Chương 44 (chưa beta)

Edit: Lùn

Kỷ Chi Nam buông cung tên xuống, nhận lấy ly nước Lily đưa tới, nước thấm mát theo yết hầu đi xuống, sự xao động trong lòng vẫn không xua tan được.

Chung quanh vẫn bình tĩnh như trước, thỉnh thoảng có tiếng gió nhẹ thổi qua, những con chim buổi sáng còn líu ríu kêu to trên đỉnh đầu đã không biết bay đi đâu, bầu trời xanh biếc ngoại trừ vài đám mây mỏng, gì cũng không có.

Cậu mở danh bạ điện thoại di động lướt lên xuống, cuối cùng vẫn chọn bấm vào số điện thoại của Tần Ngụy Vũ.

Dấu hiệu tín hiệu toàn màu xám, trong dự liệu gọi không được.

Bất cứ khi nào cậu cảm thấy khó chịu, có vẻ như chỉ có giọng nói đó có thể xoa dịu cậu. Kỷ Chi Nam bất đắc dĩ thở dài.

Tần Ngụy Vũ bên kia vừa xuống máy bay, mở điện thoại di động tiếp tục gọi điện thoại, hắn từ sân bay còn phải ngồi xe buýt hơn một tiếng đồng hồ để tới chân núi, đợi đến khi lên trên núi chỉ sợ đã gần chạng vạng. Trợ lý lấy được số của đoàn làm phim trên núi, gọi được, nhưng không có ai nghe máy.

Càng sốt ruột càng không nên hoảng loạn, nhưng hắn không cách nào bảo trì hoàn toàn bình tĩnh. Sau khi ngồi lên xe buýt, trợ lý bên kia báo cáo đã gọi cho đội kiểm lâm dưới chân núi, bọn họ đáp ứng lên núi xem, Tần Ngụy Vũ vẫn lo lắng như cũ.

Hắn có bệnh nghi ngờ nặng, và kinh nghiệm không thể chịu đựng được từ khi còn nhỏ làm cho hắn khó tin tưởng người khác. Hắn gọi điện thoại cho Kỷ Chi Nam và đoàn làm phim hết lần này đến lần khác, thề không bỏ qua.

Đi tới chân núi xa lạ kia, mới phát hiện cái gọi là đội kiểm lâm bất quá chỉ có ba năm người đàn ông trung niên, bọn họ đang ngồi vây quanh trong phòng nhỏ đánh bài, căn bản không coi trọng cú điện thoại vừa rồi.

"Tôi ở đây canh giữ mười sáu năm, đừng nói là động đất hỏa hoạn, ngay cả cuồng phong bão táp cũng chưa từng thấy qua, đoàn làm phim kia cũng đã lên gần hai tháng, ngài an tâm, đến lúc đó quay xong nhất định chỉnh tề xuống." Đội trưởng đội kiểm lâm nghiến tăm nói, từ đầu đến cuối mắt vẫn nhìn chằm chằm vào lá bài trong tay, đầu cũng không ngẩng lên một chút.

Tần Ngụy Vũ sắc mặt lạnh lùng, trong con ngươi sâu thẳm có hàn ý bức người, bên cạnh một đội viên tư lịch nông cạn rùng mình một cái, buông bài xuống nói: "Nếu không... Tôi sẽ đi bộ lên núi với anh. ”

"Không cần." Tần Ngụy Vũ tự mình cầm lấy một bộ dụng cụ leo núi bên tường, trầm giọng nói, "Tôi tự đi. ”

Đi tới giữa sườn núi, chân trời bỗng nhiên kéo đến tầng tầng mây đen, trong khoảnh khắc che đi ánh hồng hà đầy trời, ngay sau đó vài tiếng sấm vang lên, mắt thấy mưa to sắp tới.

