Chương 37 (chưa beta)

Edit: Lùn

Hai người vào phòng, Tần Ngụy Vũ cầm một cái khăn khô trước, giơ tay lên muốn giúp Kỷ Chi Nam lau nước mưa trên tóc, Kỷ Chi Nam nghiêng đầu né tránh, nhận lấy tự mình lau. Tần Ngụy Vũ liền đi giúp cậu xách vali, Kỷ Chi Nam vừa lau tóc vừa đi theo phía sau hắn lên lầu.

Phòng vẫn là phòng ngủ chính rộng rãi nhất lầu hai, lần trước ở lại ngoài ý muốn chưa kịp cẩn thận quan sát, lúc này cuối cùng cũng nhìn rõ — ngoại trừ một cái giường lớn ở giữa, tủ quần áo sát vách tường, bên kia còn có thêm một đôi sofa và một cái bàn thấp, TV treo tường đổi thành màn hình chiếu, toàn bộ phòng dán giấy dán tường màu be, rèm cửa sổ cũng là màu ấm phối hợp với nó.

Trong không khí có mùi thơm nhàn nhạt, giường màu be thoạt nhìn rất ấm áp, Kỷ Chi Nam tiến lên sờ sờ, sạch sẽ mềm mại, nằm lên trên nhất định rất thoải mái.

Tần Ngụy Vũ nói: "Buổi sáng dì vừa mới thay, nếu em không thích màu này, ngày mai dẫn em đi mua cái mới. "

Kỷ Chi Nam lắc đầu: "Rất tốt, vất vả rồi. "

"Còn chưa ăn cơm đúng không? Dì đã về nhà, chúng ta sẽ ra ngoài ăn. "

Kỷ Chi Nam không muốn đi ra ngoài: "Trong nhà có mì và trứng không? Tôi ăn gì cũng được. "

Tần Ngụy Vũ nghe cậu nhắc tới "trong nhà", khóe miệng hơi nhếch lên, nói: "Được, chờ một chút. "

Kỷ Chi Nam còn chưa quen với nụ cười của hắn, giật mình trong chốc lát, lúc đi xuống, Tần Ngụy Vũ đang lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, không chỉ có mì, trứng gà, còn có rau xanh cùng hoa quả, ghé sát lại gần, trên kệ cửa tủ lạnh còn để một lọ Lão Gan Ma*.

*Lão Gan Ma: mình search gg thì nó là lọ sa tế bên Trung ấy

Kiếp trước phòng bếp này chưa bao giờ tràn ngập hơi thở sức sống như vậy, Kỷ Chi Nam cảm thấy như mình xuyên qua phòng bếp nhà người khác, sững sờ nhìn chằm chằm nồi niêu xoong chảo cùng thức ăn trên bếp không dời mắt được.

Tần Ngụy Vũ cầm lấy Lão Gan Ma lắc lắc: "Nhớ rõ em nói cái này ăn cơm rất ngon, tôi liền mua một chai. "

Kỷ Chi Nam hồi tưởng nửa ngày, mới nhớ tới kiếp trước vừa mới kết hôn, tựa hồ quả thật ngốc nghếch nhắc trước mặt hắn một lần.

Hai bát mì để lên bàn, lại mở một chai Lão Gan Ma đã nhớ hai đời ra, Kỷ Chi Nam cho một chút vào trong chén, Tần Ngụy Vũ nhận lấy nóng lòng muốn thử.

"Có thể anh không quen với hương vị này, tương đối nồng, còn dầu." Kỷ Chi Nam nhịn không được nhắc nhở.

Động tác Tần Ngụy Vũ dừng một chút, sau đó vẫn lấy một muỗng, học Kỷ Chi Nam rưới lên mì như vậy, nước trong đυ.ng phải dầu đỏ lập tức trở nên đυ.c ngầu.

