Chương 48 (chưa beta)

Edit: Lùn

Ngày hôm sau, mặt trời còn chưa lộ diện, Kỷ Chi Nam đã bị máy quay từ trên giường đào lên, tiến hành tập kích buổi sáng.

Cố gắng chống mặt tươi cười rửa mặt trước ống kính, lên xe trước bị bắt chơi trò chơi, giành được một hộp chiên làm bữa sáng, ngay sau đó bị đeo mặt nạ mắt, áp giải đến địa điểm quay hôm nay.

Tất cả mọi người đều biết hôm nay hoạt động ở trường, trong nháy mắt mở mặt nạ mắt ra vẫn rất phối hợp làm ra vẻ kinh ngạc.

Anh trai diễn xuất Lâm Vĩ Phàm cảm thán: "Nhớ năm đó khi tôi học tiểu học, đừng nói sân thể dục, cả trường cũng chỉ có một nhà vệ sinh, chuông đều dựa vào hiệu trưởng ở cửa rống. ”

Mọi người nhao nhao cười nói không ra nha, còn tưởng rằng ngài là sau 00.

Năm khách mời sau khi tự giới thiệu, thông qua rút thăm được chia làm ba tổ tiến hành hoạt động đối chiến, bởi vì số lượng khách mời là lẻ, nam MC cũng thêm vào, cuối cùng thành hình tổ hợp là Lâm Vĩ Phàm và Lục Nhiễm, nam MC cùng Lưu Vũ Khanh, Kỷ Chi Nam và Tùy Ý.

Sợ cái gì tới cái đó, Kỷ Chi Nam cảm thấy còn không bằng làm bạn hợp tác với Lục Nhiễm, ít nhất biết rõ, tiểu tử Tùy Ý này trên mặt đeo mặt nạ, ai biết phía sau rốt cuộc cất giấu nhân cách như thế nào.

Nửa đầu trò chơi còn tốt, ở sân thể dục, thu thập tài liệu trong các ngóc ngách trong phòng học để lấy chìa khóa thông quan, hai người chia làm hai đường, Kỷ Chi Nam phụ trách trong phòng, tổ tiết mục còn chuẩn bị cho bọn họ đồng phục mùa hè, chạy trong khuôn viên trống rỗng, gió đầu hạ thổi qua mặt, rất có một loại ảo giác trở lại thời niên thiếu ngây ngô. Kỷ Chi Nam cảm thấy tập này phát sóng tất nhiên sẽ mang lại hiệu ứng tích cực cho bộ phim thanh xuân đang phát sóng, vì thế trong quá trình chơi game đã đề cập đến tên phim cùng với Tiêu Dương do cậu thủ vai.

Mà trên thực tế, trong đầu cậu đều là mùa hè đó, Tần Ngụy Vũ mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng cùng quần dài màu đen, tưởng tượng bộ dáng hắn cầm sách ngồi trong lớp học, thư viện, bệ cửa sổ.

Thật vất vả mới lấy được chìa khóa mở cửa, Kỷ Chi Nam biết trọng điểm đã tới.

Hơn hai mươi đứa trẻ trong phòng ngồi ngay ngắn, chờ hai giáo viên mới đến lớp cho họ.

Kỷ Chi Nam vốn tưởng rằng muốn dạy văn hóa, ngoại ngữ các loại, bởi vậy còn tạm thời ôm chân Phật, mấy ngày làm xong mấy tờ giấy thi cuối kỳ của học sinh tiểu học.

Ai ngờ phía trước lớp học bày một cây đàn dương cầm đứng, bọn nhỏ cầm lục lạc, có người cầm harmonica, hiển nhiên là chuẩn bị lên lớp âm nhạc.

Kỷ Chi Nam làm sao có thể dạy âm nhạc, nói với Tùy Ý: "Cậu không phải ca sĩ sao? Cậu lên, tôi sẽ giúp đánh nhịp. ”

Tùy Ý bất đắc dĩ nghênh đón khó khăn mà lên, cậu ấy có nền tảng âm nhạc, rất nhanh liền tìm hiểu cách thổi harmonica, dạy bọn nhỏ thổi bài hát đến trường, Kỷ Chi Nam ở một bên chỉ huy đứa nhỏ cầm lục lạc cùng tam giác thiết đánh tiết tấu, một tiết học nguy hiểm trôi qua.

