Ngoại truyện 1

Edit + Beta: Lùn

Hồi ký tra công 1

"Ngụy Vũ, hôm nay trong nhà hấp cua, cậu ở lại cùng ăn cơm."

Lúc Kỷ Chi Chương nói chuyện với tôi, tiểu gia hỏa kia đang trốn trong góc nhìn trộm tôi, cho rằng tôi không biết.

"Không được, tôi phải trở về." Tôi suy nghĩ một chút và nói, "Đừng gọi tôi như vậy."

Kỷ Chi Chương vỗ vai tôi: "Còn phải gọi cả họ tên cậu? Sinh không sinh phân a, Ngụy Vũ, Ngụy Vũ, Ngụy Vũ, tớ gọi cậu là Ngụy Vũ, không được sao? "

Tôi không thích cái tên đó, đặc biệt là từ ở giữa. Nhưng tôi đã quen che giấu cảm xúc, hơn nữa đối phương còn là Kỷ Chi Chương, người đầu tiên biểu đạt thiện ý với tôi sau khi tới nơi này.

"Được, tùy cậu." Tôi nói.

Tôi không ở lại ăn cơm, cha bảo tôi trở về, hôm nay là sinh nhật người phụ nữ họ Ngụy kia. Kỷ Chi Chương kéo mặt đưa tôi ra ngoài, tôi nói với anh ta lần sau, anh ta lại nở nụ cười, nói một lời đã quyết.

Trước khi đi lơ đãng quay đầu lại liếc mắt một cái, nửa cái đầu của tiểu gia hỏa kia lộ ra bên cạnh cửa lập tức rụt trở về.

Ngốc nghếch, một chút cũng không giống em trai của Kỷ Chi Chương.

Giờ cơm chiều, tôi đem khăn lụa đã chuẩn bị xong đưa ra ngoài, Ngụy Huyên vẻ mặt kinh hỉ, nói phi thường thích hoa văn này.

Trước khi đi ngủ, tôi thấy chiếc khăn lụa trong thùng rác nhà bếp, bao bì không được tháo ra.

Bất quá điều này không đáng để ở trong lòng, cũng không có gì phải tức giận. Trong nhà này, tất cả mọi người đều đang diễn kịch, diễn mẫu từ tử hiếu, diễn vui vẻ hòa thuận, ai có thể kiên trì đến cuối cùng, đó chính là người chiến thắng.

Trước khi ra nước ngoài, cha tôi đưa tôi về nơi thờ tổ tiên dập đầu thắp hương, chính thức đặt tên của tôi lên phả hệ.

Buổi tối sau khi trở về, sắc mặt Ngụy Huyên rất khó coi, đóng cửa lại đều nghe thấy tiếng cãi nhau giữa bà ta và cha, đến cuối cùng còn khóc.

Tôi lặng lẽ đọc sách ở phòng bên cạnh. Nước mắt của bà ta không bằng một phần nghìn của mẹ tôi, sau này có khi bà còn khóc nhiều hơn.

Ngày đi chỉ có Kỷ Chi Chương đến đưa tôi, anh ta đã đi du học Anh, nói đồ bên kia rất khó ăn, nhét cho tôi một gói đồ ăn lớn.

Tôi không biết phải đi bao lâu, chỉ biết những thứ này khẳng định không chống đỡ được tôi đến khi trở về. Tôi muốn nói anh ta đừng quên tôi, nhưng trong một thời gian dài như vậy, mọi người sẽ thay đổi, những lời nói đều không thể tin được.

Tôi đã chán hamburger khoai tây chiên trong một tuần ở Anh. Mở gói quà lớn Kỷ Chi Chương đưa ra, bên trong đều là món ăn anh ta thích ăn, các loại xúc xích giăm bông, còn có sủi cảo đông lạnh tiện lợi ở bến tàu XX.

