Ngoại truyện 3

Edit + Beta: Lùn

Hồi ký tra nam 3

Kỷ Chi Nam quay phim xong trở về thanh nhàn thật lâu, mỗi ngày tôi trở về em ấy đều ở nhà.

Vốn tưởng rằng em ấy không có phim mới muốn quay, có một ngày về nhà, em ấy không ra đón tôi, phòng trên lầu không đóng, tôi nghe thấy em ấy nói chuyện điện thoại: "Chương trình truyền hình thực tế? Phải chạy khắp nơi... Quên đi, tôi muốn ở lại thủ đô... Một kịch bản thần tượng? Không nhận, quay cũng không có ý nghĩa gì... Tôi phải ở nhà..."

Hóa ra em ấy không nhận được công việc, là vì tôi. Điều này làm cho tôi có chút bất an, nhưng nghĩ lại, giới giải trí loạn như vậy, ở nhà cũng không có gì không tốt.

Tôi ngày càng bận, có khi về nhà rất muộn, có khi chỉ đơn giản là ngủ ở công ty, Kỷ Chi Nam mỗi ngày đều chuẩn bị đồ ăn cho tôi, sau đó phát hiện tôi không thích em ấy xuất hiện ở công ty, liền để cho tài xế trong nhà đưa đến.

Mặc dù tôi nghĩ rằng em ấy không cần làm điều này, công ty có căng tin, xung quanh văn phòng cũng có rất nhiều nhà hàng, nhưng tôi đã không ngăn hành vi của em ấy lại. Em ấy nấu cơm bình thường, pha cà phê, làm trà trái cây có hai lần, tôi dần dần bắt đầu không uống cà phê trợ lý pha, quen uống đồ uống mỗi lần đưa tới đều bốc hơi nóng.

Đồ ăn Kỷ Chi Nam chuẩn bị cho tôi rất chú ý phối hợp dinh dưỡng, mặn nhạt hợp lý, chế độ ăn uống của em ấy lại lộn xộn.

Có một ngày tôi hiếm khi trở về sớm, vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi hương nồng nặc cùng mùi dầu mỡ rẻ tiền, em ấy không biết từ đâu trở về, ăn mặc nghiêm chỉnh đi ra nghênh đón tôi, ánh mắt né tránh, mặt mũi còn có vết dầu mỡ chưa lau sạch.

Bình thường ở nhà em ấy đều mặc quần áo ở nhà, khó có khi thấy em ấy mặc như vậy, đầu tiên tôi chú ý tới chính là ống quần của em ấy, còn có thắt lưng nhỏ hơn trước, nhìn lên trên, gương mặt vốn có chút mập mạp cũng lõm vào trong rất nhiều.

Nhớ rõ lần trước em ấy ở nhà ăn vụng đồ ăn vặt, buổi tối đau bụng lăn qua lăn lại một đêm, không biết còn tưởng rằng tôi ngược đãi em ấy, không cho em ấy ăn cơm.

Tôi không hài lòng và nói với em ấy, "Sau này đừng ăn những thứ đó."

Em ấy sửng sốt một chút, giơ tay lên ngửi ngửi, sau đó rũ mắt thấp giọng nói: "Được. "

Kỷ Chi Nam chưa từng nói chữ "không" với yêu cầu của tôi.

Tôi một bên hưởng thụ sự thuận theo của em ấy, một bên lại cảm thấy em ấy như vậy quá không có chủ kiến. Một bên ghét bỏ em ấy cả ngày ở nhà không có việc gì làm, một bên lại muốn đem em ấy ở nhà, tốt nhất đừng đi đâu.Loại ý nghĩ cổ quái mâu thuẫn này đã sớm lộ ra manh mối, nhưng tôi là do người khác chỉ điểm, mới ý thức được cái này có bao nhiêu không thích hợp.

Ngày đó đàm phán hợp tác với các công ty khác, đại diện đối phương nói gần đây gia nhập một công ty giải trí, bởi vì không phải là lần đầu tiên hợp tác, tôi và anh ta đã rất quen thuộc, xem như là một nửa người bạn, anh ta muốn bán nhân tình cho tôi, nói trên tay có một bộ phim của đạo diễn nổi tiếng đang trong giai đoạn chọn góc, hỏi tôi người trong nhà có ý định tham gia hay không, anh ta có thể giúp giới thiệu.