Cuối cùng biểu diễn kéo vé, lớp học âm nhạc rất khéo léo tìm thấy một cây vĩ cầm, Tùy Ý nói rằng cậu ấy đã học được một chút, có thể thử.

Kỷ Chi Nam trong lòng biết đây là tổ tiết mục cố ý an bài, trên tư liệu Bách khoa toàn thư của Tùy Ý viết rõ ràng cây vĩ cầm đặc biệt. Cậu cảm thấy trong đoạn vừa rồi của mình, cậu ấy gánh nặng cũng đủ rồi, EQ cao, cảm giác tạp nghệ không tệ, các loại nhịp đều bắt được, kỳ này bọn họ bên này cắt ra hiệu quả hẳn là rất tốt, vì thế cậu chuẩn bị công thành thân lui, đến bên cạnh vây xem.

Tùy Ý điều chỉnh âm thanh cho cây đàn và nói, "Tôi cần một người đàn piano đệm."

Các vị ở đây hai mặt nhìn nhau, hình như kịch bản trước không có điều này a?

"Kỷ lão sư, có thể giúp tôi đệm đàn không?" Tùy Ý trực tiếp nhìn về phía Kỷ Chi Nam.

Lúc cầm nhạc phổ ngồi xuống, Kỷ Chi Nam chỉ cảm thấy khẩn trương, không cảm thấy có gì không đúng. Cậu đã không chơi đàn trong nhiều năm, ngay cả khi là một bài hát đơn giản, cậu vẫn lo lắng về việc chơi không tốt.

Đoàn làm phim cho bọn nhỏ ra ngoài chơi, cho cậu nửa giờ luyện tập, bọn nhỏ trở về tiếp tục quay, một bài "Lời chào yêu thương" duyên dáng dưới sự phối hợp hoàn mỹ của violin và piano, chậm rãi bắt đầu.

Sau khi chơi xong, tiếng vỗ tay vang lên, bọn trẻ cũng giơ ngón tay cái lên hét lên "Các anh thật tuyệt vời". Kỷ Chi Nam lần đầu tiên lộ ra khả năng này trước mặt công chúng, mọi người nhao nhao khen ngợi, cậu lại khách quan cho rằng Tùy Ý mới càng khiến người ta kinh ngạc, âm sắc cùng âm chuẩn kia, tuyệt đối không phải trình độ tùy tiện học hai năm có thể đạt tới.

Lúc thay quần áo trở về khách sạn, Kỷ Chi Nam mới hậu tri hậu giác nhớ tới, Tùy Ý làm sao biết cậu biết chơi đàn dương cầm? Bách khoa toàn thư Baidu của cậu không viết chuyên môn này.

Xe trở về có ba chiếc, Tùy Ý ở trên xe phía sau, Kỷ Chi Nam xuống xe trước, trong lòng muốn đợi cậu ấy hỏi rõ ràng, lại cảm thấy không phải là đại sự gì, nói không chừng là nghe đồn đại? Nhưng ngày mai còn có nửa ngày quay, nếu cậu ấy còn tùy hứng làm bậy như vậy, không thể khống chế thì làm sao bây giờ? Rối rắm, ở cửa khách sạn bồi hồi nửa ngày.

Tùy Ý không đợi được, chờ đến một tiểu cô nương âm dương quái khí.

"Yo, Tam tẩu, nghe nói hôm nay ngài bộc lộ tài năng? Đáng tiếc muội muội ta không nhìn thấy, khi nào biểu diễn cho người nhà chúng ta a? ”

Kỷ Chi Nam quen thuộc với lối giả vờ ngây thơ của Lục Nhiễm, không trả ý, ấn thang máy chuẩn bị đi lên.