Tần Ngụy Vũ bước nhanh hơn, leo lên núi trước khi mưa lớn hủy mặt đường. Nơi có ánh đèn là khu đóng quân của đoàn làm phim, xuyên qua cửa sổ nhìn vào bên trong, khu ở không có một người, trong căn phòng nhỏ đặt thiết bị cuối cùng cũng tìm được một ông lão đang ngủ trên ghế dài, điện thoại trên bàn bị rút dây ném xuống đất.

Tần Ngụy Vũ gọi ông ta tỉnh, hỏi bọn họ đi đâu quay phim, lão đầu phiền không sao chịu nổi, mơ mơ màng màng chỉ một hướng, Tần Ngụy Vũ không nói hai lời liền giẫm lên bùn nước chạy về phía bên kia.

Xa xa nhìn thấy trong lều mưa nhựa dựng lên trên bình nguyên phía trước có ánh sáng, Tần Ngụy Vũ trong lòng vui vẻ, vừa định xông tới, dưới chân đột nhiên rung mạnh.

Trận động đất đến sớm như vậy.

Nhân viên diễn viên trong lều đang vì giông bão bất ngờ không thể tiếp tục quay phim, tẩy trang, thay quần áo, nhiều người lại chen chúc, hầu như không ai chú ý tới động tĩnh cổ quái này.

Kỷ Chi Nam cả ngày đều ở trong trạng thái tinh thần căng thẳng, cậu dậm chân vài cái, hỏi Quách Hạo bên cạnh: "Ca, anh có cảm giác được mặt đất đang lay động không? ”

Quách Hạo đang cởi mũ, lớn giọng nói: "Không có a, có thể là gió quá lớn rồi! ”

Nói xong liền có một trận gió mạnh thổi tới, lều mưa nhựa bị thổi đến ào ào rung động.

Kỷ Chi Nam vẫn cảm thấy không thích hợp, cậu cởi ngoại bào trong trang phục trên người ra, bên ngoài lại là một tiếng sấm rền, kèm theo một tia chớp khiến trời đất sáng như ban ngày, cậu đột nhiên ngẩng đầu, rốt cục có một chút tin tức hữu dụng lóe lên trong đầu.

"Động đất, mọi người mau đi ra ngoài!" Cậu lo lắng hô lên, xung quanh yên tĩnh một lát, đại bộ phận mọi người nhìn nhau vài lần, lơ đễnh cười nhạo nghị luận, sau đó tiếp tục bận rộn, chỉ có một bộ phận ít người mặt mang nghi hoặc đi theo Kỷ Chi Nam đi ra ngoài.

Đi tới cửa, cậu muốn quay đầu lại nhắc nhở một lần nữa, dưới chân rung động dữ dội, hình ảnh trước mắt lắc lư vài cái, chỉ nghe được một mảnh la hét, lều tạm thời dựng trong khoảnh khắc sụp xuống một nửa, bên trong bàn ghế nghiêng ngả, mỹ phẩm, ly, hoa quả thực phẩm rải rác trên mặt đất, mấy nữ nhân viên công tác kinh ngạc thét chói tai, tràng diện lâm vào hỗn loạn.

Mọi người tranh nhau chạy ra ngoài, tụ tập trên bình nguyên ban ngày quay phim, bên ngoài gió to mưa to, đều không phân biệt được phương hướng, đạo diễn cầm loa hét lớn để mọi người yên tâm một chút chớ nóng nảy, trên bình nguyên không có nguy hiểm, hỗ trợ nâng đạo cụ lên xe rồi mới đi.

Vừa dứt lời, lại là một trận chấn động kịch liệt có thể nói là rung núi rung lắc, kéo dài tới nửa phút. Trong cơn bão dữ dội thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng va chạm của núi đá ở phía xa, mọi người xiêu vẹo chen chúc với nhau, ôm đầu dùng tiếng thét chói tai để xua tan nỗi sợ hãi.