Anh ta thật sự không có ý thức sinh hoạt, sủi cảo đã sớm hóa đông, đều dính vào bao bì.

Tôi vẫn lấy nồi ra nấu ăn, ăn xong từ trong túi lấy được một gói kẹo trái cây nhỏ, Kỷ Chi Chương không thích đồ ngọt, tôi để lại tin nhắn QQ hỏi có phải đặt nhầm hay không, mười mấy tiếng sau anh ta mới trả lời tôi, nói là em trai anh ta đưa, vì để cho thực phẩm trong túi quà có vẻ phong phú một chút.

Tôi bóc một cái cho vào miệng, rất ngọt.

Lôn Đôn có sương mù mỗi ngày và hiếm khi nhìn thấy mặt trời. Người nơi này cũng rất lạnh lùng, đều cố ý duy trì khoảng cách, điểm này đúng ý của tôi.

Những ngày yên bình trôi qua ít hơn một ngày, tôi bắt đầu viết blog, ghi lại những gì tôi thấy và nghe. Người xem cố định chỉ có Kỷ Chi Chương, anh ta sẽ trả lời tôi bằng tiếng Anh, chúng tôi giả vờ là một cư dân mạng, thường trò chuyện qua lại dưới khu vực bình luận.

Tôi không thể nhớ khi nào, thỉnh thoảng một id tên "LittleStar" trả lời tôi, lần đầu tiên chào tôi là "Good morning", tôi đã không trả lời cậu ấy.

Không để ý tới cậu ấy, cậu ấy ngược lại càng hăng hái hơn. Cậu ấy xuất hiện thường xuyên hơn và một ngày tôi thấy bình luận của cậu ấy: "Do you have a dinner?" ", không thể chịu đựng được trả lời: chênh lệch thời gian 8 giờ, ngữ pháp sai.

Điều này làm cho tôi nhớ tới em trai của Kỷ Chi Chương, hình như tên là Kỷ Chi Nam, thành tích tiếng Anh rất kém, giảng đề cho em ấy em ấy luôn ngốc nghếch nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi em ấy có hiểu không, em ấy liền há miệng "a", sau đó lắc đầu. Không biết tại sao lại ngốc như vậy.

LittleStar không trả lời tôi, tôi đăng blog mới của mình cậu ấy vẫn sẽ bình luận, không có gì giống như mọi người. Tôi không trả lời cậu ấy một lần nữa, cũng không muốn nhìn thấy cậu ấy dùng tiếng Anh lộn xộn.

Năm cuối cùng của đại học, tôi đã đăng bằng tốt nghiệp lên blog của tôi, Chi Chương nói Congratulations với tôi, LittleStar cũng để lại tin nhắn, gõ một đoạn tiếng Anh dài, nhìn chung, cậu ấy nói hạnh phúc thay tôi, cậu ấy cũng tìm thấy những gì cậu ấy muốn làm, đang làm việc chăm chỉ.

Tôi chỉ muốn cười. Đó không phải là điều tôi muốn làm.

Sau khi tham gia nghiên cứu sinh, học tập rất bận, bận đến nỗi không có thời gian để suy nghĩ về những thứ khác. Hiếm khi có một ngày trên mạng gặp Kỷ Chi Chương online, tôi mới ý thức được đã lâu không nói chuyện phiếm với anh ta, cũng không có cảm xúc nhớ nhung gì.

Con người quả nhiên sẽ thay đổi. Hoặc nên nói rằng tôi không có ràng buộc đối với bất cứ ai và bất cứ điều gì.

Trong lời nói của anj ta cũng lộ ra mệt mỏi, nói vừa từ phòng thí nghiệm về nhà, mở máy tính kiểm tra tư liệu. Tất cả chúng tôi đều không muốn đề cập đến công việc và học tập, và cuộc sống của tôi tẻ nhạt như trong dây chuyền lắp ráp, chỉ có thể để cho anh ta tìm kiếm các chủ đề thú vị.

