Chương 23 (chưa beta)

Edit: Lùn

Khi đến đồn cảnh sát, trời sắp tối.

Trước khi vào cửa, Kỷ Chi Nam còn không thể tin được người đánh người là Tần Ngụy Vũ, không ngừng lặp lại trong lòng "Nhất định là Lily nhìn lầm".

Tần Ngụy Vũ không dùng tình cảm, lý trí đến gần như máu lạnh, loại hành động ngây thơ cấp thấp ở nơi công cộng đánh người này, làm sao có thể phát sinh trên người hắn?

Thẳng đến khi nhìn thấy Tần Ngụy Vũ thật sự ở văn phòng ồn ào nói chuyện với hai cảnh sát mặc đồng phục, bên cạnh còn đứng luật sư lần trước giúp bọn họ làm thỏa thuận trước hôn nhân, Kỷ Chi Nam mới không thể không tiếp nhận sự thật này.

Cậu hậu tri hậu giác cảm thấy mình không nên đến, vừa định xoay người đi ra ngoài, Tần Ngụy Vũ như nhận được cảm ứng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của cậu.

Tần Ngụy Vũ sải bước đi tới: "Em đến đây làm gì vậy? Quay lại. "

Bị bắt tại đồn cảnh sát còn hung dữ sai khiến, Kỷ Chi Nam không hiểu tại sao: "Lời này tôi nên hỏi anh, anh tới làm gì? "

Tần Ngụy Vũ: "Xem công việc của em, đón em tan tầm. "

Kỷ Chi Nam phản ứng nửa ngày mới hiểu được hắn đang ám chỉ studio: "Tôi hỏi tại sao anh lại ở đây. "

Tần Ngụy Vũ mím môi, giọng điệu bình thản: "Không có việc gì, lập tức có thể đi rồi. Tôi thấy trợ lý của em và bảo cô ấy đưa em về trước. "

Ánh mắt Kỷ Chi Nam tuần tra trên người hắn, hắn còn mặc chiếc áo khoác màu xám sắt buổi sáng, vạt áo mở rộng, áo sơ mi bên trong mở hai nút áo ra, nhìn không ra dấu vết đánh nhau. Tiếp theo tầm mắt lướt qua bả vai hắn nhìn về phía sau, luật sư đứng bên cạnh hai người đang ngồi, trong đó một người có sống mũi bị quấn băng, giờ phút này tâm tình kích động, đang múa tay nói gì đó.

Trước khi tới gặp đạo diễn ở cửa, nói người bị đánh là nhân viên tổ trang phục, hẳn là ân oán cá nhân, phía đoàn làm phim đã phái người đi qua xử lý.

Ân oán cá nhân? Kỷ Chi Nam cảm thấy buồn cười, loại người nào có thể khiến Tần Ngụy Vũ sinh ra ân oán cá nhân với gã, còn không tiếc phiền toái, động thủ tại chỗ?

Chuyện này xảy ra trong studio, người liên quan một người là đồng nghiệp mấy tháng tới của cậu, một người là người phối ngẫu hợp pháp vừa nhận chứng thực của cậu vào buổi sáng, cậu cũng không muốn tự mình đa tình cho rằng sự tình nhất định có liên quan đến cậu, nhưng sự trùng hợp này thật sự quá kỳ lạ.

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Kỷ Chi Nam hỏi.

Tần Ngụy Vũ trả lời: "Không có việc gì, mâu thuẫn nhỏ, tôi không bị thương. "

"Tôi chỉ muốn biết sự tình đã qua." Kỷ Chi Nam thấy hắn không có ý trả lời, nhíu mày nói, "Anh không nói tôi đi hỏi cảnh sát. "

Cậu vòng qua Tần Ngụy Vũ đi vào bên trong, Tần Ngụy Vũ cũng không ngăn cản cậu. Bên kia vừa rồi còn đang khoa tay múa chân la hét thương binh, thấy cậu tới đột nhiên im lặng, ánh mắt né tránh, cúi đầu, khom ngực lưng ngồi ở đó, dùng dư quang lén lút liếc cậu.