Nhân viên diễn viên ở đây đều từ thủ đô đến, không ai thấy thiên nhiên hung tàn như vậy, cảnh tượng lâm vào hỗn loạn hại, vô luận là nam hay nữ đều sợ tới mức mặt không còn máu, không biết là cô gái nào khóc gọi mẹ, rất nhanh tiếng khóc vang lên bốn phía. Có người đã bắt đầu móc điện thoại di động gọi điện thoại cho nhà, thế nhưng căn bản không có tín hiệu, nương theo cuồng phong cùng mưa to, bầu không khí càng thêm tuyệt vọng thê lương.

Trong ấn tượng của Kỷ Chi Nam, kiếp trước trận động đất này cũng không gây thương vong, cậu nuốt nước bọt, người đầu tiên đứng lên hưởng ứng lời kêu gọi của đạo diễn, hỗ trợ nâng máy quay và đạo cụ, những thứ này nếu không còn, nỗ lực của cả đoàn làm phim gần hai tháng liền uổng phí.

Trải qua chấn động kịch liệt nhất vừa rồi, bốn phía dần dần bình tĩnh lại, ngẫu nhiên có dư chấn dao động nhỏ, đã không lên nổi sóng to gió lớn gì, không ít nam diễn viên cùng nhân viên công tác gia nhập hàng ngũ mang đồ đạc, Quách Hạo đi phía đông lái xe tới, mọi người có trật tự đem vật phẩm lên xe.

Lúc này trong đám người một trận hỗn loạn, có một cô gái cao giọng hô: "Ninh Lan nhà chúng ta đâu? ”

Lên tiếng chính là trợ lý nữ của Ninh Lan lần này.

Mọi người lần lượt truyền lời, cũng không tìm được người.

"Có ai thấy Ninh Lan không?" Đạo diễn cầm loa lớn hỏi.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều không có.

Kỷ Chi Nam nhíu nhíu mày, từ vừa rồi đến bây giờ, vô số gương mặt xẹt qua trước mắt, tựa hồ quả thật không nhìn thấy tiểu tử kia.

Khi lều còn chưa sập, cậu từng ở cửa nhìn vào trong, trong lúc vô tình nhìn thấy vị trí góc cao nhất bên trong có Ninh Lan đang đứng, chẳng lẽ đến bây giờ còn chưa ra?

Kỷ Chi Nam chỉ nghĩ vài giây, liền ném giá ba chân trên tay cho nhân viên công tác bên cạnh, lớn tiếng nói với đám người: "Tôi biết cậu ta ở đâu, tôi đi tìm cậu ta. ”

Đi theo ấn tượng đi vòng qua một góc lều mưa đã sụp đổ, trên mặt đất chỉ còn lại mấy thanh sắt xiêu vẹo vẹo vẹo lăn trên mặt đất, cậu vừa xốc vải nhựa vừa hô: "Ninh Lan, cậu có ở đây không, Ninh Lan! ”

Rất nhanh liền có thanh âm suy yếu từ phía dưới truyền đến, Kỷ Chi Nam lau nước mưa trên mặt, trên tay tăng thêm sức mạnh, dời vải nhựa nặng nề đi.

Ninh Lan quả nhiên ở dưới, cậu ta cắn môi rêи ɾỉ. Kỷ Chi Nam nhìn lên đùi cậu ta, thì ra vừa rồi cậu ta bị bàn gỗ ngã xuống đè lên, cho nên không thể chạy ra.

Kỷ Chi Nam không có lực lớn, lập tức không thể dời cái bàn kia ra, đứng lên tức giận, lúc hít sâu thiếu chút nữa sặc nước miếng, Ninh Lan trắng bệch nói: "Anh đi đi, không cần anh giả hảo tâm. ”

Kỷ Chi Nam không để ý tới, khom lưng vừa mới bắt đầu dùng lực, nghẹn thở nâng lên. Bên trong bàn kia không biết chứa cái gì, nặng muốn chết, góc độ này của cậu lại không tiện dùng lực, Kỷ Chi Nam khí lực hao hết, mắt thấy bàn sắp rơi trở về, một bàn tay bất thình lình từ sau lưng vươn tới, nâng cánh tay mềm nhũn của cậu giúp hắn ổn định.

