Chương 35 (chưa beta)

Edit: Lùn

Khi bình minh ló dạng, Kỷ Chi Nam từ từ tỉnh lại.

Cậu không mở mắt, mi mắt giật giật, thoáng nhận thấy được trên thân thể kỳ lạ, muốn xoay người, bỗng nhiên nghe được có người đang nói chuyện.

"Ừm... Tôi sẽ ở lại đây thêm hai ngày nữa... Cuộc họp trì hoãn cho đến thứ Hai tới ... Thông tin được gửi qua email cho tôi ... Ừm, là nó. "

Phòng cách âm không tốt, cho dù người nọ cố ý hạ thấp giọng, Kỷ Chi Nam vẫn nghe rất rõ ràng.

Cậu rụt đầu vào chăn trước khi nam nhân cúp máy.

Tiếp theo là tiếng trượt cửa trượt trong phòng vệ sinh, trong phòng có thảm, giấu tiếng bước chân, kế tiếp không nghe được gì.

Tối hôm qua tuy rằng uống say lại bị hạ dược, nhưng phần lớn trí nhớ vẫn còn trong đầu là sau khi tỉnh táo trở về, Kỷ Chi Nam còn chưa nghĩ ra nên đối mặt như thế nào, dứt khoát tiếp tục giả bộ ngủ.

Giả vờ hơn mười phút liền nhịn không được, cảm giác khó chịu từ đầu đến chân làm cho cậu ở trong tình huống tỉnh táo rất khó duy trì cùng một tư thế trong thời gian dài. Cậu đoán Tần Ngụy Vũ hẳn là đang xử lý công việc, vì thế nhúc nhích thân thể định xoay người, thuận tiện lấy điện thoại di động len lén xem thời gian.

Chăn che hơn phân nửa đầu trượt xuống, Kỷ Chi Nam sờ nửa ngày không tìm được điện thoại di động, lặng lẽ mở mắt ra một khe hở.

Tần Ngụy Vũ đang ở bên giường bất động thanh sắc nhìn cậu, Kỷ Chi Nam nhất thời quên phản ứng, trên trán liền có một bàn tay khô ráo ấm áp dán lên, Tần Ngụy Vũ sờ trán cau6, lại sờ mình, thần sắc hơi thoáng, nhẹ giọng nói: "Còn sớm, ngủ thêm một lát. "

Kỷ Chi Nam chớp chớp mắt, đối với tình cảnh hiện tại còn có chút choáng ngợp.

Tối hôm qua tình hình chiến đấu kịch liệt, mà hiện tại trên người cậu ngoại trừ đau nhức, cũng không có cảm giác không thoải mái khác, làn da khô ráo, ngay cả ga giường dưới thân cũng mềm mại thoải mái.

Tần Ngụy Vũ cho rằng cậu lo lắng cho công việc, nói thêm: "Đã giúp em xin nghỉ ở đoàn làm phim bên kia, em cứ việc nghỉ ngơi, không cần lo lắng. "

Kỷ Chi Nam nghe được hai chữ "xin nghỉ", mở to hai mắt nhảy dựng lên, thắt lưng ập đến đau đớn lại nằm trở về, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.

Tần Ngụy Vũ hoảng sợ, vội vàng dùng chăn quấn lại tiểu tử không an phận: "Đừng lộn xộn, cẩn thận bị cảm lạnh. "

Điều hòa trong phòng không có hiệu quả làm nóng, thời tiết đầu xuân thoạt nhiên ấm áp còn lạnh, hắn nhớ rõ Kỷ Chi Nam trước kia rất dễ bị cảm, chóp mũi luôn đỏ bừng.

Kỷ Chi Nam cảm thấy mất mặt, vịn thắt lưng chậm rãi thay đổi nằm nghiêng sang bên kia, không nhìn người kia.

Nếu đã xin nghỉ, cậu hiện tại lại giãy dụa đến làm việc ngược lại có vẻ khả nghi.