Cảnh sát nói từ tình huống trước mắt mà thấy, là Tần tiên sinh động thủ, nhân viên này không có đánh trả, nguyên nhân động thủ hai bên đều không muốn tiết lộ, chi phí y tế đã do Tần tiên sinh một tay gánh vác, sau khi hòa giải có thể thả.

Luật sư bên cạnh hỏi nhân viên trước mặt cảnh sát: "Anh có chấp nhận hòa giải không? Hoặc cũng có thể làm thủ tục tố tụng tư pháp, tương ứng Tần tiên sinh cũng sẽ khởi kiện ngài. "

Nhân viên công tác nghe được câu nói cuối cùng giật mình, liếc mắt nhìn Kỷ Chi Nam, to gan nói: "Có thể hòa giải, ít nhất cho chút tổn thất tinh thần đi, còn có tiền công không, tôi cho người ta đánh vô ích sao? "

Luật sư mỉm cười: "Tất cả đều có thể thương lượng."

Đi vòng một vòng cũng không nhận được tin tức hữu dụng, Kỷ Chi Nam hỏi một nhân viên khác bên cạnh, hắn ta cũng nói không biết vì sao đánh nhau, hắn ta chỉ là bị sai đến hỗ trợ giải quyết sự tình.

Kỷ Chi Nam lại trở lại trước mặt Tần Ngụy Vũ: "Anh nói hay không nói? "

Tần Ngụy Vũ không nói lời nào.

Kỷ Chi Nam không còn cách nào khác, thầm nghĩ quay đầu lại hỏi thăm nhân viên của đoàn làm phim lúc đó, luôn có biện pháp biết.

Trước khi đi, Kỷ Chi Nam thấy xung quanh không có người, nói với Tần Ngụy Vũ: "Xin sau này anh giữ khoảng cách với công việc và cuộc sống của tôi. Thỏa thuận trước hôn nhân giấy trắng mực đen viết không can thiệp vào cuộc sống của nhau, tôi có công việc của tôi, anh cũng không phải là người nhàn rỗi, không có vấn đề gì, xin vui lòng không vi phạm hiệp ước này, nếu không tôi sẽ theo những điều cuối cùng của thỏa thuận để truy cứu trách nhiệm của anh. "

Tần Ngụy Vũ không lên tiếng một lúc lâu, cuối cùng cũng không trả lời, nói: "Trở về đi, nhớ ăn cơm. "

Màn đêm buông xuống, Kỷ Chi Nam vừa ăn cơm vừa gọi điện thoại cho Chu Như, nhờ nàng giúp hỏi một chút buổi chiều đã xảy ra chuyện gì. Chu Như nghe xong lời kể của cậu cũng kinh ngạc không thôi, nói chờ tin tức của nàng, nàng đi hỏi thăm.

Kỷ Chi Nam chỉ muốn nhanh chóng làm rõ chuyện này, cậu không muốn nợ Tần Ngụy Vũ bất kỳ nhân tình nào.

Lịch trình buổi chiều không được công khai, vì vậy người hâm mộ đã đọc được từ weibo hoặc hành trình của những người tham gia khác rằng hôm nay là ngày chụp ảnh tuyên truyền. Buổi chiều trang điểm quá đậm, Kỷ Chi Nam sau khi về nhà lại rửa mặt hai lần, đảm bảo không còn lại gì, mới mở weibo duyệt bình luận, fan tụ tập chạy đến dưới weibo Kỷ Chi Nam "xin", hỏi vì sao không nói cho các cô biết, nói thương tâm phải thoát phấn ba giây. Còn có fan nguyên tác chạy tới, trong bình luận có người nói nhìn hình tượng của Kỷ Chi Nam cảm thấy cũng không tệ lắm, có người tỏ vẻ diễn xuất còn phải quan sát, còn có Thẩm Ngạn An thoạt nhìn quá non nớt không biết có thể chống đỡ được khí tràng của giai đoạn sau hay không.

Một trong những bình luận nhận được hàng nghìn lượt thích, bị đẩy lên bình luận hot nhất: "Đã đọc nguyên tác, chờ mong nhất chính là nhân vật Thẩm Ngạn An này, giai đoạn trước ẩn nhẫn thâm tình, giai đoạn sau tiêu sái lạc thác, đều chiếm được lòng tôi. Tôi tin rằng Nam Nam chúng ta nhất định có thể diễn giải tốt vai diễn này, nỗ lực của hắn xứng đáng với lời khen ngợi của mọi người. " Phía sau là một tấm ảnh của Kỷ Chi Nam là Lý Tuyên tiểu vương gia Kỷ Chi Nam thủ vai cưỡi ngựa ra chiến trường.