"Tiểu Tinh em tránh ra, tôi đến."

Giọng nói ổn trọng tỉnh táo vang lên phía sau, Kỷ Chi Nam treo ở cổ họng một hơi mới chậm rãi phun ra.

Tay kia của Tần Ngụy Vũ nắm lấy góc bàn dùng lực mạnh, lật bàn, hai người theo quán tính ngửa ra sau, Tần Ngụy Vũ ở phía sau che chở cho Kỷ Chi Nam, đứng vững sau đó hỏi: "Không sao chứ? ”

Kỷ Chi Nam lắc đầu: "Không có việc gì. ”

Đột nhiên xuất hiện người trước mắt làm cho cậu có loại cảm giác không chân thật.

Tần Ngụy Vũ lúc này chật vật, hoàn toàn không còn bộ dáng bình thường, Kỷ Chi Nam ma xui quỷ khiến giơ tay phải lên, giúp hắn phủi tóc rối dán trước trán. Tần Ngụy Vũ thở hổn hển nhìn Kỷ Chi Nam, bàn tay còn đặt trên cánh tay hắn đi xuống dưới, bắt lấy bàn tay đầy bùn của cậu, nhẹ nhàng nắm đầu ngón tay cậu một cái.

Ninh Lan bên kia thoát khỏi gông cùm, chống chân bị thương từ trên mặt đất đứng lên, vừa đi hai bước lại ngã xuống đất.

Kỷ Chi Nam đi qua đỡ cậu ta, cậu ta giãy dụa muốn đẩy ra, cười lạnh nói: "Anh cho rằng tôi sẽ cảm tạ anh sao? Kỹ lão sư? ”

Kỷ Chi Nam cũng không tức giận, bình thản nói: "Đừng nghĩ quá nhiều, tôi chỉ đồng ý đạo diễn sẽ đưa cậu trở về. ”

Ninh Lan nhìn cậu, lại nhìn Tần Ngụy Vũ không chút thay đổi bên cạnh, âm dương quái khí cười lạnh một trận, cuối cùng vẫn để Kỷ Chi Nam đỡ cậu ta đi vào đám người.

Mưa vẫn còn, nhỏ hơn vừa rồi một chút, trời đã hoàn toàn tối, mặt đường trơn trượt lầy lội, Kỷ Chi Nam và Ninh Lan đi ở phía trước, Tần Ngụy Vũ ở phía sau vài bước chân lấy đèn trên điện thoại chiếu lên con đường phía trước. Điện từ nhà dân không biết từ lúc nào đã bị đứt, chỉ có thể căn cứ vào tiếng người yếu ớt cùng ánh sáng phát ra từ điện thoại di động để tìm phương hướng.

Vừa trải qua một khắc hung hiểm kiếp trước chưa từng trải qua, Kỷ Chi Nam cũng không cảm thấy sợ hãi.

Tiếng bước chân trầm ổn phía sau khiến cậu thập phần an tâm, những giọt mưa hơi oi bức của đầu hạ đánh vào da, thấm vào lỗ chân lông, lan vào lục phủ ngũ tạng, đọng lại trong ngực chậm rãi lưu động.

Cậu đột nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói với Tần Ngụy Vũ.

Cậu muốn hỏi làm sao anh biết tôi ở đây? Làm sao anh tới được đây?

Cậu muốn hỏi anh nhớ bao nhiêu? Tất cả sao?

Còn muốn hỏi, anh có thực sự thích tôi không?

Đi qua tháp gỗ mà đoàn làm phim dựng lên mấy ngày trước, Kỷ Chi Nam hơi quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn phía sau vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, đầy bụng nghi vấn, kích động muốn nói, làm cậu xem nhẹ tiếng hô của đám người phía trước cùng đèn pha đột nhiên chiếu tới nơi này cùng với tiếng còi gấp gáp.