Thôi, vậy thì nghỉ ngơi một ngày đi.

Kỷ Chi Nam chưa bao giờ ngủ lại, lại mơ mơ màng màng ngủ một lát.

Khi tỉnh lại, trong phòng vẫn im ắng. Kỷ Chi Nam ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, hy vọng Tần Ngụy Vũ đã đi rồi. Ôm chăn vừa ngồi dậy, liền thấy Tần Ngụy Vũ đưa lưng về phía cậu ngồi trên ghế bên cửa sổ, trên bàn bày laptop.

Giống như nhận được cảm ứng, hắn quay đầu lại nhìn Kỷ Chi Nam, trên khuôn mặt vốn nghiêm túc lộ ra nụ cười nhẹ: "Tỉnh rồi? Đói không? "

Kỷ Chi Nam không tự nhiên gật đầu.

Biểu tình của Tần Ngụy Vũ lại nhu hòa vài phần, đi tới vuốt mái tóc vụn trên trán cậu: "Bữa sáng lập tức đến, chờ một chút. "

Ước chừng năm phút, bữa sáng bàn nhỏ được đưa tới, bánh bao nóng hổi, cháo cùng đồ ăn nhỏ bày ra, khói phả vào mặt, Kỷ Chi Nam lúc này mới có chút chân thật.

Cậu cầm lấy thìa uống hai ngụm cháo, bị tầm mắt của người bên cạnh dính trên người cậu làm cho cả người sợ hãi, thăm dò nói: "Anh... Anh cũng ăn? "

"Được." Tần Ngụy Vũ hình như chỉ chờ những lời này của cậu, nghiêng người ngồi bên giường, lấy một bộ đồ ăn mới, chậm rãi ăn.

Trong dạ dày có thức ăn, đại não chậm chạp dần dần bắt đầu vận chuyển, Kỷ Chi Nam vừa ăn vừa nhớ lại chuyện đêm qua, càng nghĩ càng run sợ.

Lượng thông tin đâu chỉ lớn, quả thực là đột phá chân trời.

Những mảnh ký ức bị rối loạn từng mảnh từng mảnh, cậu tự động xem nhẹ một chi tiết mơ hồ không rõ, đến cuối cùng, chỉ còn lại câu "Tôi đến tìm em" rõ ràng khắc ở trong đầu.

Buổi sáng từ trước đến nay không có khẩu vị gì, Kỷ Chi Nam buông thìa xuống, Tần Ngụy Vũ thân mật cầm khăn giấy đưa tới, sau đó chủ động thu dọn bàn, dời bàn nhỏ đi.

Rửa tay xong lại ngồi trở lại bên giường, phi thường tự nhiên nhéo nhéo tay Kỷ Chi Nam đặt ở bên ngoài, sờ thấy trong lòng bàn tay cậu có mồ hôi, cầm lấy điều khiển từ xa điều khiển hạ nhiệt độ điều hòa xuống một chút.

Trong quá trình ăn cơm, Kỷ Chi Nam đã sửa sang lại trong đầu một lần, nhưng mà bây giờ lại trở nên hỗn loạn. Cậu nhận thấy Tần Ngụy Vũ đang chờ cậu hỏi, nói không chừng đã chuẩn bị sẵn sàng ứng phó như thế nào, nhưng cậu vẫn cảm thấy mở miệng dị thường gian nan.

Kiếp trước cậu thoạt nhìn dũng cảm tiến về phía trước, một bộ dáng tan xương nát thịt không sợ, kỳ thật bên trong là một tên nhát gan che tai trộm chuông. Tình yêu của cậu cũng không có vị tha như vậy, cậu cũng khát vọng được đáp lại, chỉ là phương pháp ngu xuẩn đến buồn cười, thông qua tự che đậy, tự lừa gạt để được an ủi, xây dựng cho mình một tòa hải thị thầnLlâu hư vô mờ mịt.