Tôi không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, người bạn kia nhìn tôi, ý vị thâm trường nói: "Tần tổng đối với vị tình nhân trong nhà che chở chặt chẽ, cũng đúng, có người đàn ông nào có bản lĩnh hy vọng nửa kia của mình cả ngày xuất đầu lộ diện ở bên ngoài. "

Những lời này của anh ta giống như một cái búa tạ, vang lên hồi chuông báo động trong đầu tôi.

Tôi chưa bao giờ có cảm xúc như vậy đối với bất cứ ai khác, ích kỷ, độc đoán, muốn giữ em ấy trong lòng bàn tay, để em ấy chỉ nghe một mình tôi.

Sau khi tan rã, tôi đi vào phòng tắm với nước lạnh, nhìn vào bản thân mình trong gương, tôi bắt đầu sợ hãi, ý tưởng tâm thần di truyền ngớ ngẩn này xuất hiện trong tâm trí.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy em ấy tôi đã biết, em ấy không giống, bị đôi mắt ngăm đen kia của em ấy nhìn vào, giống như cả người đều muốn bị hút vào.

Tôi ghét cảm giác này.

Tôi sẽ tránh xa em ấy.

Kỷ Chi Nam thật sự ngốc, hoàn toàn không phát hiện sự lảng tránh của tôi.

Không cần biết muộn như thế nào, miễn là tôi đẩy cửa ra, em ấy vẫn đợi tôi trong phòng khách. Có một lần tôi xã giao đến hai ba giờ sáng, em ấy vẫn còn co ro trên ghế sofa, kết quả là ngày hôm sau bắt đầu sốt cao.

Tôi bảo em ấy sau này không cần chờ tôi nữa, em ấy ôm chăn nói: "Dù sao em ở nhà cũng không sao, anh cứ để em..."

Tôi ngắt lời em ấy: "Không, cậu nên quản chính mình."

Tôi không thích em ấy, tự nhiên sẽ không bao dung em ấy, em ấy không có tư cách ở trước mặt tôi đưa ra yêu cầu.

Em ấy nghẹn lời nhìn tôi, sau hơn nửa ngày mới nói "Đi ngủ sớm", sau đó đặt chăn lên ghế sofa, một mình lên lầu.

Vào mùa đông, công việc trở nên bận rộn hơn, đi sớm và trở về muộn trở thành hiển nhiên.

Tôi và Kỷ Chi Nam chia phòng ngủ, buổi tối em ấy nghe lời không đợi tôi nữa, ban ngày lại dậy rất sớm, ăn sáng là khoảng thời gian duy nhất tôi và em ấy có thể gặp nhau trong ngày.

Một ngày cuối tháng 12, Kỷ Chi Nam hỏi trên bàn ăn: "Tết dương lịch có phải đến nhà anh không?"

Trong giọng nói lại mang theo chờ mong.

Em ấy hiếm khi nói chuyện với tôi trong bữa ăn, tôi ngẩng đầu nhìn em ấy, phát hiện em ấy trắng hơn trước, gương mặt hoàn toàn không có máu, làn da dưới ánh mặt trời ngoài cửa sổ lại sinh ra một chút cảm giác trong suốt.

Tôi không khỏi nhíu mày, ở nhà ở rõ ràng không có quay phim vất vả, như thế nào một chút thịt cũng không nuôi ra được?

Cho rằng yêu cầu của em ấy không phải là vô lý, tôi đã đồng ý.

Tôi cho rằng em ấy ở nhà một mình nhàm chán, muốn tìm người nói chuyện, kết quả em ấy đến Tần gia vẫn rầu rĩ không lên tiếng, ngồi bên cạnh nghe người khác nói chuyện, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Buổi chiều ăn cơm xong, lúc chuẩn bị trở về khắp nơi không tìm thấy em ấy, dì nói trên lầu đủ ấm, có thể em ấy lên lầu.

Tôi đẩy cửa phòng mình ra, nơi này hồi lâu không có ai đặt chân, trong không khí đều bay lên mùi bụi bặm.

Kỷ Chi Nam nằm sấp trên bàn làm việc của tôi ngủ thϊếp đi, trước mặt đặt quyển sổ ghi chép thời trung học của tôi, trang tâm long phi phượng múa viết hai chữ "Tần Nhạc".

Tóc em ấy hơi dài, che lông mi mảnh khảnh, đầu tóc theo hô hấp khẽ rung động, giống như con bướm dấu cánh muốn bay.

Ta đột nhiên có một khoảnh khắc hoảng hốt, sợ em ấy cứ như vậy bay đi. Phục hồi tinh thần lại cảm thấy buồn cười, em ấy làm sao có thể đi.