Trong bóng tối, mặt Tần Ngụy Vũ bị đèn xe chiếu đến đột nhiên sáng lên, lúc Kỷ Chi Nam quay đầu lại hắn đang ngẩng đầu nhìn trời, đường cằm kéo thành một độ cong cương nghị mà duyên dáng.

Tiếp theo hình ảnh trước mắt long trời lở đất, Kỷ Chi Nam bị một cỗ đại lực bất thình đẩy về phía trước, bên tai cơ hồ đồng thời truyền đến tiếng nổ ầm ầm, so với động tĩnh núi đá lăn xuống vừa nãy rung động hơn ngàn vạn lần.

Cậu ngẩng đầu lên, gian nan há miệng, huyền tâm sắp vỡ tan run rẩy không ngừng trong l*иg ngực, ngay cả trong ốc tai cũng phát ra tiếng ầm ầm bén nhọn, toàn bộ khí lực trong thân thể đều bị rút sạch, ngay cả quay đầu liếc mắt một cái cũng không thể làm được.

Tần Ngụy Vũ không biết mình có phải lại đang nằm mơ hay không.

Nói không chừng là sắp chết rồi. Hắn nhớ những người già ở nông thôn đã nói rằng trước khi chết, mọi người sẽ thấy những điều quan trọng nhất mà họ đã trải qua trong cuộc sống này.

Thời khắc bánh răng thời gian ngã xuống tháp đột nhiên dừng lại, lúc này cuối cùng cũng nghỉ ngơi đủ rồi, giống như đồ chơi bị đầy sợi tóc, bắt đầu ọp ẹp chậm rãi đảo ngược.

Hắn nhìn thấy Kỷ Tiểu Tinh bị tìиɧ ɖu͙© hun đỏ hai má ở dưới thân hắn rêи ɾỉ, trong mắt phản chiếu đường nét của hắn.

Hắn thấy một bàn tay mềm mại giơ lên trước mặt, nhẫn màu trắng được đeo trên ngón áp út trắng mịn, mặt trăng và các ngôi sao tương phản.

Hắn nhìn thấy quyển nhật ký giấu dưới gối đầu, trên trang đầu viết đầy đủ tên của hắn, đôi khuy áo kim cương chưa từng sử dụng kia đặt ở mép gối, kim loại đã bị vuốt ve lâu dài mất đi màu sắc vốn có.

Hắn nhìn thấy Kỷ Tiểu Tinh nhắm mắt nằm trên bàn giải phẫu lạnh như băng, hai mắt nhắm chặt, làn da hiện lên vẻ lạnh lẽo không tự nhiên, hắn run tay sờ sờ khuôn mặt đêm hôm trước còn cười với mình, sớm đã không còn mềm mại và nhiệt độ như trước.

Hắn nhìn thấy Kỷ Tiểu Tinh trốn trong góc, cho rằng không ai phát hiện ra cậu, đi ra ngoài nửa bước lại rụt trở về, giống như một đứa trẻ bị ủy khuất, đầu mũi đỏ hồng, vụиɠ ŧяộʍ lau nước mắt nơi khóe mắt, quay đầu biến mất trong tầm mắt.

......

Có lẽ là hai đời bị hắn khắc sâu trong đầu quá nhiều chuyện, càng đến phía trước bánh răng xoay càng nhanh, hình ảnh ở trước mắt nhanh chóng xẹt qua, nhoáng một cái liền dừng lại ở mùa hè năm 19 tuổi.

Ngoài cửa sổ ánh nắng như lửa, tiếng ve vang lên từng trận, hắn ôm cánh tay nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu lại một khắc cũng không dừng lại được, lại lặp lại đã nghĩ đến tương lai vô số lần ——

Hắn sẽ xuất ngoại trong vòng một năm, trong vòng năm năm học thành trở về, hắn không cần một người phối ngẫu rất thông minh, có chút giá trị lại có thể nghe lời hắn nói là tốt nhất, hắn muốn trong thời gian ngắn nhất tích lũy thực lực, vững vàng nắm Tần gia trong lòng bàn tay, để cho bọn họ nợ máu trả nợ máu.

