩy.

Hắn vẫn cho rằng mỗi một bài hát Hạ Tô viết đều là thư tình của cô dành cho hắn.

Hắn sai rồi, hoàn toàn sai rồi.

Những bài hát kia đúng là thư tình.

Nhưng không phải viết cho hắn.

Chắc là Cố Tri Hành đã thấy những bức ảnh tôi để lại cho hắn.

Vì hắn đã hoàn toàn bị đánh bại.

Mười rưỡi sáng, tôi nhận được điện thoại của hắn.

Khoảng cách xa xôi, tôi nghe giọng nói vừa khàn vừa nghẹn ngào của Cố Tri Hành:

""Hạ Tô, rốt cuộc Thẩm An là ai?""

Tôi im lặng rất lâu, cuối cùng cười nhẹ: ""Không tra được, đúng không?""

Nhất định Cố Tri Hành sẽ đi điều tra xem Thẩm An là ai.

Nhưng cho dù hắn có vận dụng hết tất cả mối quan hệ của mình đi chăng nữa cũng không thể tra được thân phận thật sự của Thẩm An.

""Không quan trọng."" Tôi cười nói với Cố Tri Hành: ""Tôi sẽ ra nước ngoài với anh ấy.""

Đây là lần đầu tiên Cố Tri Hành hạ mình xuống với tôi.

Hắn nói: ""Hạ Tô, đừng đi.""

""Anh cầu xin em.""

Đây cũng là lần đầu tiên tôi từ chối Cố Tri Hành: ""Cảm ơn vì đã gặp được nhau, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nói với anh lời tạm biệt.""

Tôi nhẹ nhàng hát câu này rồi cúp điện thoại.

Tiếp đó tôi rút sim ra bẻ làm hai rồi ném vào thùng rác.

Tạm biệt, Cố Tri Hành.

Tạm biệt... Thẩm An.

Nhiều năm sau đó Cố Tri Hành vẫn không ngừng tìm kiếm Hạ Tô.

Nhưng Hạ Tô dường như đã hoàn toàn bốc hơi khỏi nơi này.

Sau khi khôi phục lại từ sự sụp đổ ban đầu, Cố Tri Hành cố gắng khuyên mình... Không cần quan tâm, cô chỉ là thế thân mà thôi.

Mạc Tịch đã về, cho nên không cần phải chú ý đến một thứ đồ giả.

Hắn cố gắng chuyển toàn bộ lực chú ý của mình lên người Mạc Tịch.