Từ Tần gia đi ra, tôi thuận đường dẫn em ấy đi cắt tóc.

Stylist cắt tóc khen ngợi mái tóc đen bóng của em ấy, nói với màu mắt em ấy đặc biệt phù hợp, lại hỏi em ấy có phải là minh tinh hay không, hình như đã gặp ở đâu đó.

Kỷ Chi Nam cười nói anh đoán đi.

Trên đường trở về, em ấy nhỏ giọng ngâm nga, ngón tay gõ nhịp trên đầu gối.

Ra khỏi cửa một chuyến lại vui vẻ như vậy, thật đúng là dễ dỗ.

Sau lễ mùa xuân, nhiệt độ ấm lên, tất cả mọi thứ đang chờ đợi, cuối cùng đã đến thời điểm tốt để giăng lưới.

Bất động sản Hoa Thịnh không thể lấy trí thì hào đoạt, thời gian chuẩn bị chu đáo đủ lâu, chuẩn bị cũng đủ đầy đủ, hơn nữa công ty Kỷ gia cùng cổ phần tập đoàn trên tay làm trợ lực, lần này tôi nhất định phải có.

Vì thế thời gian về nhà càng ít, tháng trước sinh nhật Kỷ Chi Nam cũng không trở về, chỉ kịp sai trợ lý đặt hoa và bánh ngọt đưa về nhà, em ấy gọi điện thoại nói cảm ơn tôi, khi đó tôi đang họp, tùy tiện "ừ" một tiếng liền cúp máy. Tôi nghĩ, dù sao em ấy cũng giúp tôi, tôi có thể giữ em ấy ở bên cạnh, trong nhà nuôi thêm một người mà thôi, chờ đoạn thời gian bận rộn này trôi qua, tôi cũng có thể thỉnh thoảng dẫn em ấy ra ngoài chơi, dỗ em ấy vui vẻ.

Em ấy chỉ mới 23 tuổi và những ngày sau đó vẫn còn dài.

Cả tháng tư tôi hầu như không về nhà, cho đến một đêm cuối tháng trở về một chuyến, dì muốn nói lại thôi nói với tôi gần đây tình trạng của cậu Kỷ không tốt lắm, tôi lên lầu nhìn em ấy, mới biết em ấy giờ có khuôn mặt vàng cơ gầy.

Tôi hỏi em ấy nên đi khám bác sĩ, em ấy lắc đầu, nói rằng chỉ ăn ít đi, ăn nhiều hơn sẽ ổn thôi. Tôi thấy máy tính bảng bày ở đầu giường của em ấy, trên màn hình hiển thị tiêu đề là rating "Phúc Giang Sơn" , khán giả nói: một miếng thịt tươi bị một con chuột làm hỏng một nồi cháo.

Tôi giúp em ấy thoát khỏi trang web, màn hình bị tắt.

Kỷ Chi Nam kéo tay áo tôi, nhỏ giọng hỏi: "Em có thể... Có một chú chó không?" Thấy sắc mặt tôi không vui, vội vàng giải thích, "Một mình ở nhà không có việc gì làm, em không để cho nó đi vào phòng của anh, nhất định mỗi ngày đều tắm sạch sẽ cho nó. "

Tôi không đáp ứng, để cho em ấy nghỉ ngơi thật tốt trước, dưỡng tốt thân thể rồi nói sau. Không biết từ khi nào, tôi phát hiện lực tự khống chế của mình không bằng trước, càng bận, ý niệm lộn xộn trong đầu ngược lại càng ngày càng nhiều.

Mặt và giọng của Kỷ Chi Nam thường xuyên xuất hiện, thậm chí tôi hiếm khi nghỉ trưa một hồi, em ấy cũng phải đến quấy rầy giấc ngủ của tôi. Trong mộng, em ấy trong mộng lúc thì rưng rưng rêи ɾỉ dưới thân tôi, lúc thì nhếch miệng cười với tôi, lúc thì rũ mắt hỏi tôi có thể về nhà sớm một chút để ở bên em ấy không.

Trong lòng tôi phiền muộn, em ấy bất quá chỉ là một con hát quen thuộc khúc ý phùng nghênh, vì sao lại khiến tôi tâm thần không yên?

"Cậu nha, chính là thích nó, chính mình còn không chịu thừa nhận." Kỷ Chi Chương nói.

Tôi không tin vào tai mình: "Cậu đang nói gì?"