Kỷ Chi Chương: Còn nhớ em trai tôi không? Cậu ta bước vào làng giải trí.

Tôi cau mày: Làng giải trí?

Kỷ Chi Vịnh: Ừm, đóng phim. Hôm qua chân bị thương trở về tĩnh dưỡng, đáng thương.

Tôi không hiểu tại sao đóng phim lại bị gãy chân, tôi chỉ biết làng giải trí không phải là nơi tốt. Nhị ca rẻ tiền Tần Ngụy Phong của tôi thích nhất là minh tinh trong giới giải trí, ba ngày hai lần đổi, có đôi khi còn mang về nhà chơi, rất bẩn.

Tính ra đứa bé kia năm nay mới 18 tuổi, tôi vẫn luôn nhớ rõ mặt em ấy, vừa nhỏ vừa trắng, mắt to mà sáng, nếu nói làm diễn viên hẳn là rất được người ta yêu thích.

18 tuổi... Vẫn là thời điểm trưởng thành, không hảo hảo ở trường, vào giới giải trí làm gì?

Mùa thu năm thứ tư, tôi vẫn không trở về nhà, không muốn trở lại, không ai muốn tôi trở lại.

Ngược lại, LittleStar, trên blog hỏi tôi có kế hoạch trở về nhà hay không, nói rằng thời gian này có thể ăn bánh quế, và nói rằng bánh sô cô la cũng tốt, ăn đồ ngọt tâm trạng sẽ trở nên tốt hơn. Tôi đột nhiên sinh ra tò mò về cậu ấy, điểm vào blog của cậu ấy, cậu ấy chỉ có một bài đăng blog, là một bắp chân bị thương băng bó, hoa văn sàn nhà và đèn trần nhà có hình dạng đặc biệt bên cạnh giống hệt với phòng khách của nhà họ Kỷ.

Hóa ra cậu ấy chính là đứa ngốc kia.

Tôi không muốn nghiên cứu kỹ nguyên nhân em ấy làm như vậy, em ấy thoạt nhìn rất đơn thuần, ánh mắt sạch sẽ trong suốt, không phải loại người có thể làm chuyện xấu.

Nhưng em ấy bước vào làng giải trí.

Ngụy Huyên cũng xuất thân từ diễn viên, có thể trói Tần Thịnh nhiều năm như vậy, ngồi vững ở vị trí chính cung, thủ đoạn rất tốt. Còn có oanh oanh yến yến bên cạnh Tần Ngụy Phong, tâm cơ đùa giỡn khắp nơi, không có ai hiền lành.

Nghĩ tới đây, không biết lý do gì làm tôi có chút phiền muộn, tắt trang vừa mới mở.

Năm thứ năm, tôi kết thúc việc học sớm và lên máy bay về nước.

Một lần nữa đặt chân lên quê hương, không kịp cảm khái muôn vàn, chờ đợi tôi là một cuộc đấu tranh tàn khốc, một trận chiến, không có đường lui.

Tần gia vẫn như cũ, Ngụy Huyên cũng không thay đổi, bà ta bảo dưỡng kỹ, giơ tay nhấc chân ung dung khéo léo, quý khí mười phần, so sánh với đầu đầy tơ bạc, hình dạng khô héo của mẹ tôi trước khi đi, một người trên trời, một cái dưới đất.

Bà ta không hổ là diễn viên, so với trước kia càng đè nén được cảm xúc, đem nhân vật "Từ mẫu" diễn giải vô cùng nhuần nhuyễn, tôi vừa mới gia nhập tập đoàn Tần thị không lâu, bà ta bắt đầu giúp tôi sắp xếp hôn sự, mưu toan đem tôi nắm trong lòng bàn tay.