Người xung quanh ước chừng cũng thấy cậu đáng thương, hoặc cho rằng cậu không có thuốc cứu, chưa bao giờ đả kích chính diện cho cậu. Cho nên khi chân tướng trần trụi bày ra trước mặt cậu, mới có thể tàn nhẫn đến mức khiến cậu vốn không chịu nổi một kích kia, trong khoảnh khắc tầng hy vọng mỏng manh tan thành tro bụi.

Kỷ Chi Nam hai tay túm lấy chăn, lại buông ra, trầm xuống một hơi nói: "Ngày hôm qua, cám ơn anh. "

Tần Ngụy Vũ đợi nửa ngày liền đợi một câu như vậy, kinh ngạc trong chớp mắt, sau đó nói: "Không sao, nên vậy. "

"Hôm qua anh nói..." Kỷ Chi Nam vừa mới đứng dậy, điện thoại di động Tần Ngụy Vũ đặt trên bàn liền rung lên.

Hắn vỗ vỗ mu bàn tay Kỷ Chi Nam nói "Chờ tôi một chút", sau đó đứng lên cầm lấy điện thoại di động, ở bên cửa sổ nghe máy.

Trái tim Kỷ Chi Nam treo lơ lửng lại rơi trở về, vai căng thẳng cũng thả lỏng xuống, cuộc điện thoại này như nước cứu cậu từ trong lửa.

Diện tích phòng không lớn, lại chỉ có một gian, Tần Ngụy Vũ lần này không trốn vào phòng vệ sinh nghe điện thoại, âm thanh càng rõ ràng.

"Không có việc gì, giày vò cậu ta. Hoa Thịnh bên kia hiện tại không quan trọng... Ừm, theo dõi chặt chẽ... Có việc gì thì liên lạc lại. "

Vài câu liền kết thúc, Kỷ Chi Nam nghe được tên "Hoa Thịnh" tự dưng có chút khẩn trương, trong ấn tượng hình như là một công ty con của tập đoàn Tần thị.

Tần Ngụy Vũ đặt điện thoại di động trở lại bàn, trở lại bên giường, bộ dáng rửa tai cung kính: "Tiếp tục đi. "

Kỷ Chi Nam trầm mặc một lát, lắc đầu: "Tôi muốn ngủ thêm một lát nữa. "

Trong một cuộc gọi điện thoại, con rùa nhỏ rút đầu trở lại trong mai rùa.

Tần Ngụy Vũ bất đắc dĩ, đành phải giúp đỡ người che chăn chỉ lộ ra một đầu tóc, tiếp tục xử lý công việc.

Kỷ Chi Nam lúc này thật sự không ngủ được, trong đầu một khắc cũng không dừng lại, nên nghĩ không nên suy nghĩ đều nghĩ qua.

Kỳ thật tình huống trước mắt đã thập phần rõ ràng, dù cậu có trốn tránh, cũng không cách nào phủ nhận ý tứ trong lời nói thẳng thắn của Tần Ngụy Vũ.

Sự thật chính là —— không chỉ cậu mang theo ký ức kiếp trước, Tần Ngụy Vũ cũng vậy.

Loại chuyện huyền bí này một mình cậu trải qua là đủ rồi, tuyệt đối không nghĩ tới còn có người khác giống cậu.

Cho nên đời này trạng thái quan hệ của hai người bọn họ cho đến bây giờ mới có thể hoàn toàn bất đồng với kiếp trước, điều này cũng không hoàn toàn căn cứ vào sự thay đổi của Kỷ Chi Nam, bởi vì Tần Ngụy Vũ cũng thay đổi.

Nhưng tại sao hắn lại sống lại?

Tại sao hắn lại làm như bây giờ?