Đây là bộ phim cổ trang đầu tiên cậu diễn, tuy rằng khi đó diễn xuất còn rất non nớt, nhưng trong ảnh cậu cầm trường thương ngẩng đầu lên trời, giơ tay nhấc chân tràn đầy tự tin và kiêu ngạo.

Kỷ Chi Nam biết bình luận này có nghĩa là giúp cậu kéo hảo cảm cho fan nguyên tác, cậu vừa cảm động vừa xấu hổ, đồng thời cảm nhận được áp lực lớn hơn. Kiếp trước cậu phụ sự mong đợi của người hâm mộ, đưa ra một trả lời thảm không đành lòng cho các nàng, lần này nếu diễn không tốt, chính cậu cũng không có biện pháp tha thứ cho mình.

Tám giờ rưỡi tối, đoàn làm phim "Phúc Giang Sơn" đăng một tấm ảnh, là phiên bản hư hóa của ảnh chụp chung, chỉ có thể nhìn ra vị trí và đường nét của mấy diễn viên — "#Phim truyền hình Phúc Giang Sơn #Sơn Hà Động, phong vân khởi, một bức tranh lịch sử sắp triển khai cho ngài. " Phía sau tag có mấy vị diễn viên chính, Kỷ Chi Nam cũng ở trong đó.

Kỷ Chi Nam sau khi nhìn thấy tag này trước tiên chuyển tiếp: "Đoán xem tôi là người nào?"

Người hâm mộ nói cậu nghịch ngợm, liếc mắt một cái liền biết là công tử áo trắng bên trái nam nhất.

Weibo này lại hấp dẫn không ít fan nguyên tác, phần lớn đều đánh giá trang phục thoạt nhìn không tệ, lật weibo trước kia, cảm thấy giá trị nhan sắc cũng phù hợp, hy vọng diễn xuất online, không nên hủy hoại Thẩm Ngạn An trong lòng bọn họ.

Kỷ Chi Nam liếc mắt một cái loát xuống 10 bình luận, khi nhìn thấy bình luận của không có avatar nào đó, dừng lại.

"Rất đẹp."

Chỉ có ba chữ, lại là fan cuồng theo dõi kia.

Lần này phong cách bình luận bình thường, Kỷ Chi Nam lại có loại cảm giác quỷ dị không thể nói ra. Ma xui quỷ khiến cậu lại đi vào xem thông tin một lần nữa, vẫn còn trống rỗng "theo dõi: 1, fan: 0, tất cả Weibo: 0".

Cậu rùng mình một cái, rời khỏi Weibo, chuẩn bị tắm nước nóng trước để sưởi ấm.

Những ngày tiếp theo trôi qua bận rộn và bình thường.

Kỷ Chi Nam trước khi vào giới hầu như không được hướng dẫn diễn xuất chuyên nghiệp, chỉ vội vàng tham gia một lớp huấn luyện diễn xuất. Dưới yêu cầu chủ động của cậu, Chu Như vận dụng quan hệ giúp hắn liên lạc với một lão diễn viên có danh vọng dạy cậu diễn xuất.

Lão nhân gia họ Phương, gần tám mươi tuổi, tinh thần phấn chấn, diễn xuất cả đời, hơn bảy mươi tuổi mới giải giáp quy điền không nhận kịch bản mới nữa. Bình thường thích nhắc tới "Diễn viên trẻ bây giờ cũng không muốn kiên định mài giũa kỹ năng diễn xuất, cũng không biết tâm tư đã tiêu đi đâu", cho nên nhìn thấy hậu bối cần mẫn chịu học như Kỷ Chi Nam, cảm thấy vô cùng vui mừng, hận không thể đem kinh nghiệm diễn xuất tổng kết cả đời dốc hết vào.