Tôi đương nhiên không thể để cho bà ta như nguyện, trong lòng tôi đã sớm có tiêu chuẩn chọn vợ của mình - gia thế có thể tốt, có thể làm cho Ngụy Huyên cùng Tần Thịnh buông lỏng đề phòng, tính cách mềm mại dễ nắm bắt, tốt nhất là có thể cho tôi dùng được.

Những người đáp ứng những điều kiện này rất nhiều, tôi cũng không vội vàng, từ từ chọn.

Sau khi về nước một tháng, tôi và Kỷ Chi Chương đều dành thời gian tụ tập. Địa điểm đặt ở nhà anh ta, khi còn học trung học tôi thường xuyên đến nhà anh ta, cha anh ta là một doanh nhân, về tình cảm cũng nên qua lại.

Nhà họ Kỷ còn ở nơi cũ, tôi mua quà đến tận nhà. Cha Kỷ tự mở cửa cho tôi, vừa ngồi xuống đã nhiệt tình hỏi tôi tình hình công việc hiện tại, tôi ứng phó tốt một hồi mới đến phiên nói chuyện với Kỷ Chi Chương.

Anh ta vẫn như cũ, nhã nhặn, hiền lành, cởϊ áσ khoác trắng hoàn toàn không giống như nghiên cứu viên đang loay hoay với ống nghiệm trong phòng thí nghiệm. Năm năm không gặp, chúng tôi còn giống như năm đó hợp tác, tán gẫu mấy năm nay đọc sách cùng kiến thức, đề tài nói không hết.

Tôi nhớ lại khoảng thời gian mới quen anh ta, luôn nhịn không được muốn tới gần anh ta, bởi vậy còn tưởng rằng mình có tình cảm bất thường với anh ta. Hiện tại nghĩ lại, bất quá là bởi vì chưa từng có bằng hữu, không phân biệt được giới hạn hảo cảm, hơn nữa Kỷ Chi Chương ưu tú như vậy, ở trong đám người vốn là một tồn tại chói mắt khiến người ta không thể bỏ qua.

Cuốn sách không phải là tình yêu tạm thời, với sự tiết ra của dopamine, sẽ tạo ra hạnh phúc, niềm đam mê và cảm giác cuồng tín? Tôi không có phản ứng với anh ta như nhịp tim nhanh hơn.

Khi còn bé ông ngoại tìm người thầy bói cho tôi, nói bản tính tôi lạnh lẽo, đời này khó cùng người khác kết thiện duyên. Tôi tin vào khoa học, nhưng ông đoán chính xác.

Không có vấn đề gì với cảm xúc, nó là sang trọng đối với tôi.

Cơm trưa ăn được một nửa, con trai út nhà họ Kỷ trở về.

Em ấy đội nón mang khẩu trang, xách vali lớn, phong trần mệt mỏi đẩy cửa ra, giống như là sốt ruột chạy về, lúc ngồi xuống bàn ăn còn đang thở dốc.

Bác Kỷ mắng em ấy không biết lễ phép, em ấy gật đầu với tôi, nhỏ giọng: "Chào Tần tiên sinh."

Tôi không biết đó có phải là lỗi giác của tôi không, khuôn mặt của em ấy dường như đỏ hơn khi em ấy bước vào cửa.

Ăn cơm xong, tôi không ở lại lâu, đi đến góc ngoài viện, dư quang lại liếc thấy một bóng đen ở cửa thò đầu ra.

Em ấy ngoại trừ cao lên không ít, những thứ khác thoạt nhìn một chút cũng không thay đổi.

Những ngày tiếp theo thậm chí còn bận hơn.

Cha có lẽ là nghe Ngụy Huyên khuyên nhủ, đề phòng tôi nặng, tôi làm trưởng phòng kế hoạch ở trong một công ty điện tử của tập đoàn hơn nửa năm, cuối năm mới được thăng chức một lần.

Điều này là quá chậm là không đủ.

