Chương 46 (chưa beta)

Edit: Lùn

Giải quyết bệnh nhân bị thương nặng trở lại giường, sự bối rối và im lặng cuối cùng đến muộn.

Thẳng đến khi Kỷ Chi Nam chậm rãi buông tay Tần Ngụy Vũ ra, Tần Ngụy Vũ mới chủ động ngẩng đầu nhìn cậu, khóe mắt còn lóe lên ánh nước còn chưa rút đi.

Kỷ Chi Nam bị ánh mắt của hắn nhìn đến phát hoảng, né tránh nói: "Tôi đi rửa tay. ”

Tần Ngụy Vũ dừng một hồi lâu, mới nỡ buông ra.

Kỷ Chi Nam lấy một cái khăn sạch, trở lại bên giường lau vết máu trên mu bàn tay cho Tần Ngụy Vũ, vừa lau vừa hỏi có đau hay không, Tần Ngụy Vũ nói không đau, Kỷ Chi Nam lại bảo cổ họng hắn không thoải mái đừng mở miệng nói chuyện.

Lau xong thay một cái khăn mới, dùng nước lạnh thấm ướt đắp lên tay Tần Ngụy Vũ. Tay hắn liên tục đâm kim sưng tấy lên, cộng thêm sự giày vò vừa rồi, toàn bộ mu bàn tay sưng lên như một cái bánh bao tím, thoạt nhìn thật đáng sợ.

"Ăn bánh sandwich không?" Kỷ Chi Nam không còn lời nào để nói.

Tần Ngụy Vũ lúc này bình tĩnh lại, chậm rãi lắc đầu, Kỷ Chi Nam mới nhớ tới lúc này hắn còn chưa ăn được, giơ tay che miệng mình một chút: "Ách, tôi không phải cố ý chọc anh. ”

Tần Ngụy Vũ gật đầu, hai mắt híp lại, tựa hồ đang cười.

Đến chạng vạng, tình trạng bệnh nhân tốt hơn rất nhiều, Kỷ Chi Nam đỡ hắn ngồi dậy, đút nước, lau mặt rất bận rộn, vừa nghỉ ngơi lại muốn đứng lên lấy nước, Tần Ngụy Vũ túm lấy tay cậu, kéo cậu ngồi xuống: "Em còn bệnh, đừng chạy loạn. ”

Kỷ Chi Nam tự sờ trán: "Buổi sáng không sốt nữa, không có việc gì. ”

Tần Ngụy Vũ không nói gì, ngón cái vuốt ve vết thương nhỏ trên tay Kỷ Chi Nam, là lúc động đất ngã trên mặt đất trầy xước.

Kỷ Chi Nam bị hắn sờ đến lòng bàn tay đổ mồ hôi, lễ thượng qua lại cũng quan tâm đến đầu Tần Ngụy Vũ một chút: "Đầu còn đau không? Có thể để lại sẹo hay không..."

Tần Ngụy Vũ lúc này đã tháo mặt nạ dưỡng khí, nói: "Ở bên trong tóc, để lại sẹo cũng không sao. ”

Kỷ Chi Nam "Nga" một tiếng, sững sờ gật đầu.

Cậu vẫn không yên tâm lắm, dù sao trên đầu bị thương, ai biết linh kiện bên trong còn hoạt động tốt hay không.

Ăn cơm tối xong, Kỷ Chi Nam trở về phòng bệnh của mình cầm hai quyển sách đặt ở bên giường, trở lại phòng bệnh của Tần Ngụy Vũ, cố ý vô tình chỉ vào từ tiếng Anh phía trên hỏi Tần Ngụy Vũ, Tần Ngụy Vũ trả lời nhanh, Kỷ Chi Nam nhận được đáp án liền âm thầm ôm điện thoại di động tra Baidu, cũng không sai, lúc này mới đem trái tim tan nát gắn trở về một nửa.

Đối chiếu tiếng Anh xong, Kỷ Chi Nam lại lấy ra một bản điện tử của đề thi toán học sinh tiểu học: "Giúp tôi xem đề toán này. ”

Tần Ngụy Vũ liếc cậu một cái, hỏi: "Chuẩn bị thi nghiên cứu sinh? ”

Kỷ Chi Nam người đã đăng ký vào lớp diễn xuất của một học viện nghệ thuật nào đó đã bị ban cấm ngôn. "Sắp lên chương trình truyền hình thực tế, kỳ đầu tiên là đến trường trải nghiệm làm giáo viên. ”

Chương trình truyền hình thực tế mà cậu nhắc đến chính là mùa thứ hai của Thử thách đầu tiên của tình yêu. Đây là một chương trình quyết tâm để cho các ngôi sao sáng trước ống kính trải nghiệm đời sống dân gian, nếm trải sự ấm áp của thế gian. Kỷ Chi Nam hôm qua vừa nhận được tin từ chị Tịch Tịch, nếu không có gì bất ngờ đầu tiên sẽ kéo toàn bộ khách mời vào khuôn viên trường tiểu học để dạy trẻ nhỏ.

