Chương 17 (chưa beta)

Edit: Lùn

Mùa hè năm đó, nhiệt độ còn cao hơn so với những năm trước, ngoài cửa sổ tiếng ve kêu từng trận, quấy nhiễu làm lòng người nóng nảy.

Kỷ Chi Nam 15 tuổi nằm trên giường trong phòng mình, bật điều hòa, quấn một cái chăn dày, tay chân vẫn lạnh lẽo. Toàn bộ đầu cậu đều vùi trong chăn, chỉ vươn ra một cánh tay trắng, ở bên ngoài mò mẫm nửa ngày, lấy được điều khiển từ xa điều hòa, tùy loạn ấn tắt máy.

Sau một vài phút, thức dậy một lần nữa vì nóng và bật điều hòa không khí. Một chu kỳ cứ như vậy.

Cậu đối với điều hòa vừa yêu vừa hận, không có nó mùa hè không có cách nào qua, nhưng bật điều hòa, chỉ có trên người khô ráo, tay chân lại nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, thế nào cũng không ấm lên được, còn không bằng mùa đông mang giày bông đặt mình trong tuyết rơi thư giãn.

Kỷ Chi Nam không thoải mái xoay người, nghe thấy dưới lầu có tiếng mở cửa đóng cửa, tiếp theo có người lên lầu. Cậu đoán là anh hai Kỷ Chi Chương trở về, ở trong lòng than thở một tiếng, giãy dụa trong chốc lát từ trên giường đứng lên, ngồi ở trước bàn nhận mệnh làm bài tập.

Tháng trước cậu vừa mới tốt nghiệp trung học cơ sở, vốn định hưởng thụ một kỳ nghỉ hè nhàn nhã vui vẻ, kết quả cha tỏ vẻ không hài lòng với thành tích thi trung học của cậu, đặc biệt phân phó anh hai Kỷ Chi Chương thừa dịp nghỉ hè dạy cậu một phần nội dung trung học, tránh không theo kịp tiến độhọc hành, lại làm mất mặt ông.

Kỷ Chi Nam tuy rằng không ham chơi, nhưng hoàn toàn không thích học tập, cậu tình nguyện dành thời gian nằm ngẩn người, cũng không muốn động bút viết một chữ, hoặc là mở sách ra xem mấy dòng. Cha thường nói cậu không giống người nhà họ Kỷ, con nhà họ Kỷ đều có tâm tiến mạnh mẽ, không cần thúc giục mà tự giác đi học, hơn nữa đều có thể đạt được thành tích không tồi.

Kỷ Chi Nam mở một quyển sách bài tập, ánh mắt vừa chạm đến từ tiếng Anh liền bắt đầu choáng váng, khép lại sách bài tập tiếng Anh, đổi thành quyển toán học để làm, càng choáng váng.

Cậu tự bạo nằm sấp trên bàn, nghĩ thầm tôi vốn không nên là người nhà họ Kỷ.

Nửa tiếng sau, Kỷ Chi Nam ôm hai quyển sách bài tập, đứng trước cửa phòng Kỷ Chi Chương do dự xoay quanh một hồi, sau đó dán lỗ tai lên cửa nghe một chút, bên trong dị thường yên tĩnh, một chút âm thanh cũng không có.

Kỷ Chi Chương có thể đang ngủ. Năm sau cậu học lớp 12, cha hy vọng sau khi tốt nghiệp cậu trực tiếp đi học đại học ở nước ngoài, tuy rằng bản thân cậu dường như cũng không muốn đi, nhưng vì áp lực vẫn ngoan ngoãn đi học TOEFL, mỗi lần trở về đều kiệt sức, thường xuyên quay đầu đi ngủ.

Kỷ Chi Nam tự nhiên hy vọng Kỷ Chi Chương đang ngủ, như vậy sẽ không có thời gian quản thúc mình học tập, mấy ngày nay cậu thừa dịp Kỷ Chi Chương bận, tùy tiện viết mấy công thức, sau đó đem đáp án cuối cùng của sách bài tập chép lên trên, lừa gạt qua cửa ải nhiều lần.

Nghĩ tới đây, cậu thật cẩn thận vặn mở cửa ra, đẩy cửa ra một khe hẹp, một con mắt nhỏ nhìn vào trong, trên giường có một cái ót đen nhánh, phán đoán là Kỷ Chi Chương không sai, Kỷ Chi Nam nhịn không được cười hắc hắc, vừa chuẩn bị đóng cửa rời đi, đột nhiên một lực lớn từ bên trong kéo cửa ra, tay Kỷ Chi Nam còn đặt trên tay cầm, bị kéo đến lảo đảo, thân thể nghiêng về phía trước, đầu mạnh mẽ đâm vào ngực một người.

Một... Một người?

Kỷ Chi Nam sợ tới mức hô hấp cũng cứng đờ, ngẩng đầu trong nháy mắt không quên lui về phía sau một bước, vai phải khó khăn đυ.ng vào khung cửa, đau đến nỗi cậu kêu lên một tiếng.

Kỷ Chi Chương nằm trên giường, giật giật, không tỉnh.