Tôi bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về việc kết hôn. Nói là nghiêm túc, trên thực tế không thể đùa giỡn, tôi thậm chí ngay cả đối phương cũng không cần gặp, liền biết cậu ta / cô ta có phải là người phối ngẫu lý tưởng mà tôi đang tìm kiếm hay không.

Cha tìm cho tôi mấy thiên kim thế gia có điều kiện tương đối không tệ, tôi tỏ vẻ không thể trèo cao, liên tiếp cự tuyệt, ông ta bề ngoài tiếc nuối, trong lòng không biết thở phào nhẹ nhõm bao nhiêu.

Nửa năm sau xã giao nhiều, hơn nữa Ngụy Huyên đem chuyện tôi muốn lập gia đình tiết lộ ra ngoài, các loại tụ hội mời đến. Hoạt động xã giao có lợi cho việc mở rộng mối quan hệ, tôi đã tham gia vài lần, cũng gặp phải một số đối tượng có điều kiện phù hợp, trở về Ngụy Huyên hỏi tôi thế nào, tôi đều nói rất tốt.

Tôi đánh số cho bọn họ, đến lúc đó xức xắc vừa ném, ai hướng lên trên liền chọn người đó, đơn giản đến cực điểm.

So với những thứ đó, điều khiến tôi bất ngờ là gặp Kỷ Chi Nam vài lần trong bữa tiệc. Nghe nói làm minh tinh cũng cần giao tiếp, nhất là không hồng, gọt đầu nhọn chen chúc vào tình huống này, ngóng trông bị ông chủ nào coi trọng, từ nay về sau tinh đồ sáng lạn.

Em ấy sinh ra ở nhà họ Kỷ, hẳn là không thiếu tiền, nguyên nhân chạy tới nơi này vẫn đang chờ bàn bạc, nhưng những người đến đây đều mang theo mục đích, tôi không tin em ấy đơn thuần thích uống rượu, hoặc là thích náo nhiệt.

Đêm qua Kỷ Chi Nam đi theo Lý thiếu ở câu lạc bộ tư nhân cũng tới, ngồi ở trong góc cầm chén rượu ngẩn người, có người kéo em ấy hát một khúc, em ấy lắc đầu không muốn, người xung quanh náo loạn bảo em ấy phạt ba chén rượu, em ấy thật sự thành thật uống. Sau khi uống rượu kia, tôi cũng chịu không nổi, không bao lâu sau em ấy ở đó lắc đầu lắc đầu, vẻ mặt ngây ngốc, nhếch miệng cười.

Lý thiếu không biết từ đâu mời tới hai người, tiến đến trước mặt em ấy, vừa nhìn đã thấy liền không yên tâm. Vị trí tôi ngồi đối diện với hướng của Kỷ Chi Nam, ánh đèn lờ mờ, tầm mắt không thể tránh được, tôi nhìn thấy có một bàn tay sờ lên mông em ấy.

Dù sao cũng là em trai của Kỷ Chi Chương, tôi vẫn ra tay quản chuyện này.

Đỡ quỷ say rượu ra cửa, gió lạnh thổi tới, tay chân em ấy chui vào trong ngực tôi, tôi chán ghét bộ dáng này của em ấy, đẩy em ấy ra ngoài, em ấy ngẩng đầu nhìn tôi một cái, sau đó cong mắt cười, kéo dài giọng gọi tôi: "Tần - tiên - sinh --"

Lúc đưa em ấy về nhà, biểu tình của Kỷ Chi Chương có chút muốn nói lại thôi. Tôi mơ hồ đoán được cái gì đó, nhưng không biết nên hỏi như thế nào.

Có lẽ không nên mở miệng sẽ tốt hơn, thuận theo tự nhiên, nói không chừng sẽ có kinh hỉ ngoài ý muốn.

Gần đây nữ nhân viên trong công ty đều đang thảo luận về một chương trình truyền hình thực tế, tôi nghe được tên Kỷ Chi Nam từ miệng họ, hình như em ấy còn rất nổi tiếng.