Kỷ Chi Chương rót một tách trà đặt trước mặt tôi: "Cậu thích Tiểu Nam a, đây không phải là hiển nhiên sao? "

Tôi nghe xong rất tức giận, vội vàng đứng dậy: "Tôi đến đây không phải để nghe cậu nói điều này, đi trước." "

Tới tìm Kỷ Chi Chương, là bởi vì anh ta quá lý trí, có thể giúp tôi bày mưu tính kế, đưa ra chút ý kiến chỉ ra cho tôi sự khác thường gần đây, tuyệt đối không nghĩ tới anh ta lại nói ra những lời không giới hạn như vậy.

"Này, cậu chờ một chút." Kỷ Chi Chương ngăn cản tôi, "Không bằng chúng ta làm thí nghiệm."

Anh ta lấy từ trong túi bánh quy bên cạnh ra một miếng bánh quy: "Cậu cẩn thận ngẫm lại, Tiểu Nam cho cậu ăn, cậu có chủ động há miệng hay không, sau đó đổi thành tớ..."

Để chứng minh cho anh ta thấy, tôi không nghĩ liền đã mở miệng và ăn bánh quy, và không suy nghĩ về những giả định ngớ ngẩn vô căn cứ của mình.

Kỷ Chi Chương đầu tiên sửng sốt, sau đó lắc đầu thở dài: "Cậu a, đừng quá cố chấp, cẩn thận tương lai hối hận. "

Hối hận? Không đời nào.

Tôi không bao giờ làm bất cứ điều gì để bản thân mình hối hận.

Cuối tháng 6 đầu tháng 7, nhiệt độ thành phố vẫn đang tăng lên từng ngày, cuộc đấu tranh trong tập đoàn Tần thị cũng đã đi đến giai đoạn nóng bỏng.

Ngay tại thời khắc mấu chốt giăng lưới thu cá này, Kỷ Chi Nam không biết phát điên cái gì, trong một đêm nào đó tôi hiếm khi về nhà, đột nhiên khóc nháo với tôi, hỏi tôi nếu không thích tại sao lại kết hôn với em ấy.

Trực giác nói cho tôi biết em ấy có thể đã nghe được lời đồn gì, dù sao gần đây tôi nhúng tay vào công ty Kỷ gia, chuyện thay thế lãnh đạo ban đầu bằng nhân thủ của mình, trong giới đã không còn là bí mật nữa.

Làm việc quá tải trong một thời gian dài làm cho tôi rất mệt mỏi, tôi không muốn giải thích thêm, đó là sự thật. Tôi chỉ trả lời ấy một câu "Đừng náo".

Em ấy thất hồn lạc phách trở về phòng, tôi cũng không hiểu sao cả đêm đều không ngủ ngon, rõ ràng mệt đến mức mắt cũng không mở ra được, tim đập lại nhanh một trận chậm một hồi, không biết đang sợ cái gì.

Mãi đến trưa hôm sau như thường lệ nhận được đồ ăn từ nhà, tôi mới yên lòng.

Em ấy chỉ muốn thu hút sự chú ý của tôi và không thực sự tức giận.

Giữa tháng bảy, tôi chính thức tiếp quản Hoa Thịnh, việc đầu tiên nhậm chức, chính là tiến hành chỉnh đốn toàn bộ nhân viên, sa thải toàn bộ nhân viên đang chiếm vị trí nhưng không làm, tôi không cho phép công ty mình có người không lấy được thành tích.

Mắt thấy sắp thành công, đã đi tới bước này, quyết không thể ra nửa điểm sai.

Lại một tuần không về nhà, buổi chiều gần đến giờ tan tầm, tôi nhận được báo cáo ở quầy lễ tân tầng một, nói buổi chiều Kỷ tiên sinh đã tới. Nhưng tôi đã ở trong văn phòng cả buổi chiều, và em ấy không đến gặp tôi.

Buổi tối trở về, dì không có ở đây, Kỷ Chi Nam nhìn thấy tôi tựa hồ rất kinh ngạc. Tôi nghĩ rằng em ấy đã lén tôi ăn đồ ăn vặt ở nhà, đi vào nhà bếp, chỉ nhìn thấy nửa nồi cháo kê trên bếp.

"Buổi tối ăn cái này?" Tôi hỏi.

Kỷ Chi Nam vội vàng nói: "Anh muốn ăn cái gì? Em sẽ làm cho anh. "

Không trả lời câu tôi hỏi.

Ta nhìn bả vai gầy gò của em ấy, cảm thấy phiền lòng, nghĩ không ra người cả ngày ở nhà không có việc gì làm sao có thể biến thành bộ dáng này.