Kỷ Chi Nam bịt miệng lại, xoay tầm mắt lại, chậm rãi di chuyển lên trên. Người trước mặt tựa hồ cũng hoảng sợ, lui về phía sau mấy tấc, thấy Kỷ Chi Chương chưa tỉnh, mới quay lại nhìn Kỷ Chi Nam, ánh mắt lãnh đạm, mày tuấn nhíu lại, môi mím chặt.

Kỷ Chi Nam nhìn gương mặt này, đột nhiên nợ một cái: "Anh... đó, là ai vậy? "

Thiếu niên cao lớn trước mặt cầm một quyển sách trên tay, nghe vậy buông sách xuống, nhẹ nhàng khép lại: "Bạn học của Kỷ Chi Chương. "

Hắn không nói tên mình, Kỷ Chi Nam lại nhớ kỹ hắn.

Sau đó Kỷ Chi Nam lại gặp qua hắn vài lần, hắn cùng Kỷ Chi Chương học một lớp TOEFL, mỗi tuần có hai ngày học, ít nhất sẽ có một ngày sau giờ học sẽ đến nhà họ Kỷ.

Kỷ Chi Nam không biết vì sao mình lại thăm dò quy luật này, tóm lại hai ngày một tuần, cậu vừa đến buổi chiều liền đứng ngồi không yên, lỗ tai dựng thẳng lên cao, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Hai tuần sau, cậu có thể phân biệt chính xác là một mình Kỷ Chi Chương trở về, hay là mang theo người kia cùng nhau trở về.

Bên ngoài ánh mặt trời bức người, nói xong một vấn đề, Kỷ Chi Chương ngồi trên ghế duỗi thắt lưng, "Còn có cái gì khác không hiểu không? "

Kỷ Chi Nam dùng dư quang liếc mắt nhìn người đang ôm hai tay ngủ gật trên ban công, từ dưới sách bài tập toán lại lấy ra một quyển tiếng Anh.

Kỷ Chi Chương nâng trán: "Lại là tiếng Anh..." Quay đầu lại hướng về phía người trên ban công, "Tôi muốn ngủ một lát, anh dạy em trai toiy mấy câu hỏi tiếng Anh đi. "

Tim Kỷ Chi Nam đập nhanh hơn, cậu nghe thấy tiếng bước chân người kia đi tới, sau đó một bàn tay rõ ràng chống lên mặt bàn bên cạnh cậu.

"Mấy câu nào?" Giọng nói trầm thấp lại sạch sẽ, mang theo một luồng lười biếng vừa tỉnh lại.

Tim Kỷ Chi Nam đập nhanh hơn, ngón tay xoa xoa góc trang sách, trong nháy mắt quên mất mình muốn nói cái gì, vẫn là Kỷ Chi Chương lật lật sách bài tập của cậu, khoanh tròn một chỗ: " trang 30 đến trang 35, chủ yếu là ba cái nhìn hình điền vào chỗ trống. " Sau đó đứng lên vỗ vỗ bả vai người nọ, "Vất vả rồi. "

Người nọ không nói gì, trực tiếp ngồi ở vị trí vừa rồi Kỷ Chi Chương ngồi, bắt đầu giảng đề.

Tốc độ giảng bài của hắn không nhanh, ngôn ngữ thập phần đơn giản, nói ra trọng điểm liền để Kỷ Chi Nam tự mình lý giải, đợi vài giây liền chuyển sang bài tiếp theo. Kỷ Chi Nam cố gắng nghe hiểu, cũng không đành lòng ngắt lời hắn, mắt không chớp nhìn chằm chằm ngón trỏ thon dài hắn chỉ trên sách, chữ cái tiếng Anh rậm rạp trên sách cũng không thấy rõ.

Sau đó Kỷ Chi Nam tìm được cơ hội, thừa dịp anh hai cùng người nọ ở dưới lầu, vụиɠ ŧяộʍ mở sách giáo khoa người nọ đặt trên bàn, ở chính giữa trang đầu tiên nhìn thấy hai chữ mạnh mẽ —— Tần Nhạc.

Cậu cẩn thận đem cái tên này để ở trong lòng, viết vào trong nhật ký, lúc không có người lấy ra nhìn đi nhìn lại, còn vui vẻ hơn so với lúc còn bé lấy kẹo từ bà nội.

Sau đó, Kỷ Chi Nam từ trong miệng Kỷ Chi Chương biết được, hắn kỳ thật không gọi là Tần Nhạc.

"Ngụy Vũ, hôm nay trong nhà hấp cua, anh ở lại cùng ăn cơm."

Kỷ Chi Nam nhìn thấy người con trai đang ngồi ở bên kia bàn làm việc dừng lại, trầm giọng nói: "Không được, tôi phải trở về. " Sau một lúc và nói, "Đừng gọi tôi như vậy." "

Kỷ Chi Chương cười vỗ vai hắn một cái: "Còn phải gọi cả họ tên của anh? Sinh không sinh phân a, Ngụy Vũ, Ngụy Vũ, Ngụy Vũ, tôi gọi anh là Ngụy Vũ, không được sao? "

Kỷ Chi Nam rõ ràng nhìn thấy ngón tay cầm bút của người nọ siết chặt, siết chặt đến khi móng tay đều trắng bệch, sau đó rất nhanh lại buông ra: "Được, tùy cậu. "

Chỉ có Kỷ Chi Nam bắt được trong giọng nói của hắn chợt lóe lên bất đắc dĩ cùng thỏa hiệp.