Kỷ Chi Nam luôn cảm thấy mình đã xem nhẹ một điểm mấu chốt nào đó, nhất thời lại không nhớ ra, ở trong chăn rối rắm cắn tay, cầm điện thoại di động không biết nên thỉnh giáo ai.

Sau đó, có một tin nhắn.

Lily: [ Cậu vẫn còn ngủ?]

Kỷ Chi Nam: [Không có]

Lily: [Mẹ ơi, trả lời nhanh như vậy dọa chết người]

[ Kỷ lão sư có khỏe không? 】

Kỷ Chi Nam: [Ừm, còn cô thì sao]

Lily: [Tôi ổn]

[Cái kia... Tần tiên sinh có làm khó cậu không? 】

Kỷ Chi Nam không rõ cô biết bao nhiêu, chuyện khôi hài tối qua khiến cậu đến bây giờ cũng cảm thấy đau đầu.

Kỷ Chi Nam: [Không có. Bên Ninh Lan nói gì?]

Lily: [ Đã báo cáo với chị Chu Như, Tần tiên sinh nói anh ấy sẽ xử lý, hai người bọn họ hẳn là đã thương lượng rồi]

Điều này cũng không ngoài ý muốn, Tần Ngụy Vũ làm việc mạnh mẽ, sự tình cho dù phát sinh ở kiếp trước, chỉ cần ở dưới mí mắt hắn, sẽ không có đạo lý không ra tay xử lý.

Kỷ Chi Nam phát hiện mình đã bắt đầu tiếp nhận sự thật Tần Ngụy Vũ sống lại, cũng lơ đãng so sánh hắn của kiếp trước cùng đời này, ý đồ tìm ra chút dấu vết, để chứng minh một số phán đoán của mình.

Ví dụ như Tần Ngụy Vũ sống lại chỉ là một hồi ngoài ý muốn, cũng không phải cố ý.

Sao hắn có thể làm chuyện ngu xuẩn này, điên rồi sao?

Kỷ Chi Nam nghĩ đến nhập thần, điện thoại lại rung lên, tin mới không phải Lilly gửi tới, ngón tay thoáng cái trở về giao diện chính.

QY: [Không ngủ được thì ngồi dậy đi]

Tay Kỷ Chi Nam run lên, không cẩn thận ấn một chữ cái vô nghĩa gửi qua, muốn rút về đã không còn kịp.

QY: [Vậy hãy sử dụng tin nhắn]

Kỷ Chi Nam hít thở một chút, muốn ngăn cản hắn tiếp tục nói, rồi lại nhịn không được muốn biết hắn muốn nói cái gì.

QY: [Hôm qua còn một câu chưa nói]

[Xin lỗi]

Trên màn hình kết thành một tầng hơi nước, Kỷ Chi Nam sững sờ nhìn chằm chằm ba chữ mơ hồ kia, nhìn thấy, lại thật giống như không hiểu ý tứ của nó.

Hắn đang xin lỗi vì chuyện tối qua à?

Nhưng đêm qua hắn đã hỏi ý kiến của mình, nghiêm túc mà nói là anh tình tôi nguyện, có gì để xin lỗi?

Đầu kia Tần Ngụy Vũ còn đang nhắn.

QY: [Hãy cho tôi một cơ hội khác, được không? 】

Kỷ Chi Nam ở trên giường buồn bực đến khi mặt trời sắp lặn, mới nhớ tới tuần trăng mật đi du lịch Tần Ngụy Vũ đã nói như vậy.

Khi đó cậu còn không giải thích được, hiện tại lại có chút hiểu ra.

Nghĩ lại lại cảm thấy buồn cười, cho một cơ hội khác? Đây rõ ràng là lời thoại của cậu, sao để Tần Ngụy Vũ nói hết lần này đến lần khác.

Thật sự không có mặt mũi ở trên giường cả ngày, Kỷ Chi Nam thừa dịp đi vệ sinh dứt khoát rời giường, thắt lưng cùng bộ vị khó có thể mở miệng phía sau còn đau, cậu vừa ngồi dậy xốc chăn lên, Tần Ngụy Vũ liền buông công việc đi tới, cầm quần của cậu, xem ra là muốn giúp cậu thay.