Một lát sau, em ấy đến thư phòng đưa cà phê cho tôi, lúc xoay người đi ra ngoài không biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ nghe thấy một tiếng "ba", đồ vật trên giá sách bị em ấy đυ.ng rơi trên mặt đất.

Tôi đứng lên nhặt, thấy em ấy cầm ảnh của Kỷ Chi Chương xuất thần.

Rơi trên mặt đất là một quyển album ảnh, bên trong chứa đựng tất cả những gì liên quan đến Kỷ Chi Chương, bị cầm trên tay chính là một tấm ảnh tôi thừa dịp Kỷ Chi Chương ngủ thϊếp đi chụp cho anh ta khi còn học trung học.

Album ảnh này năm đó theo tôi đến Anh, sau đó không bao giờ mở ra, khi nào được đặt trong tủ sách, tôi không nhớ.

Ta vô cớ có chút bối rối, luống cuống tay chân thu dọn đống đồ kia, giương mắt liền nhìn thấy trên tay Kỷ Chi Nam đang rũ xuống có một vết đỏ dễ thấy, tôi hỏi em ấy làm sao vậy, em ấy nói không cẩn thận bị, tôi đưa tay muốn chạm vào, em ấy nhanh chóng lui về, nói cái gì đã tiêu độc, để cho tôi yên tâm uống.

Tôi đã bị hành động này của em ấy làm cho tâm trạng của mình trở nên rất xấu. Sau khi đặt album ảnh ở chỗ cao không thường xuyên đυ.ng vào tủ sách, vẫn đè nén tính tình hỏi em ấy gần đây có rảnh không, muốn đi đâu chơi.

Kỷ Chi Nam lúc này cuối cùng cũng không trả lời những câu hỏi, nói xong liền chuồn mất. Đi bộ giống như một con mèo, một chút âm thanh cũng không có, trách không được bình thường ở nhà cũng không nghe thấy động tĩnh của em ấy.

Ngày hôm sau, bên ngoài ánh nắng như lửa, tôi vừa mới họp thường kỳ ở một công ty, ngựa không ngừng vó ngựa chạy về phía Hoa Thịnh, trên đường mở máy tính lên mạng tra cứu.

Hôm qua Kỷ Chi Nam nói muốn đi biển, thời gian tôi có thể rảnh không nhiều lắm, chỉ có thể tranh thủ từng giây từng phút xem tuần tới hải đảo ở Nam bán cầu nào thời tiết tốt thích hợp để du ngoạn.

Lúc xuống xe ngoài ý muốn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trốn trong góc dưới tòa nhà Hoa Thịnh, không phải Kỷ Chi Nam còn có thể là ai?

Em ấy dường như không muốn bị tôi phát hiện, giơ tay lau đôi mắt đỏ bừng, sau đó làm bộ không nhìn thấy tôi, xoay người rẽ vào góc tường.

Tôi không khỏi nhíu mày, không biết tiểu gia hỏa này lại làm sao vậy. Tôi giơ cổ tay lên xem thời gian, không đuổi theo, Hoa Thịnh vừa mới đi vào quỹ đạo, cao tầng mới đều đang chờ tôi họp.

Buổi tối rảnh rỗi lại trở về một chuyến là được rồi, tôi nghĩ, tuần sau đưa em ấy đi du lịch, trở về tìm bác sĩ gia đình giúp em ấy điều dưỡng thân thể. Nếu em ấy thật sự muốn nuôi chó, vậy thì nuôi một con đi, ở nhà còn tốt hơn ở trong giới giải trí bẩn thỉu, nơi đó không thích hợp với em ấy.

Tôi có thể nuôi em ấy suốt đời, chỉ cần về nhà, mở cửa có thể thấy em ấy mỉm cười với tôi.

Buổi chiều nhận được cuộc điện thoại lạ, người tụ tập bên ngoài gây sự vừa được sơ tán.

Những ngày này xảy ra quá nhiều chuyện nghiêng trời lệch đất, tôi còn tưởng rằng mình nghe lầm, hoặc là ù tai xuất hiện ảo giác. Một thời gian dài sau, tôi hỏi lại người trong điện thoại: "Cô nói gì?" "

Đầu kia dùng giọng nói không mang theo tình cảm lặp đi lặp lại một lần nữa: "Xin hỏi là người nhà của Kỷ Chi Nam sao? Xin vui lòng đến bệnh viện thành phố để nhận thi thể. "

Tôi không biết tôi đến bệnh viện thế nào, chỉ biết rằng khi đi bộ trên hành lang lạnh và yên tĩnh, lỗ chân lông toàn thân đang đổ mồ hôi lạnh ra ngoài.