"Bất cứ điều gì cũng phải có một quá trình để quen thuộc." Tần Ngụy Vũ đậy nắp lại, "Trước kia đều là em nhân nhượng tôi, hiện tại đến tôi nhân nhượng em. " (Ảwwwwwww )

Kỷ Chi Nam không nói gì. Cậu không biết nói cái gì cho phải, trước kia ăn cơm trên bàn này chỉ có một mình cậu, Tần Ngụy Vũ thường xuyên về muộn, khó có khi ăn tối cùng nhau, cũng là đem truyền thống ăn không nói gì phát huy đến cực hạn, ngay cả tiếng đĩa va chạm cũng ít nghe thấy.

Tần Ngụy Vũ hỏi cậu nghỉ mấy ngày, có an bài gì, Kỷ Chi Nam nhất nhất trả lời, không khí không lạnh như băng, nhưng cũng chưa nói được ấm áp.

Tương kính như tân đại khái là như thế.

"Nếu rảnh thì về nhà một chuyến đi." Tần Ngụy Vũ thu dọn bát đũa nói, "Bà nội nhớ em. "

Kỷ Chi Nam đang xắn tay áo chuẩn bị gánh vác trách nhiệm rửa chén, thấy Tần Ngụy Vũ bỏ bát bẩn vào trong máy rửa chén, lại chậm rãi buông tay áo xuống, sờ sờ nút áo sơ mi, nói: "Được. "

Buổi tối Tần Ngụy Vũ chủ động đi cách vách nghỉ ngơi, Kỷ Chi Nam thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nói ở trong đoàn làm phim khách sạn chung giường chung gối hai ngày, nhưng dù sao đó cũng là tình huống đặc thù, muốn hiện tại cậu cùng Tần Ngụy Vũ ở chung một phòng, trong lòng vẫn là khó thích ứng.

Trong phòng ngủ chính có phòng tắm riêng biệt, tắm nước nóng thoải mái, nằm sấp trên giường thoải mái lướt điện thoại di động, Kỷ Chi Nam lắc lắc chân cảm thán quả nhiên vẫn là nhà tốt.

Chơi một hồi điện thoại di động nhắc nhở pin yếu, Kỷ Chi Nam mở vali ra lục lọi một chút, mới phát hiện bộ sạc điện thoại di động không có ở đây, cậu còn có một cái vali đựng vật dụng không thường dùng ở chỗ Lily, có thể là đặt nhầm chỗ.

Sạc dự phòng mang theo bên người cũng không có điện, Kỷ Chi Nam trăm phương bất đắc dĩ, nhắn tin cho Tần Ngụy Vũ bên cạnh: [Có thể mượn bộ sạc dùng một chút không?]

Đầu kia không trả lời, một lát sau cửa phòng bị gõ, Kỷ Chi Nam có chút bối rối từ trên giường nhảy lên mở cửa, Tần Ngụy Vũ đứng ở cửa, đưa bộ sạc và dây qua: "Đi ngủ sớm một chút, không nên tiếp tục chơi điện thoại di động. "

Kỷ Chi Nam bĩu môi "Ồ" một tiếng, nghĩ thầm, xem đi, có thay đổi thế nào đi nữa, thói quen thuyết giáo vẫn không thay đổi được.

8Tần Ngụy Vũ nhìn thấy biểu tình nhỏ nhắn của cậu, nhịn cười nói: "Sạc dự phòng của em đâu? "

Đề tài chuyển đến làm Kỷ Chi Nam bất ngờ không kịp đề phòng: "A? Hết điện rồi. "

Tần Ngụy Vũ đưa tay về phía cậu: "Đưa tôi đi, tôi mang đến thư phòng sạc lại. "

Một người không thể sống sót với điện thoại di động như Kỷ Chi Nam, nhất định sẽ chuẩn bị bộ sạc ở mỗi phòng trong nhà, đi đến đâu nạp điện đến đó. Loại chuyện trên dưới hai tầng chỉ có một bộ sạc chỉ có Tần Ngụy Vũ làm được. ước chừng khi mang đến phòng làm việc thì máy tính đã được kết nối với USB.