Tần Ngụy Vũ vì thế nghiêm túc giải đề, cầm bút chì liệt kê nói cho Kỷ Chi Nam nghe, câu chữ rõ ràng, Kỷ Chi Nam một mặt lắc đầu cảm thán "Oa bây giờ toán học tiểu học thật khó khăn", một mặt đem một nửa trái tim tan nát còn lại lặng lẽ gắn lại.

Không ngốc là tốt, không ngốc là tốt.

Tần Ngụy Vũ làm bộ như không biết tiểu gia hỏa này đang thăm dò hắn, chờ Kỷ Chi Nam vỗ ngực ngồi xuống, hắn cầm lấy quyển sách bên gối, cố ý lật ngược ra.

Kỷ Chi Nam vừa cầm lấy một quả táo đỏ thắm cắn một miếng, quay đầu lại liền thấy Tần Ngụy Vũ mở sách ra, còn nhìn say sưa, sợ tới mức cậu kinh hãi thất sắc, bẻ đầu Tần Ngụy Vũ nhìn trái nhìn phải, thiếu chút nữa định tháo băng ra xem bác sĩ có phải lấy gân nào ra quên nhét trở lại hay không.

Tần Ngụy Vũ không nhịn được, cười nhẹ ra tiếng, Kỷ Chi Nam mới biết mình bị đùa giỡn, đỏ mặt ngồi trở về, quay đầu không muốn nhìn hắn.

"Tôi không sao, đừng lo lắng." Tần Ngụy Vũ nói.

Kỷ Chi Nam hung hăng cắn một miếng táo, nghĩ thầm quỷ mới lo lắng cho anh, lại bị kéo ngã.

Ngày hôm sau, nhân viên các giới trong xã hội lần lượt nhận được tin Tần Ngụy Vũ tỉnh lại, khách đến mấy đợt, ngoại trừ bốn người Tần gia, những người khác cơ hồ đều là đại diện cao tầng của công ty còn có khách hàng hợp tác, hoa tươi chất đầy phòng.

Kỷ Chi Nam không muốn đối mặt với bọn họ, chờ buổi sáng người tan rã mới đi qua.

Tần Ngụy Vũ sáng sớm đã bị một đám người náo loạn, nhắm mắt dưỡng thần một lát mới ngồi dậy, Kỷ Chi Nam đút cho hắn ăn cháo, hắn hỏi: "Ngày hôm qua có người tới? ”

Chiếc thìa trong tay Kỷ Chi Nam dừng một chút, nói: "Có a, cha anh, mẹ, ca ca, còn có... Bà Dương. ”

Tần Ngụy Vũ đẩy thìa ra, tỏ vẻ không ăn, hỏi: "Còn nữa không? ”

Kỷ Chi Nam buông bát xuống, nhỏ giọng nói: "Còn có cậu anh. ”

Tần Ngụy Vũ gật gật đầu, trầm mặc một lát mới tiếp tục hỏi: "Ông ấy nói gì sao? ”

Kỷ Chi Nam vẫn bình tĩnh: "Không có gì, để tôi chăm sóc anh thật tốt. ”

Lúc này Tần Ngụy Vũ không gật đầu.

Hai người bận một lát, Tần Ngụy Vũ cầm máy tính bảng xem tin nhắn, Kỷ Chi Nam lướt Weibo, buổi trưa ăn cơm xong tiếp tục nằm cạnh nhau nghỉ trưa.

Vừa nhắm mắt lại, Tần Ngụy Vũ bỗng nhiên gọi: "Tiểu Tinh. ”

"A?" Kỷ Chi Nam cả kinh, liền quên giả bộ ngủ.

"Là tôi không xứng với em."

Kỷ Chi Nam bị lời này của hắn làm cho đầu óc mụ mị không hiểu gì.

Tần Ngụy Vũ nói tiếp: "Không phải tiểu tử ngốc ở nông thôn nào cũng có thể cưới được vợ thành phố xinh đẹp như vậy. ”

Kỷ Chi Nam há miệng ngẩn người, xoay đầu vài cái mới đại khái hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn.