Đẩy cửa ra, nhìn thấy người lặng yên không một tiếng động nằm ở đó, trong đầu tôi một mảnh mờ mịt, đống người bên trong ồn ào, tôi thấy hội nghị, công ty, mẹ, Tần gia, báo thù so với cái gì cũng quan trọng hơn cả... Tất cả đều bốc hơi.

Kỷ Chi Nam nhắm mắt lại, mím môi, đoan đoan chính chính nằm ở đó. Tóc em ấy lại hơi dài, từ lần cuối cùng tôi đưa em ấy đi cắt, em ấy không bao giờ tự mình ra ngoài chăm sóc. Tôi dùng tay nhẹ nhàng gạt tóc vụn dính trên trán em ấy.

Em ấy thật ngu ngốc, tôi bận đến nỗi nhà tôi không có thời gian để trở về, làm thế nào tôi có thời gian để đưa em ấy đi cắt tóc.

Tôi nhìn em ấy một lát, tiếp theo sờ bàn tay em ấy buông xuống bên cạnh, chậm rãi nắm lấy.

Ngoại trừ lần đeo nhẫn trong đám cưới, đây là lần đầu tiên nắm tay em ấy.

Tôi nghĩ, nếu đêm qua không để ý đến em ấy né tránh, thật sự muốn nắm tay em ấy nhìn một cái, sờ một cái, nói không chừng sẽ không lạnh thành như vậy.

Hiện tại ngược lại nghe lời, không nhúc nhích mặc cho tôi nắm.

Nhưng bất kể tôi giữ nó trong lòng bàn tay bao lâu, nó sẽ không ấm lên nữa.

Ngày tiễn em ấy đi có rất nhiều người, cha, anh trai, mẹ đã lâu không thấy, còn có người hâm mộ.

Các cô gái trẻ có nhiều cảm xúc, khóc đến không thành tiếng, thậm chí có hai người ngất xỉu. Tôi không khóc, kể từ khi có thể nhớ, tôi đã không khóc nữa, kẻ yếu sẽ rơi nước mắt, tôi rõ ràng đã có tất cả mọi thứ, không có gì để khóc.

Trong ảnh em ấy đang cười, tôi đối xử với em ấy không tốt, nhưng bây giờ nhớ lại, khi em ấy đối mặt với tôi hầu như đều cười, thương tâm và ủy khuất dường như đều bị em ấy giấu đi.

Em ấy là một người vui vẻ và hoạt bát, kết hôn với tôi gần hai năm, nhưng không có nói ra ngoài, vì vậy cho nên đến bây giờ vẫn không có ai đến thay em ấy hung hăng đánh tôi một trận.

Phải mất nửa tháng trước khi tôi bước vào phòng em ấy.

Bên trong được dì thu thập sạch sẽ chỉnh tề, ngược lại không giống chỗ ở của em, tôi nhớ rõ em không am hiểu dọn dẹp, trên giường, trên mặt đất luôn ném một đống đồ đạc lộn xộn.

Mở rèm cửa sổ, để cho ánh nắng mặt trời chiếu vào, nhìn vào căn phòng trống rỗng, tôi nhận ra rằng em đã thực sự đi.

Tôi chỉ lấy lại chiếc nhẫn ở ngón áp út bên trái của em.

Nói tôi ích kỷ cũng tốt, dối trá cũng được, lúc em không có ở đây, đồ đạc của em xử lý như thế nào chỉ có thể do tôi quyết định.

Tôi chậm rãi nằm trên giường em nằm, trên gối còn lưu lại một chút hương thơm trên tóc em, hương vị như có như không, tôi nghiêng đầu muốn bắt lấy nó, hai thứ lấp lánh bên cạnh gối rơi vào mắt.

Tôi nhìn một lúc lâu trước khi tôi nhớ rằng đây là món quà sinh nhật năm ngoái của tôi cho em, một cặp cúc áo kim cương. Bọn chúng chưa bao giờ xuất hiện trên người Kỷ Chi Nam, thì ra là được an trí ở nơi này.

Không trách tôi liếc mắt một cái không nhận ra, đế cúc áo bạch kim đều bị oxy hóa tối đi, mất đi ánh sáng lúc mới mua về, nếu hảo hảo cất vào trong hộp, sẽ không biến thành bộ dáng này.