Lục Nhiễn theo cậu lên thang máy. Buổi ghi hình ban ngày cô ta sắp tức chết, ngoại trừ buổi sáng tập hợp, cả ngày cũng không thể gặp được Kỷ Chi Nam. Trước khi cô ta tới được cha mẹ trong nhà dặn dò, nói không an phận thì đừng lăn lộn trong giới giải trí, bọn họ vốn không muốn cô ta làm diễn viên, nhưng cô ta lại không cam lòng. Nếu Tần Ngụy Vũ thích diễn viên, cô ta liền đầu tư vào sở thích của hắn cũng làm diễn viên. Hai nhà Tần Kỷ vốn là thông gia lợi ích, tình cảm của Tần Ngụy Vũ và Kỷ Chi Nam thoạt nhìn cũng không tốt, hơn nữa sau khi kết hôn gặpta ít ly nhiều, cô không tin mình không chen vào được.

"Này, Tam ca tôi còn chưa xuất viện, anh liền chạy ra tiếp việc, còn có lương tâm hay không?"

Cô ta cũng không biết Tần Ngụy Vũ là vì cứu Kỷ Chi Nam bị thương, Tần gia không đem việc này nói ra, đối ngoại chỉ nói tiểu nhi tử ngoài ý muốn gặp tai nạn xe cộ.

Kỷ Chi Nam nhìn số tầng nhảy lên, hoàn toàn không có ý nói gì.

"Có phải biết Tam ca lợi dụng xong sẽ bỏ rơi anh, cho nên đang liều mạng kiếm tiền không? Ha ha, cũng đúng, đến lúc đó hai tay không có gì, trong nhà cũng không thể dựa vào, chỉ có thể dựa vào chính mình..."

Kỷ Chi Nam khẽ nhíu mày. Không khác lắm, kiếp trước cậu đã nghe qua, bất quá không phải lúc này, trường hợp cũng không giống nhau.

"Tôi thấy anh a, còn không bằng sớm một chút biết khó mà lui, kịp thời dừng tổn thất." Lục Nhiễm thấy Kỷ Chi Nam không nói lời nào, càng không chọn lời, "Trở về xem sản nghiệp nhà các anh đều đến danh nghĩa ai, cha anh cũng giống như anh, cũng ngu xuẩn. ”

Kỷ Chi Nam rốt cục cũng có chút phản ứng, quay đầu lại nhìn cô ta một cái.

Những lời này đối với cậu của kiếp trước không thể nghi ngờ là một đả kích cực lớn, mà đối với cậu sống lại mà đến, cái gì cũng đã trải qua mà nói, uy lực liền nhỏ đi rất nhiều.

Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có.

"Biết rồi, đa tạ nhắc nhở." Kỷ Chi Nam nói.

Cửa thang máy mở ra, dưới chân cậu gió thổi mạnh, đi rất nhanh.

Lục Nhiễm đi theo sau: "Anh biết không? Anh biết mà anh vẫn còn ở với anh tôi? ”

Vốn định kí©h thí©ɧ cậu, không nghĩ tới phản ứng của cậu bình thản như vậy, Lục Nhiễm kinh ngạc không thôi, còn tưởng rằng nhận được tình báo sai, không cam lòng truy vấn: "Vậy anh biết không, Tam ca tôi căn bản không thích loại bao cỏ có biểu hiện như anh, anh ấy thích chính là…"

Những lời tiếp theo đột nhiên dừng lại.

Tần Ngụy Vũ đang đứng ở cửa cầu thang cách đó không xa, bình tĩnh nhìn về phía này.

...................

Spoil chương sau:

Các cô đang chờ 1 màn vả mặt Lục Nhiễm ư?

Nô!

Đây chỉ là câu chiện tình yêu khoe cẩu lương của 2 pạn trẻ + hóa giải hiểu lầm kiếp trước thôi. Lục Nhiễm không thích Tiểu Tinh thì sao? Kệ! Mẹ con nhà Tần không thích Tiểu Tinh thì sao? Cũng kệ! Tần Ngụy Vũ thích là được.