"Vợ thành phố" gì? Còn "xinh đẹp"?

Phi phi phi, có thể hình dung một nam thần tượng nổi tiếng như vậy sao?

Tần Ngụy Vũ cũng nhìn chằm chằm trần nhà, làm bộ không nhìn thấy mặt tiểu tử kia đã đỏ thành mông khỉ.

Nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra quyển nhật ký đã xuất hiện vô số lần trong mộng. Chữ của Kỷ Tiểu Tinh hoàn toàn không giống với bản thân cậu, tròn trịa, giống như từng hàng gấu trúc nhỏ ôm bụng, nhưng sự nghiêm túc trong nét bút lại khiến người ta không thể bỏ qua.

Nhật ký hắn lật qua vô số lần, bên trong mỗi một chữ, mỗi một câu đều có thể đảo ngược như nước chảy.

【Ngày 20 tháng 5 có gió nhẹ, tâm trạng→ vui vẻ thất vọng = justsoso

Hôm nay anh ấy đến nhà, người có thể mặc áo sơ mi trắng đẹp trai như vậy chỉ có anh ấy, nhịn không được nhìn trộm vài lần, may mà không bị phát hiện.

Càng nhìn càng cảm thấy anh ấy chỗ nào cũng tốt.

Kỷ Tiểu Tinh, nhìn lại mình, chỗ nào xứng với anh ấy!

Đừng ngủ, đừng ăn đừng chơi, còn không đứng lên cố gắng kiếm tiền?! 】

Nghĩ đi nghĩ lại, ý cười trên mặt Tần Ngụy Vũ dần dần mở rộng, vui sướиɠ cùng ấm áp bò lên trong lòng, lặng yên không một tiếng động bao trùm thống khổ cùng hối hận lần đầu tiên nhìn thấy nhật ký này.

"Nếu tôi thực sự ngốc, làm sao đây?"

Sức nóng trên mặt Kỷ Chi Nam còn chưa phai nhạt, lại bị hỏi: "A? Có thể làm gì, cố gắng kiếm tiền. ”

"Kiếm tiền để làm gì?"

Kỷ Chi Nam thốt lên: "Nuôi anh đi. ”

Tần tiên sinh thiếu chút nữa bị lão bà nuôi ở nhà nghe xong lời này, cũng không cảm thấy bị sỉ nhục.

"Tôi rất dễ nuôi," hắn nói, "hãy để tôi ở với em."

Kỷ Chi Nam "phốc" một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Lại cướp lời thoại của tôi.

Tỉnh lại ngày hôm sau, Tần Ngụy Vũ liền liều mình lao vào công việc vô cùng vô tận, còn bảo trợ lý đưa máy tính tới đây, ở trên giường bệnh nâng bảng lên, nghiễm nhiên đem nơi này làm văn phòng thứ ba.

Thứ hai là thư phòng trong nhà.

Kỷ Chi Nam đến bồi giường ngược lại trở thành nhân viên nhàn tản không có việc gì để làm.

Đạo diễn bên "Phúc Giang Sơn" quyết định toàn bộ cảnh quay còn lại đều quay trong lều trại, trải qua trận động đất náo loạn như vậy, nếu ra ngoài lấy cảnh có thể sẽ bị fan xé đi. Cũng may cảnh quay còn lại không nhiều lắm, hậu kỳ tốn thêm chút công phu, xen vào hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến hiệu quả của cả bộ phim truyền hình.

Dự kiến vào tuần sau Kỷ Chi Nam quay phim, khoảng ba ngày, quay xong vừa vặn tổ tiết mục bay ghi lại chương trình truyền hình thực tế đầu tiên. Kế tiếp có một bộ phim, bên Chu Như đang tiếp xúc, là đề tài điều tra hình sự mà Kỷ Chi Nam rất hứng thú, đạo diễn cũng là một tên tuổi lớn trong và ngoài nước, khi bên nhà sản xuất gửi lời mời thử vai, Kỷ Chi Nam và Chu Như đều có chút không thể tin được.

Kỷ Chi Nam thậm chí còn hoài nghi có phải Dương Kha là người dẫn dắt hay không. Bất quá đạo diễn trong giới danh tiếng rất tốt, nổi danh mặt sắt vô tư, nếu cần công khai thử vai, liền đại biểu vẫn tồn tại công bằng nhất định, loại thời điểm này nếu vì cái gọi là tôn nghiêm mà buông tha cơ hội trân quý như vậy, mới thật sự ngốc.