Kỷ Chi Nam lên tiếng quay lại, cầm sạc dự phòng ném trên giường lên, mới nhớ tới thứ này còn có hình vẽ bậy nhất thời hứng khởi của cậu.

Bên kia Tần Ngụy Vũ còn đang chờ ở cửa, Kỷ Chi Nam khoác túi chống bụi, kiên trì nhét vào tay hắn: "Cái kia... Sạc của của tôi hơi cũ, có thể bị rò rỉ điện, anh không nên tháo rời vỏ bên ngoài. "

Tần Ngụy Vũ ước chừng là lần đầu tiên nghe được cách nói ly kỳ như vậy, tiếp tục nhịn cười, phối hợp nghiêm trang nói: "Được, tôi sẽ cẩn thận. "

Sáng hôm sau vừa tỉnh lại, Kỷ Chi Nam đứng lên chạy về phía thư phòng, nhìn thấy sạc dự phòng vô sự đặt ở trên bàn học sạc pin, không bị "lột da", lúc này mới yên lòng.

Lúc rút dây thì nhìn thấy vị trí dễ thấy trên bàn bày một khung ảnh. Kiếp trước ba bữa cậu sẽ vào đưa cà phê cho Tần Ngụy Vũ, ấn tượng sâu sắc đối với việc bày biện căn phòng này, nhưng cậu nhớ rõ Tần Ngụy Vũ chỉ coi nơi này là văn phòng thứ hai, trên bàn chưa từng xuất hiện vật dụng cá nhân giống như khung ảnh.

Được sự tò mò thúc đẩy, Kỷ Chi Nam đưa tay cầm khung ảnh gỗ lên.

Góc chụp của ảnh là bên hông, hậu cảnh là biển xanh thẳm, người trong ảnh đứng trên boong tàu nhìn thẳng về phía trước, tóc bị gió biển thổi bay, không biết nhìn thấy cái gì, đang nhếch miệng cười.

Kỷ Chi Nam mới đánh giá đã cảm thấy bộ quần áo này quen mắt, nhìn kỹ, không phải là bản thân cậu sao.

Ngày hôm đó trên tàu, cậu hoàn toàn không nhận ra có người chụp cậu.

Kỷ Chi Nam yên lặng đặt khung ảnh về chỗ cũ, cầm lấy sạc dự phòng rồi rời đi.

Thư phòng ở tầng một, đi ra ngoài phòng khách, dì đã bận rộn trong phòng bếp, thấy cậu cũng không ngoài ý muốn, thân thiết tự nhiên gọi: "Kỷ tiên sinh sớm. "

Kỷ Chi Nam cho rằng Tần Ngụy Vũ đi ra ngoài, rửa mặt xong liền ngồi xuống ăn sáng, vừa uống một ngụm sữa, cửa lớn mở ra lại đóng lại, Tần Ngụy Vũ đổi giày, từ cửa huyền quan đi vào.

"Tỉnh rồi sao? Tối qua em ngủ ngon không? "

Kỷ Chi Nam gật đầu: "Rất tốt. "

Tần Ngụy Vũ ăn mặc giản dị, dường như vừa từ bên ngoài tản bộ trở về, rửa tay ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.

Trong bữa cơm vẫn là một hỏi một đáp, Kỷ Chi Nam là bên bị động, trả lời chung chung như mở họp báo, Tần Ngụy Vũ cũng không tức giận, vừa hỏi vừa thêm thức ăn vào bát của cậu.

Cơm nước xong, Kỷ Chi Nam lên lầu định thu xếp lại hành lý tối hôm qua lười biếng không làm, Tần Ngụy Vũ đứng ở cửa hỏi có muốn hỗ trợ hay không, sau khi Kỷ Chi Nam từ chối hắn cũng không cưỡng cầu, xoay người đi bận việc của mình.

Đồ đạc trong vali cũng không nhiều, treo quần áo mấy ngày nay phải mặc, cuối cùng từ trong rương lấy ra con búp bê Hello Kitty kia.