Mặt Kỷ Chi Nam đỏ lên, thu chân về trong chăn: "Không thay, dù sao cũng không đi ra ngoài. "

Rửa mặt, đánh răng và ngồi xuống ăn tối. Trên bàn bày một cái bánh ngọt cỡ sáu tấc, hình tròn bình thường, bên cạnh trải một vòng dâu tây.

"Để trong tủ lạnh một ngày, xem ra còn tươi."

Tần Ngụy Vũ nói xong liền bắt đầu thắp nến, rất rõ ràng là lạ tay, dầu nến trên cây đầu tiên đều nhỏ xuống bánh ngọt, cây thứ hai còn chưa thắp lên.

"Vốn định làm cho em một cái bánh ngọt hình mèo trắng, đáng tiếc tay nghề không tốt, làm giống chó con." Tần Ngụy Vũ tựa hồ muốn tạo không khí, tự mình nói.

Kỷ Chi Nam không ngờ bánh ngọt này lại do hắn tự tay làm, nhịn không được nhìn thêm vài lần, nhỏ giọng nói: "Tôi không thích HelloKitty. "

"Ừ?" Tần Ngụy Vũ nghi hoặc ngẩng đầu, thu hồi bật lửa, "Vậy thích cái gì? "

Hắn lục lọi weibo và tư liệu công khai của Kỷ Chi Nam, phát hiện trong đồ dùng cá nhân của cậu, ngoại trừ quảng cáo phát ngôn hoặc tài trợ, chỉ có con mèo này mới có thể chứng minh sở thích khẩu vị của cậu.

Kiếp trước đối với tiểu tử kia chú ý quá ít, ngay cả cậu thích cái gì cũng không biết.

Kỷ Chi Nam rũ mắt trầm mặc trong chốc lát: "Cái gì cũng không thích. "

Thấy cậu không muốn nói, Tần Ngụy Vũ liền không đi sâu nữa, nói: "Ước nguyện trước đi."

Hai ngọn nến hình chữ 2, hai ngọn lửa nho nhỏ ở trước mắt, phản chiếu gương mặt tái nhợt mà Kỷ Chi Nam không biết nên bày ra biểu tình gì.

Lần trước có người tổ chức sinh nhật như thế này cho cậu, là ở trường mẫu giáo.

Mẹ nói với cậu rằng có thể ước ba điều ước, và cậu cảm thấy quá ít. Muốn đi đến bờ biển, muốn ăn kẹo mỗi ngày, muốn cha mẹ cùng nhau đưa cậu đi chơi, điều này đã là ba, cậu còn muốn transformers, còn muốn mùa đông sau này không cần đi học nữa.

Sau đó theo tuổi tác lớn lên, cậu không chỉ không thay đổi tham lam, càng ngày càng ít muốn thứ gì ngược lại.

Sinh nhật cuối cùng của đời trước, sau khi tiếng chuông 0 giờ vang lên, cậu nghiêm túc nắm chặt hai tay trong bóng đêm, suy nghĩ nửa ngày, vô cùng không chịu thua kém chỉ hứa hẹn một nguyện vọng —— hy vọng hắn bình anh hỷ lạc, mọi chuyện đều thuận lợi.

Cũng giống như hỏi cậu thích gì, cậu không thể nói.

Bởi vì cậu chỉ thích hắn.

—---

Đọc tới đoạn này mình khá xúc động. Một người càng lớn dần, mong muốn càng nhiều, sẽ càng tham lam hơn. Nhưng Nam Nam lại càng ít tham lam hơn, càng ít muốn hơn. Phải trải qua những gì thì mới khiến một người còn trẻ mà lại có suy nghĩ "già" như vậy?