Tôi đưa tay sờ, vị trí cúc áo vừa vặn là khoảng cách hơi nghiêng người là có thể sờ được, kim cương theo góc độ biến hóa mà phát sáng.

Trên đó dường như vẫn còn giữ những giọt nước mắt mà em giấu đi.

Vào ban đêm, tôi mở nhật ký mà em giấu trong tủ quần áo ra.

Em thật sự rất lười, viết nhật ký đều ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, mấy trăm trang sách từ khi tốt nghiệp trung học cơ sở vẫn dùng đến bây giờ.

15 tuổi-

『Ngày 30 tháng 9, thời tiết xấu

Anh ấy không ở lại ăn tối, mình muốn ăn cơm xong liền nói với anh ấy tên em là Tiểu Tinh, chỉ có thể lần sau tìm cơ hội.』

16 tuổi--

『 Ngày 15 tháng 6 trời mưa, tâm trạng xấu

Anh ấy đã đi ra nước ngoài và không biết khi nào anh ấy sẽ trở lại.

Nếu biết đó là lần cuối cùng gặp mặt, mình nhất định sẽ chủ động nói chuyện với anh ấy, khóc".』

17 tuổi--

『Ngày 14 tháng 2 Thời tiết âm u

Trộm địa chỉ blog của anh hai, mình quá ngốc, chỉ cần đăng ký đã mất nửa ngày, hơn nữa tin nhắn đầu tiên để lại cho anh ấy lại sai từ, mất mặt, ai nói với tôi làm thế nào để xóa ah ah ah!!! 』

18 tuổi--

『Ngày 23 tháng 5, thời tiết nắng, tâm trạng bối rối

Quyết định đi quay phim, rất thích đóng các vai khác nhau, trải nghiệm cảm giác trải nghiệm khác nhau của mỗi nhân vật.

Minh hy vọng anh ấy thích mình trên màn hình.

Tinh diễn viên, cố lên!』

19 tuổi-

『Ngày 31 tháng 12 Thời tiết âm u

Nhận được giải thưởng tân sinh viên tốt nhất, siêu hạnh phúc!

Muốn nói cho anh ấy nghe, nhưng không đăng trang web video, mình rất ngốc ...

Hôm nay đo chiều cao, mình phát triển đến một mét tám, chờ cho anh ấy trở lại, mình sẽ không đâm đầu vào ngực của anh ấy!

Hy vọng anh ấy sẽ trở lại sớm.』

20 tuổi-

『Ngày 15 tháng 11, thời tiết nắng, tâm trạng không thể xấu

Tần Nhạc, chúc mừng sinh nhật.

Em nhớ anh rất nhiều.』

21 tuổi.

『 Ngày 13 tháng 12, tuyết nhỏ có tâm trạng tốt đến nỗi nó phát nổ

Mình muốn kết hôn với Tần Nhạc!!!

Mình muốn kết hôn với Tần Nhạc!!!

Kỷ Tiểu Tinh muốn kết hôn với Tần Nhạc!!!!!』

......

Tôi lật từng trang một, một chữ cũng không bỏ qua. Nhưng nhật ký càng về sau càng ít, nội dung sau khi kết hôn phần lớn là bản ghi nhớ -- Tần Nhạc không thích cái này, Tần Nhạc không thích cái kia, lần sau đừng làm cho anh ấy.

Lại lật về phía sau, ở giữa trống vài trang, khi lại xuất hiện chữ viết, đã phảng phất không phải là nhật ký do cùng một người viết.

『Ngày 15 tháng 11

Không trở về

.

Chúc mừng sinh nhật.』

『Ngày 16 tháng 11

Không trở về.』

『Ngày 17 tháng 11

Không trở về.』

......

Bài cuối cùng là vào đêm chúng tôi cãi nhau.

『Ngày 10 tháng 7

Trở về rồi.

Em sai rồi, đừng đi.』

Tôi lặp đi lặp lại vuốt ve dòng cuối cùng, trong trái tim không ngừng nói: Được, tôi không đi, tôi không đi.

Một cuốn nhật ký dày hơn, một đêm cũng đủ để đọc xong. Tựa như tôi thương tổn em nhiều như vậy, lại chỉ có thể hóa thành vài trang văn tự nhẹ nhàng.

Ngoài cửa sổ ánh sáng buổi sáng gắt hơn, mặt trời nhảy ra khỏi đường chân trời, chiếu sáng mọi ngóc ngách của ngôi nhà.