Kỷ Chi Nam một tuần tới cửa học biểu diễn cho ông lão hai lần, phần lớn thời gian còn lại được ông lão phân công xem kịch bản, tư liệu và luyện thoại, hiếm khi có thời gian rảnh rỗi còn phải lên máy chạy bộ rèn luyện. Sau khi vào tổ sẽ bắt đầu quay từ thời niên thiếu của Thẩm Ngạn An, cậu biết rõ bí quyết bảo trì cảm giác thiếu niên chính là gầy, gầy, gầy.

Một buổi tối ba tuần sau, Kỷ Chi Nam tắm rửa xong đắp mặt nạ, ngồi trên sô pha quét Mã Vân, chuẩn bị mua cho mình một ít đồ dự phòng cần thiết để vào tổ. Lúc trước mấy thứ này đều do Lily chuẩn bị, nhưng nha đầu này luôn thích theo sở thích của mình, lần trước vào tổ đã mua cho cậu một bộ đồ ăn Hello Kitty, còn có chăn cùng loại, khiến cho Kỷ Chi Nam dùng cũng không được, không dùng cũng không được. Mấy fan đến thăm ban chụp được chăn Kitty màu hồng của cậu trên ghế nghỉ ngơi của đoàn làm phim, còn tưởng rằng cậu thích, sau đó gần nửa năm, Kỷ Chi Nam nhận được hơn một nửa quà tặng của fan đều có liên quan đến Hello Kitty, cuối cùng chỉ có thể tặng cho con gái của Lily và Chu Như.

"Phúc Giang Sơn" một lần quay chính là bốn tháng, giữa đường còn phải chuyển cảnh ngoài. Trong khoảng thời gian này câut không có ý định trở về thủ đô, chạy tới chạy lui quá mệt, phải mua thêm một cái vali cỡ lớn, còn có vật tư khác.

Vừa chuẩn bị gọi điện thoại cho Lily hỏi cô đã chuẩn bị gì, điện thoại di động liền vang lên.

Vừa nhìn, Tần Ngụy Vũ.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn gọi trong khoảng thời gian này. Có hai lần Kỷ Chi Nam học tập ở nhà Phương lão tiên sinh, điện thoại di động tắt tiếng không nghe thấy, còn có một lần luyện lời thoại vừa tiến vào cảm xúc, nhìn cũng không nhìn liền tắt trước. Chờ hết bận thấy cuộc gọi nhỡ cũng không trả lời, nghĩ thật sự có việc gấp hắn sẽ gọi lại. Kết quả mỗi lần đều không gọi tới nữa.

Kỷ Chi Nam suy nghĩ một chút, ấn vào kết nối: "Alo. "

Tần Ngụy Vũ tựa hồ không nghĩ tới Kỷ Chi Nam lại nghe nhanh như vậy, im lặng vài giây, nói: "Ăn cơm chưa? "

"Ăn rồi. Có chuyện gì vậy? "Kỷ Chi Nam trực tiếp đi vào vấn đề chính.

Tần Ngụy Vũ bên kia dường như đang lái xe, có tiếng còi xe: "Lễ phục đã làm xong, muốn đưa cho em thử. "

Ngày đầu năm mới đi Tần gia, đã có người tới cửa đo kích thước của hai người. Kỷ Chi Nam cũng không tò mò lễ phục trông như thế nào, nói: "Không cần, kích thước không thành vấn đề là được. "

Tần Ngụy Vũ lại đề nghị cùng nhau đi xem địa điểm tổ chức hôn lễ và tiệc cưới, Kỷ Chi Nam lãnh đạm nói: "Những thứ này ngài quyết định là được, chỗ này của tôi tương đối bận, sẽ không qua được. "

Cúp điện thoại, Kỷ Chi Nam cầm điện thoại nhìn màn hình đen ngồi hồi lâu.

Tuy rằng trước mắt vị trí của hai người đảo ngược, nhưng câut vẫn không vui nổi.

Kiếp trước là cậu gọi điện thoại trái phải cho Tần Ngụy Vũ, năn nỉ cậu cùng mình đi xem lễ phục, khách sạn, còn có nhẫn cưới, khi đó Tần Ngụy Vũ không hề hứng thú, để cậu tự mình đi xem. Một mình Kỷ Chi Nam che mặt đến cửa hàng trang sức xem nhẫn cưới, suýt nữa bị nhân viên cửa hàng coi như tên cướp vào nhà báo cảnh sát.