Mặc dù không thích thưq này, nhưng thế nào cũng là một món quà sinh nhật từ người khác.

Kỷ Chi Nam để ý đến chiếc váy hoa bị nhăn nheo của mèo trắng, đặt nó ở góc tủ quần áo.

Thay quần áo xong đứng ở cửa, Tần Ngụy Vũ cầm chìa khóa xe nói: "Thăm bà nội sao? Đi cùng đi. "

Kỷ Chi Nam nghi hoặc hỏi: "Hôm nay không đi làm? "

Tần Ngụy Vũ giải thích: "Hai ngày nghỉ, tuần này không quá bận. "

Không chỉ hai ngày nghỉ không bận, vì mấy ngày rảnh rỗi này, hắn đem tất cả công việc hoàn thành trước thời hạn, làm cho nhân viên bị ép cùng hắn tăng ca oán hận.

Những điều này Kỷ Chi Nam tất nhiên là không biết, cậu do dự một lát, vẫn ngồi lên xe Tần Ngụy Vũ.

Nhà họ Kỷ đã sớm có chuẩn bị, hai người vào phòng uống trà nóng. Kỷ An Đông ở nhà một mình, sau khi hàn huyên vài câu, Tần Ngụy Vũ ở lại chơi cờ cùng ông, Kỷ Chi Nam lên tìm bà nội.

Trạng thái tinh thần của bà nội không tốt như lúc năm mới, dựa vào giường ngẩn người, nhìn thấy Kỷ Chi Nam tiến vào, nhất thời lộ ra tươi cười, vui mừng đến vội vàng muốn đứng lên, Kỷ Chi Nam bước nhanh đến, chủ động đưa mình vào trong ngực bà.

Bà nội ôm cháu trai không buông tay, ngoài miệng giả vờ không vui: "Tiểu Tinh xấu, cũng không đến thăm bà nội. "

Kỷ Chi Nam không nhịn được cười nói: "Tiểu Tinh đi quay phim rồi, bà nội lập tức có thể nhìn thấy Tiểu Tinh trên TV. "

Lão nhân gia nín khóc cười.

Cùng bà nội xem TV một lát, Kỷ Chi Nam nhận được điện thoại từ chị Tịch Tịch.

Từ lần cứu viện thành công lần trước, quan hệ của hai người càng thêm hòa hợp, ngoại trừ bạn bè like bình luận, thỉnh thoảng cũng sẽ tán gẫu một chút, nói về tình hình gần đây của mỗi người.

Cho nên Tịch Tịch không vòng vo, trực tiếp nói rõ ý đồ: "Sau khi rời tổ có ý định lên chương trình truyền hình thực tế sao? "

Kỷ Chi Nam thẳng thắn nói: "Bản thân tôi không có, nhưng người đại diện của tôi thì có."

Tịch Tịch cười ha ha: "Cô ấy cũng vì tốt cho em, một chương trình truyền hình thực tế có thể mang đến cho em hiệu ứng tích cực, có đôi khi cao hơn rất nhiều so với một bộ phim truyền hình. "

Kỷ Chi Nam nhướng mày: "Cho nên tiểu tỷ tỷ ngài đến giúp tôi? "

"Chưa nói tới chuyện đó." Chị Tịch Tịch khiêm tốn nói, "Chỉ là theo yêu cầu của đạo diễn hỏi em một chút, có nguyện ý tham gia "Thử thách đầu tiên của tình yêu" mùa 2 hay không? "

Kỷ Chi Nam trầm mặc trong chốc lát, Tịch Tịch nhận ra sự do dự của cậu, nói tiếp: "Chị biết vụ tai nạn thu quan mùa trước làm cho em không vui lắm, tổ tiết mục của tụi chị cũng đau đớn suy nghĩ, đạo diễn bảo chị chuyeny3 lời cho em, nếu mùa thứ hai em nguyện ý đến, tổ tiết mục bỏ ra cho em hàng chục triệu bảo hiểm, phối hợp với vệ sĩ bên người cho em. "

Kỷ Chi Nam phì cười: "Vậy cũng không cần thiết, lần đó rơi xuống nước bản thân em cũng có trách nhiệm, không hoàn toàn trách tổ tiết mục. Vì vậy, lần này chị gái của em vẫn là một người dẫn chương trình? "

"Đương nhiên, nếu không chị làm gì mà hao phí lớn như vậy mời em a."