Lông mi thiếu niên chợt mắt khẽ run, trong lúc bất tri bất giác cắn chặt răng, siết chặt hai tay. Lỗ tai linh mẫn bỗng nhiên bắt được tiếng động kỳ quái, hắn mở mắt nhìn về phía cửa, chỉ thấy cửa chậm rãi mở ra một khe nhỏ, một cái đầu lông xù lắc qua lắc lại trong khe cửa, nương theo tiếng cười trong trẻo cố ý hạ thấp, làm cho hắn không khỏi cảm thấy phiền não.

Hắn đứng lên sải bước đi tới, mở cửa, tiểu gia hỏa như kẻ trộm chỉ kịp hít sâu một hơi, liền đâm đầu vào trong ngực hắn.

Khi đó Kỷ Tiểu Tinh ước chừng cao tới vai hắn, cúi đầu vừa lúc có thể nhìn thấy một đoạn gáy trắng nõn của cậu, cùng với mái tóc ngắn được cắt chỉnh tề.

Hắn vừa định hỏi "Cậu đang làm gì vậy", người trong ngực ngẩng đầu lên, mắt mở to, giống như một con nai con bị kinh hãi.

Hắn đột nhiên cứng lưỡi, một câu cũng không nói nên lời.

Về sau, hắn đem nguyên nhân đều đổ lỗi cho đôi mắt này quá đẹp, mà không phải bởi vì hắn động tâm, cũng không phải bởi vì hắn vừa vặn vừa ý người sạch sẽ thuần khiết như vậy.

Kể từ khi hiểu chuyện, hắn thấy "thích" và "tình yêu" là có điều kiện trao đổi - cha hắn đã từng thích mẹ, bởi vì bà ấy đủ xinh đẹp; Mẹ nói yêu mình, bởi vì muốn giúp bà trả thù; Ngay cả sự rung động mông lung của tuổi dậy thì đối với Kỷ Chi Chương cũng chỉ là bởi vì Kỷ Chi Chương ưu tú mà gia thế tốt, có thể phù hợp với hắn, có thể bị hắn lợi dụng.

Hắn nghĩ rằng cuộc sống của mình chỉ có những con bài mặc cả, không có tình yêu.

Cho nên chậm chạp như hắn, trong những ngày sau này vẫn không ý thức được, là đôi mắt ngẫu nhiên đυ.ng vào trong ngực hắn, sau lại thủy chung theo theo hắn, luôn theo hắn suốt mấy mùa xuân hạ thu đông, chạm nhẹ đã trao cho cuộc đời của hắn màu sắc.

Bộ phim của máy chiếu đi đến cuối, bánh răng dừng lại, ánh sáng lấp lánh trong khoảnh khắc cuối cùng, trước mắt vẫn là đôi mắt đỏ bừng.

"Nói dối... Anh không muốn thấy tôi khóc sao? Tôi khóc thật, anh nhìn! ”

Đêm đông giá rét, góc ngoài khách sạn, tiểu tử say rượu giống như một con thú nhỏ bị thương, quấn cường khó nén yếu ớt.

Mặc dù chật vật đến mức này, đôi mắt kia vẫn tràn đầy tình yêu, so với sao trên trời còn sáng hơn.

Và hắn không biết trân trọng, để cho nó được bao phủ bởi bụi, để cho nó bị sương mù bao quanh, để cho nó buồn và rơi nước mắt.

Tần Ngụy Vũ cố gắng giơ tay lên, lau chất lỏng ấm áp sắp rơi xuống.

"Đồ ngốc, ai nói muốn nhìn em khóc."

Hắn đã sống 26 năm trước khi hắn bắt đầu học cách nói chuyện nhẹ nhàng và làm thế nào để yêu một ai đó.

"Tôi... Tôi chỉ muốn thấy em cười. ”