Đi dạo một vòng ở trong nước không tìm được chiếc nhẫn vừa ý, cuối cùng cậu tự đặt vé máy bay bay ra nước ngoài. Bởi vì thời gian có hạn, không kịp tùy chỉnh, từ thiết kế thành phẩm của một nhà thiết kế nổi tiếng chọn một trong những cái tương đối thích hợp cho riêng mình.

Chiếc nhẫn thật vất vả mới hoàn thành, trước khi lên máy bay, cậu cao hứng chụp ảnh gửi cho Tần Ngụy Vũ.

Sau đó, cậu đã đi máy bay qua đêm. Lúc từ sân bay đi ra bên ngoài trời đang mưa, Kỷ Chi Nam đội mưa chạy đến điểm xe taxi xếp hàng, sờ sờ hộp nhẫn trong lòng, trong lòng bàn tay hít một hơi nóng, khẩn cấp lấy điện thoại di động ra.

Nhưng mà mười mấy giờ trôi qua, Tần Ngụy Vũ không trả lời cho cậu một tin nhắn nào, hình ảnh đôi nhẫn kia nằm lẻ loi trên hộp thoại, vẫn còn xinh đẹp.

Về sau, Tần Ngụy Vũ chỉ đeo nhẫn trong nhà thờ vài phút, những ngày sau đó, chiếc nhẫn được lựa chọn cẩn thận kia cũng không còn xuất hiện trên tay hắn nữa.

Kỳ thật Kỷ Chi Nam không muốn nhớ rõ những chuyện này, nếu như có thể, cậu tình nguyện sống lại đồng thời mất đi trí nhớ.

Cậu liều mạng đem những hồi ức này khóa lại, ý đồ dùng những thứ khác chôn chúng, nhưng chúng nó quá dễ bị đánh thức, cho chút hỏa tinh là có thể dấy lên ngọn lửa cháy, căn bản không cách nào khống chế.

Sáng ngày cưới, Kỷ Chi Nam nhận được điện thoại của Chu Như trên xe đi nhà thờ.

"Chuyện cậu nhờ tôi hỏi thăm, cuối cùng cũng rõ ràng nguyên nhân hậu quả, hiện tại còn muốn nghe không?"

Kỷ Chi Nam đương nhiên phải nghe.

Thì ra ngày đó có hai nhân viên tổ trang phục cùng đoàn làm phim đến studio, thu dọn quần áo xong rảnh rỗi không có việc gì ở trong phòng vệ sinh nói chuyện bát quái của cậu, không biết làm sao lại để Tần Ngụy Vũ đυ.ng phải. Tần Ngụy Vũ thái độ cường ngạnh, hỏi nghe được từ đâu, nhân viên công tác kia nhát gan sợ chuyện, sốt ruột muốn đi, song phương tranh chấp không có kết quả, liền động thủ.

"Nói cái gì tôi cũng không kể lại, quá khó nghe, hơn nữa hoàn toàn là bịa đặt, vẫn là không gây áp lực cho cậu." Chu Như ở trong điện thoại cảm thán nói, "Không nhìn ra Tần tiên sinh bao che khuyết điểm như vậy, nhìn bên trong camere giám sát hắn đột nhiên vung một quyền ra ngoài, khiến mọi người xung quanh sợ không nhẹ. "

"Sau đó xử lý như thế nào?" Kỷ Chi Nam hỏi.

"Còn có thể xử lý như thế nào? Người đàn ông chấp nhận bồi thường của Tần tiên sinh và sau đó bị đoàn làm phim sa thải. Tuần trước còn chạy đến đoàn làm phim náo loạn, vẫn là Tần tiên sinh ra mặt giải quyết. "

Kỷ Chi Nam giống như đang nghe thiên phương dạ đàm, Tần Ngụy Vũ trong miệng Chu Như cùng người cậu quen biết phảng phất không phải cùng một người.

Sống lại gần ba tháng, cậu ít nhiều cũng tìm ra một ít quy luật. Sự việc phát triển trên cơ bản dựa theo thứ tự kiếp trước, nếu có biến hóa, nhất định là bởi vì cậu trước đó can thiệp, thay đổi quỹ đạo vận hành.