Kỷ Chi Nam vì thế sảng khoái nói: "Được, em đi thông báo với người đại diện một tiếng, vừa lúc gần đây cô ấy đang tiếp xúc với em một chương trình truyền hình thực tế, nếu có thể sẽ trả lời chị. "

Sau đó Kỷ Chi Nam gửi tin nhắn nói cho Chu Như biết chuyện này, là mình có ý định nhận phần 2 của "Thử thách đầu tiên của tình yêu".

Cậu nghĩ dù sao cũng phải lên chương trình truyền hình thực tế, chọn một người quen thuộc với mình, so với cùng làm việc với đội ngũ xa lạ thì tốt hơn.

Chu Như bên kia có lẽ đang bận, nhất thời không trả lời liền, Kỷ Chi Nam liền thu hồi điện thoại di động trở lại phòng bà nội, phát hiện Tần Ngụy Vũ không biết từ lúc nào cũng tới, đang cầm bình ấm rót nước cho bà nội.

Mỗi lần tên này vừa tới, Kỷ Chi Nam đều cảm thấy mình trong nháy mắt trở thành vai phụ, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn bà nội cùng hắn từ trong chuyện nhà đến quốc gia đại sự, giống như không biết mệt.

Tần Ngụy Vũ đọc nhiều biết nhiều, bất luận đề tài nào cũng có thể nói vài câu, ánh mắt bà nội nhìn hắn hoàn toàn giống như mê muội, Kỷ Chi Nam ngẫu nhiên xen vào, bà liền ghét bỏ cậu cái gì cũng không hiểu.

Nghẹn khuất đợi Tần Ngụy Vũ đi ra ngoài, Kỷ Chi Nam bĩu môi làm nũng với bà nội đòi kẹo, nói bà nội cũng không yêu Tiểu Tinh.

Bà nói với một vẻ mặt bí ẩn: "Hôm nay không có kẹo, có thứ tốt khác." "

Kỷ Chi Nam vì thế theo yêu cầu của bà vươn tay, nhắm mắt lại, cảm giác được một vật thể hình vòng tròn nặng trịch đặt trên tay.

Mở mắt ra nhìn, là chiếc vòng vàng từng có duyên gặp mặt kia, trên vòng tay khảm vài khỏa phỉ thúy xanh biếc trong suốt, nhẹ động liền óng ánh nhàn nhạt lóng lánh.

"Đây chính là thứ tốt, toàn thế giới chỉ có một, Tiểu Tinh cất kỹ." Bà nội nói như hiến bảo.

Kỷ Chi Nam không nói gì, nghĩ thầm ngài đã thu được bao nhiêu chỗ tốt từ tên kia?

Cơm trưa ăn được một nửa, Kỷ Chi Chương từ viện nghiên cứu trở về, vừa cởϊ áσ blu chân vừa kêu đói, Kỷ An Đông vội vàng gọi dì lấy chén cho anh ta, nửa trách cứ nửa đau lòng nói bận rộn, cơm cũng không thể quên ăn.

Cảnh tượng này Kỷ Chi Nam đã gặp qua quá nhiều lần. Nếu đổi lại là cậu giữa chừng trở về, Kỷ An Đông chỉ biết mắng cậu không có quy củ, căn bản sẽ không để cậu ngồi xuống.

