Chương 41

"Thiếu gia, thiếu phu nhân, bữa trưa cũng gần đến rồi, đồ ăn cũng đã chuẩn bị trước mời hai người dùng bữa."

"Quản gia Ly à, người quá chu đáo rồi ạ, con cảm ơn."

"Không có gì, miễn hai người vui là được."

Linh Hy nhìn đông ngó tây mãi mà chẳng thấy Hàn Duật đâu, anh từ đâu xuất hiện ngồi trước mặt dọa cô một phen hú hồn.

"Oa, Hàn thiếu à, mới nãy anh có việc bận sao?"

"Ừm, chuyện nhỏ ở công ty ấy mà, không có gì lớn đâu, em cố gắng bồi bổ cơ thể nhiều vào."

Hàn Duật gắp toàn sơn hào hải vị ở trên bàn vào bát cô đầy ú nụ, Linh Hy gượng gạo muốn từ chối nhưng bị anh ép phải ăn hết.

Linh Hy: Đây là ngài đang gi*t tôi thì có chứ ở đấy mà bồi bổ.

Vừa mới cố gắng nhét miếng cuối cùng trong bát vào miệng xong, Hàn Duật liền bế cô lại phòng khách ngồi nghỉ ngơi, kêu người rót trà, mang bánh ngọt cùng với hoa quả ra cho cô tráng miệng.

Linh Hy: Hàn tổng à, ngài là đang muốn tôi trúng thực à hay sao?!

"Hy Hy à, bây giờ công ty có việc, anh phải lên đó rồi, ở nhà cần gì cứ kêu quản gia Ly, việc của em có người làm, cố gắng nghỉ ngơi nha, mua~"

Tất cả người hầu và quản gia Ly đều bất ngờ, đây là lần đầu tiên Hàn Duật anh có hành động ân cần như thế đó.

Bất ngờ đã là ăn thua gì, Linh Hy cô còn sốc nặng hơn mọi người, cô vốn tưởng mình chỉ là món đồ do anh bỏ tiền ra đem về cho anh, nhưng sự đối đãi này hơi quá với tính cách của anh rồi đó.

___________________________________

Cho tới một buổi tối ngày hôm nọ, Hàn Duật đưa Linh Hy đến một nhà hàng ngoài trời ăn tối. Thấy thời cơ đã gần đến, Hàn Duật liền giả vờ đi nghe điện thoại rồi cho người đốt nến lên.

Linh Hy ngồi đó chờ anh quay lại bỗng thấy có một ánh sáng lóe lên, bản tính tò mò nổi dậy không kiềm được mà tiến đến xem.

Mắt Linh Hy thấy khung cảnh như vậy mắt hiện chữ A mồm chữ O, một đường rải đầy những cánh hoa hồng đang hướng về phía cô, Linh Hy mòn theo những cánh hoa hồng đi đến hình trái tim đang phát sáng bởi những ngọn nến tạo thành.

Âm nhạc theo đó mà cất lên, đứng giữa hình, Hàn Duật từ đâu xuất hiện từ đằng sau ôm chầm lấy cô kèm theo bó hoa lớn cầm bên tay.

Linh Hy quay người lại nhìn anh, Hàn Duật nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, cô lên tiếng hỏi cái này là anh dành cho ai. Đến bây giờ cô vẫy không ảo tưởng rằng sẽ dành cho mình.

Hàn Duật phì cười, liền quỳ xuống người cô.

"Anh không biết điều này có sớm quá không, nhưng mà... Linh Hy à... kết hôn với anh nha."

Cô đơ người khoảng chừng 2 phút, không thể tin được anh lại cầu hôn cô, một người thấp họng bé cổ, là con nợ của anh.

Nhưng mà ngẫm thấy Hàn Duật đã muốn như vậy ắt sẽ yêu thương mình lắm.

Linh Hy xúc động đồng ý trong nước mắt hạnh phúc, Hàn Duật vui mừng đeo nhẫn vào rồi đứng dậy ôm cô thật chặt vào lòng.

Cho đến bây giờ anh vẫn còn yêu thương cô rất nhiều, vẫn muốn chiều hư cô, vẫn muốn chống lại thế giới để bảo vệ cô, bất luận như thế nào đi chăng nữa.