Nhưng kiếp trước Tần Ngụy Vũ không phải đi trước sao? Tại sao đời này lại xuất hiện trong studio? Chẳng lẽ thật sự là vì đến thăm cậu?

Ngây ngô đến hiện trường hôn lễ.

Hôn lễ được định ở một nhà thờ nhỏ ở ngoại ô do Tần gia chọn, bốn phía bao quanh núi non, cỏ cây nhân hòa, giáo đường màu vàng ấm áp đặt mình trong đó, tiêu tán không ít cảm giác tiêu điều mùa đông.

Trong lòng Kỷ Chi Nam có chuyện, hơn nữa đã là lần thứ hai đi lên thảm đỏ này, toàn bộ quá trình đều không yên lòng.

May mắn hôn lễ hết thảy đều đơn giản, chỉ mời mấy người thân của Tần gia và nhà họ Kỷ, nhà họ Kỷ chỉ tới Kỷ An Đông và Kỷ Chi Chương, đại ca Kỷ Chi Hỏe ở nước ngoài cùng mẹ đều không trở về.

Chuyện hôm nay tổ chức hôn lễ, ngay cả Chu Như và Lily Kỷ Chi Nam cũng không nói.

Làm thế nào để có được phước lành từ miệng của người khác? Cuộc hôn nhân này cuối cùng sẽ không kéo dài.

Hai người sóng vai đi lên sân khấu, khi mặt đối mặt, Kỷ Chi Nam mới chú ý tới ăn mặc trên người Tần Ngụy Vũ không khác gì mình, áo sơ mi trắng, lễ phục đen, chỉ là đem nút áo sơ mi đặt lên trên cùng, có vẻ càng thêm đoan trang trịnh trọng.

Linh mục tổ chức đám cưới đã tuyên thệ nhậm chức với hai người. Đến lượt Kỷ Chi Nam, cậu cố gắng lấy lại tinh thần, xuất ra một trăm phần diễn xuất của mình, thầm nghĩ sẽ cùng hắn diễn lại một lần nữa đi, sẽ không có lần sau nữa.

Nghĩ như vậy, ba chữ "Tôi nguyện ý" cũng không quá khó nói ra.

Đến khâu trao đổi nhẫn, ánh mắt Kỷ Chi Nam không có chỗ đặt, liền nhìn chằm chằm tay Tần Ngụy Vũ, nhìn hắn dùng ngón tay thon dài cầm lấy hộp nhung, màu đỏ rượu làm nổi bật tay hắn càng thêm thon dài trắng nõn, dù sao cũng không thể tưởng tượng bàn tay này sẽ thành nắm đấm đánh người.

Mục sư ngoại quốc thanh tình nhớ "Bạch đầu giai lão, bất li bất khí*", tiếng phổ thông ngây ngô khiến Kỷ Chi Nam lần thứ hai sực tỉnh.

*Bạch đầu giai lão, bất li bất khí: Cùng nhau già đi, không bao giờ rời xa

Cậu chậm rãi chuyển tầm mắt đến cái hộp mở ra trước mặt câut, bên trong có hai chiếc nhẫn màu trắng, dưới ánh mặt trời do ngoài cửa sổ chiếu rọi, được mạ một tầng vầng sáng chói mắt.

Kỷ Chi Nam híp mắt một lúc lâu mới phân biệt được kí hiệu khắc trên đó.

Trên nhẫn bên trái là một vầng trăng tròn, tựa hồ vừa mới từ trong tầng mây thò đầu ra, mông lung nhìn không rõ. Mà trên chiếc nhẫn bên phải khắc một ngôi sao nhỏ mà tinh xảo, một chùm ánh sáng từ trên cửa sổ lưu ly của giáo đường chiếu vào, rơi vào ngôi sao kia, giống như sóng biển nhiều màu bắt đầu khởi động, cho bầu trời đêm tối bừng sáng.

Kỷ Chi Nam trong nháy mắt ngay cả hô hấp cũng cứng lại.

Đôi nhẫn này, cùng đôi kiếp trước cậu ngàn dặm cực khổ mang về, giống nhau như đúc.