Sau khi ăn xong đỡ bà nội nằm xuống, nhìn bà ngủ, Kỷ Chi Nam mới rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cậu muốn trở về, nhưng dạo lầu trên lầu dưới một vòng cũng không tìm thấy Tần Ngụy Vũ, cuối cùng dưới sự chỉ dẫn của dì đi về phía hậu viện, xa xa cách cửa sổ, liền nhìn thấy Tần Ngụy Vũ cùng Kỷ Chi Chương đứng ở trong hoa viên nhỏ nói chuyện, người trước đưa lưng về phía cậu, không nhìn thấy biểu tình, trên mặt người sau vẫn mang theo nụ cười, tựa hồ tán gẫu rất vui vẻ, tiếng cười đều truyền vào trong phòng.

Từ thiếu niên đến thanh niên, hai người này chỉ cần ở cùng một chỗ là nói không hết.

Kỷ Chi Nam đang định thức thời rời đi, Tần Ngụy Vũ đột nhiên xoay người, nhìn thấy cậu liền đi thẳng tới: "Bà nội ngủ chưa? "

Kỷ Chi Nam tránh không kịp, xấu hổ đứng ở nơi đó, gật đầu nói: "Ừ, vừa mới ngủ. "

"Buổi chiều có kế hoạch gì không? Hay về nhà nghỉ ngơi? "

"Trở về đi."

Tần Ngụy Vũ quay lại nói lời tạm biệt với Kỷ Chi Chương: "Chúng tôi đi trước, lần sau lại nói chuyện. "

Trên đường trở về, Kỷ Chi Nam không yên lòng nhìn ra ngoài cửa sổ, Tần Ngụy Vũ cũng im lặng.

Kỷ Chi Nam cảm thấy yên tĩnh như vậy, cũng tốt hơn là vắt hết óc tìm đề tài.

Cậu biết mình cùng Tần Ngụy Vũ một chút cũng không xứng.

Mấy năm Tần Ngụy Vũ du học ở Anh, Weibo còn chưa thịnh hành, hắn có thói quen thường xuyên viết blog cá nhân, Kỷ Chi Nam từng lén mở máy tính của Kỷ Chi Chương, sao chép địa chỉ blog xuống, sau đó lưu vào máy tính của mình, mỗi ngày mở ra xem lén.

Blog của Tần Ngụy Vũ rất ít, thỉnh thoảng gửi vài tấm ảnh phong cảnh, hoặc là trích lục mấy đoạn câu kinh điển tiếng Anh, Kỷ Chi Nam đọc không hiểu, liền ôm từ điển Anh-Hán đối chiếu tra, một từ tương ứng với từng từ được dịch xuống viết trên giấy, có đôi khi ngay cả ý nghĩa của toàn bộ câu cũng không rõ, cũng ngại đi hỏi người khác.

Sau đó cậu nhịn không được học Kỷ Chi Chương để tin nhắn lại vài lần, cậu biết ID của Kỷ Chi Chương là gì, Tần Ngụy Vũ mỗi lần đều sẽ trả lời Kỷ Chi Chương, lại làm như không thấy tin nhắn của cậu.

Bây giờ ngẫm lại, cho dù là ai cũng sẽ không dễ dàng trả lời một người xa lạ, hơn nữa mỗi tin nhắn của người xa lạ đều là não tàn bắt chuyện, không phải "chào buổi sáng" chính là "chào buổi tối", hoặc là "ăn cơm chưa".

"Mất hứng?"

Thanh âm trầm thấp bên tai kéo suy nghĩ trở về, Kỷ Chi Nam ngẩn người: "Không có. "

Tần Ngụy Vũ mím môi một lát, nói: "Tôi và cậu ta không có gì. "

Ngoài cửa sổ xe mở ra thổi tới một trận gió ấm áp, bao bọc chuyện cũ mà đến, tự dưng mang theo vài phần hàn ý.

Đầu Kỷ Chi Nam giống như bị thứ nặng nề đυ.ng phải, nôn nóng tra tấn người bò lên, chiếm cứ từng tấc tâm tư của cậu.

Tần Ngụy Vũ lại nói: "Nếu em không thích, sau này tôi sẽ không qua lại với cậu ta nữa. "