Kỷ Chi Nam đọc kịch bản một lát, đứng lên vặn cổ duỗi thắt lưng, Tần Ngụy Vũ bên cạnh còn đang đọc thư, màn hình sáng lên chiếu gương mặt trong bệnh của hắn càng thêm tái nhợt, Kỷ Chi Nam khuyên hắn nghỉ ngơi một lát, hắn cũng không ngẩng đầu lên nói chờ một chút.

Chờ vài lần, vẫn không có nghỉ ngơi.

Kỷ Chi Nam có chút buồn bực, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Liều mạng làm gì như vậy, không phải đều nói tôi nuôi anh sao..."

Tần Ngụy Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên khỏi máy tính, Kỷ Chi Nam bị bắt, bất thình lình nấc một cái.

Khóe môi Tần Ngụy Vũ cong lên, không giấu được ý cười tràn ngập trong mắt, hắn giơ tay vỗ vỗ lưng Kỷ Chi Nam giúp hắn thuận khí, nói: "Tìm một người vợ trong thành càng phải cố gắng, ăn cơm mềm không được. ”

Kỷ Chi Nam ôm điện thoại di động trốn vào phòng vệ sinh, nghĩ thầm mở đầu chính là không giống nhau, giống như nạo vét mạch máu nào đó, tùy tiện một câu cũng có thể làm cho người ta đỏ mặt tim đập.

Vẫn còn ngồi trên nắp nhà vệ sinh, điện thoại di động cónmột tin nhắn.

Chu Như: [Danh sách khách mời mùa 2, hãy xem một chút]

Kỷ Chi Nam nhất thời có chút khẩn trương. Chu Như làm việc mạnh mẽ phong hành, cũng không lãng phí thời gian, nàng đem danh sách này gửi tới để cậu xem xét, liền đại biểu trong đó nhất định có vấn đề.

Mở ra nhìn, huyệt thái dương Kỷ Chi Nam đột nhiên nhảy dựng lên.

[Lục Nhiễm có phải là người tôi biết không? 】

Chu Như trả lời rất nhanh: [Nếu không thì sao? 】

Sau đó, gửi đến một baidu bách khoa toàn thư: Lục Nhiễm, 20 tuổi, diễn viên, ca sĩ thế hệ mới ...

Nhìn gương mặt xinh đẹp ngửa đầu tự tin ương ngạnh trong ảnh, Kỷ Chi Nam như thấy một cái đầu và hai cái đầu lớn. Kiếp trước cô gái này cả ngày ồn ào vào giới giải trí, cuối cùng bị cha mẹ giam giữ không thành, ai ngờ đời này bất quá nửa năm không gặp, cô nương này cư nhiên ra mắt.

Đời này biến hóa mặc dù nhiều, nhưng có một số việc giống như định mệnh trong bóng tối, lại trốn tránh, vẫn sẽ đi lòng vòng trở lại trước mặt.

Kỷ Chi Nam còn xuất thần với ảnh của Lục Nhiễm, Chu Như lại gửi tin nhắn: [Trước tiên bỏ qua Lục Nhiễm không nói, nói thế nào cũng là thân thích nhà cậu, cậu nói cho Tần tiên sinh, cho dù cô ta không lớn không nhỏ cũng không đến mức làm ra chuyện tự hủy tiền đồ. Cậu nhìn những người khác kìa. 】

Kỷ Chi Nam quay lại quét danh sách một lần nữa, ngoại trừ Lục Nhiễm và cậu, còn có ba người khác:

Lâm Vỹ Phàm - diễn viên có kỹ năng diễn xuất, sự tồn tại như đại ca trong giới, Kỷ Chi Nam từng đóng vai em trai cùng cha khác mẹ của anh trong bộ phim nhận giải thưởng người mới.

Lưu Vũ Khanh - Cái này không cần phải nói nhiều, trong "Phúc Giang Sơn" từng diễn vai Tiểu hoa của mối tình đầu Thẩm Ngạn An, Kỷ Chi Nam và cô có quan hệ không tồi.

Người cuối cùng, Tùy Ý... Kỷ Chi Nam nhíu mày suy tư, đây là ai? Không thể nhớ, có vẻ như cậu đã nghe tên ở đâu đó.

Vừa mở Baidu chuẩn bị nhập tra, Chu Như bên kia liền đem tư liệu của người nọ gửi tới.

"Tùy Ý, 19 tuổi, nam thần tượng đội trưởng nhóm AOW."

Trong đầu Kỷ Chi Nam ong ong nổ tung, chợt cảm thấy đầu váng mắt ù tai, cả người đều không tốt.