Hôm đó từ thành phố bên cạnh bàn chuyện kinh doanh trở về, tôi lái xe nửa ngày, mệt mỏi dừng lại bên hồ nhân tạo ở ngoại ô hút thuốc.

Bên cạnh có mười người tụ tập ở một chỗ, trên mặt đất có camera. Bên tôi vừa rút hai hơi, liền nghe thấy có người thét chói tai, giọng nói của người phụ nữ vang vọng khắp mây trời: "Kỷ lão sư rơi xuống nước! "

Ta không nhớ rõ lúc ấy mình nghĩ như thế nào, chờ phản ứng lại, đã nhảy xuống hồ nước.

Tháng mười một nhiệt độ thủ đô rất thấp, chỉ có một mình tôi xuống nước cứu viện, chờ tôi đem người rơi xuống nước đã không còn lộn xộn kéo lên bờ, người xung quanh vừa khóc vừa kêu vây quanh, tôi chỉ kịp thăm dò hơi thở của em ấy, đã bị đẩy ra ngoài.

Vẫn còn thở.

Là Kỷ Chi Nam.

Vài ngày nữa tôi gọi điện thoại cho em ấy, em ấy dường như vẫn chưa khỏe, nói chuyện nhẹ nhàng, lắp bắp hỏi tôi buổi tối có rảnh không, muốn mời tôi ăn tối.

Tôi lịch sự nói rằng gần đây tôi đã bận, không cần phải để tâm.

Sau khi cúp điện thoại, tôi nghĩ, có lẽ cái này gọi là vô tình cắm liễu liễu thành bóng râm.

Ngay trên trang cá nhân chuẩn bị ném xúc xắc kết hôn, tôi nhận được điện thoại của bác Kỷ, ông ta lấy danh nghĩa cá nhân hẹn tôi gặp riêng.

Vừa ngồi xuống, ông ta liền một đao đi thẳng vào hỏi tôi có ý định kết hôn với nhà họ Kỷ không. Tôi sớm đã có chuẩn bị tâm lý, cũng không kinh ngạc, chỉ nói việc này phải cùng cha tôi thương lượng.

Kỷ bá phụ cười cười, nói không phải là đại sự gì, quan trọng là nguyện ý của tôi.

Tôi biết rõ Kỷ gia, có thể tránh được không ít nguy hiểm tiềm ẩn, tôi làm sao có thể không muốn.

Không bao lâu sau, hai nhà đặt phòng riêng ăn cơm, hôn sự cứ như vậy định ra.

Ngày đó Kỷ Chi Nam ở trên bàn không uống rượu, có lẽ là sợ mình lại thất thố. Cha cùng Ngụy Huyên đưa phong bao lì xì cho em ấy, Kỷ bá phụ thúc giục em ấy mời rượu trưởng bối, em ấy luống cuống tay chân, tay cầm chén rượu đều run rẩy.

Cuối cùng chén rượu đó tôi uống thay cho em ấy, tôi nói với cha tôi rằng Tiểu Nam sẽ không uống.

Lúc ngồi xuống, tôi nhìn thấy lỗ tai Kỷ Chi Nam đỏ bừng. Em ấy kéo góc áo của tôi dưới gầm bàn, nói với giọng nói chỉ có hai chúng tôi có thể nghe thấy: "Cảm ơn anh."

Tôi không chắc em ấy đang diễn vào lúc này hay không, trông rất ngoan ngoãn, là cái tôi cần.

Từ biểu hiện hàng ngày mà xem, em ấy thông minh không đến đâu, tương lai cho dù đùa giỡn tâm cơ cũng không tránh được ánh mắt của tôi.

Hơn nữa, em ấy dường như thực sự thích tôi.

--------

Tâm sự của 1 tra công lúc chưa trọng sinh :) Mới làm phần đầu thôi mà tui đã muốn bay vào vả vả vả tên tra công này rồiiii