Từ đó về sau, trong lòng Kỷ Chi Nam liền cất giấu một bí mật. Hơn một lần, cậu muốn nó trở thành một bí mật chung của hai người và muốn nói với người nam nhân đó, "Hey, tôi cũng có hai cái tên." "

Còn muốn nói: "Tôi gọi anh là Tần Nhạc, được không? "

Cậu muốn tìm một thời gian thích hợp nói ra, hoặc là chờ quan hệ với người nọ tiến thêm một chút, ít nhất giống như anh hau, có thể tự nhiên đặt tay lên vai hắn, sẽ không bị hắn né tránh.

Cho thêm một kỳ nghỉ hè, là đủ.

Nhưng cậu trông sao ngóng trăng, mong kỳ nghỉ hè tiếp theo, lại không trông chờ được người kia đến.

"Em nói Tần Ngụy Vũ? Ồ, anh ấy đã đi ra nước ngoài." Kỷ Chi Chương nói.

"Xuất ngoại?" Trong mắt Kỷ Chi Nam lúc đó, xuất ngoại cũng đồng nghĩa với việc không trở về. Cậu lo lắng hỏi: "Anh ấy có quay về không?" "

"Đương nhiên trở về." Kỷ Chi Vịnh lật qua một trang sách bài tập trên tay, "Hỏi cái này làm gì? "

Kỷ Chi Nam vùi đầu: "Tùy tiện hỏi một chút, anh... Anh ấy giỏi tiếng Anh. "

"Năm ngoái anh ấy đã đạt TOEFL, lập tức ra nước ngoài." Kỷ Chi Chương nhún vai nói, "Rõ ràng còn hơn một tháng nữa mới khai giảng, nhất định phải đi qua thích ứng với cuộc sống trước. "

Kỷ Chi Nam ngược lại cảm thấy hành động này rất phù hợp với tác phong làm việc của người nọ, ghi chép trong sách giáo khoa của cậu nhiều mà không lộn xộn, bút màu khác nhau làm các loại bút đánh dấu khác nhau, vừa nhìn đã biết là một người ngăn nắp, rất có kế hoạch.

Nếu đã trở về, Kỷ Chi Nam liền nguyện ý nhẫn nại chờ đợi, thuận tiện lấy chờ đợi làm quá trình, làm cho mình trở nên tốt hơn một chút.

Khi đó cậu vẫn ấp ủ tự tin. Cậu nghĩ, chờ người nọ trở lại, luôn có biện pháp chậm rãi đi vào cuộc sống của hắn, chậm rãi thêm mình trong kế hoạch nhân sinh của hắn, không cần làm một khoản nặng nề, chỉ cần có một chỗ trong hắn là tốt rồi.

Nhưng mà bánh răng thời gian nhanh chóng tiến lên, cậu đứng tại chỗ chờ, người nọ lại phá tan tầng mây không ngừng bay lên cao. Năm năm sau Tần Ngụy Vũ về nước, cởi bỏ khí chất thiếu niên vốn không nhiều trên người, giơ tay nhấc chân đều trầm ổn, phảng phất từ nhỏ đến phương thôn, lớn đến thiên địa, toàn bộ đều nằm trong tay hắn.

Kể cả Kỷ Chi Nam.

Sau khi sống lại, Kỷ Chi Nam từng nằm trên giường bệnh viện cẩn thận nghĩ, khi đó sở dĩ liếc mắt một cái liền lưu ý tới hắn, ước chừng là bởi vì từ trên người hắn ngửi được mùi vị giống mình.

Mà trên thực tế, ngoại trừ xuất thân, Tần Ngụy Vũ và cậu nào có nửa điểm tương tự?

Cậu đem hết thảy của mình mổ ra đặt ở dưới ánh mặt trời, Tần Ngụy Vũ lại đem tất cả ý nghĩ đều giấu ở trong lòng, thứ cậu hy vọng có được cùng thứ hắn hy vọng có được khác nhau một trời một vực, có thể cùng một chỗ, không biết trộn lẫn bao nhiêu cố ý.

15 đến 23 tuổi, thời gian vội vã, nhớ lại cũng chỉ trong một khoảnh khắc.

Kỷ Chi Nam bất giác chậm rãi buông tay ra, đem vòng tay bị nóng đặt lên bàn: "Ngài vẫn nên tự mình cất đi, Tần tiên sinh. "

Trong tám năm, cậu không có một ngày không mong có thể gọi ra cái tên chôn giấu trong đó, nhưng cho đến bây giờ mới cảm thấy "Tần tiên sinh" mới là xưng hô thích hợp nhất, lễ phép, khắc chế, không mang theo tình cảm, giống như ngay từ đầu đã định trước kết cục của bọn họ.