Tôi đứng dưới ánh mặt trời, mỗi ánh sáng như một cây kim đâm vào da, chọc thủng trái tim, nói với tôi với giọng nói lấp lánh, trần trụi...

Với tình yêu sạch sẽ và tinh khiết nhất trên thế giới, người đã dành tám năm để viết nhật ký này, không bao giờ trở lại nữa.

Mặt trời mọc lên phía đông về phía tây, không biết bao nhiêu ngày và đêm đã trôi qua.

Sáng sớm đầu thu, tôi từ phòng ngủ chính đi ra, xuống lầu chuẩn bị đi làm, dì cẩn thận chỉ vào mặt tôi, hỏi tôi có muốn đến bệnh viện thăm khám không.

Lúc này tôi mới nhớ tới hôm qua uống chút rượu, cùng người khác động thủ.

Người bị tôi đánh là đối tác của dự án mới, nguyên nhân là cơm ăn được một nửa, hắn gọi mấy ngôi sao nhỏ, muốn nhét vào bên cạnh tôi, tôi nói rõ cự tuyệt, hắn lại muốn đẩy một cậu bé mời rượu tôi, cậu bé vung tay rượu rắc lên người tôi, tôi lập tức vung nắm đấm về phía người sau lưng cậu ta.

Người đàn ông bị tôi đánh đến mặt mũi bầm dập, còn có sức lực châm biếm: "Trước kia anh không phải cũng chơi ngôi sao sao, giả vờ cao thượng làm gì? "

Tôi không để ý người bên cạnh khuyên can, nhào tới hung hăng cho hắn mấy quyền.

Kỷ Tiểu Tinh của tôi sao có thể giống như những người đó?

Em ấy là vợ tôi cưới hỏi đàng hoàng, sạch sẽ, trong sạch, là muốn cùng tôi sống cả đời.

Trở lại xe, tôi lấy ra hai cuốn sổ đỏ mỏng từ túi bên cạnh ngực của tôi, ngày hôm đó từ người em tìm thấy giấy chứng nhận kết hôn ướt đẫm nước, sau đó nó không bao giờ rời khỏi tôi.

Trên giấy đăng ký kết hôn lại dính chút rượu có mùi khó ngửi, trên ảnh mặt Kỷ Tiểu Tinh càng mơ hồ không rõ.

Tôi lấy điện thoại ra và điên cuồng gõ tìm kiếm tên của em và nhìn vào hình ảnh của em. Em có rất nhiều ảnh, ảnh chụp phay phim, ảnh trang điểm, ảnh trực tiếp, nhưng cái nào cũng không phải là hình ảnh trong đầu tôi.

Em chỉ có thể nhìn tôi cười.

Tôi hối hận, em đã cười với tôi nhiều lần như vậy, nhưng tôi đã không chụp cho em một bức ảnh.

Không bao giờ nhìn thấy nụ cười đó một lần nữa.

Thống khổ áp lực hồi lâu rốt cục bộc phát ra trong bóng đêm, mới đầu chỉ là đau đớn ray rứt, rất nhanh liền biến thành đau đớn như trời sập đất đổ, chúng nhanh chóng thu nhỏ phạm vi, kín không kẽ hở bao vây tôi, bên trong thân thể có rất nhiều tay đang xé rách trái tim tôi, làm cho tôi không thở nổi.

Tôi ôm hai giấy chứng nhận kết hôn ngồi bên cửa sổ phòng ngủ chính suốt đêm.

Buổi sáng nhìn vào gương mới phát hiện trên mặt không chỉ có vết thương do đánh nhau gây ra, còn có nước mắt đã khô không biết bao lâu.

Vào ngày sinh nhật lần thứ 27 của tôi, tôi đã nhắm mắt lại không mở nữa.

Tôi đã nghĩ, sinh nhật cuối cùng, ngôi sao nhỏ của tôi đã cho tôi những bất ngờ sinh nhật nào?

Dì nói hôm đó trên bàn có một cái bánh do chính tay em làm, cuối cùng cũng không ăn. Phải có cái gì khác, tôi nghĩ, ngôi sao nhỏ của tôi phải chuẩn bị cho tôi những món quà khác.

Tôi đi làm như thường lệ, buổi sáng đã hoàn thành toàn bộ công việc hôm nay, buổi trưa trợ lý thay mặt công ty đưa bánh ngọt tới, tôi nếm thử một miếng, không ngọt một phần vạn như Kỷ Tiểu Tinh làm.

Tôi đột nhiên nhớ rằng em đã từng để lại một tin nhắn trên blog của tôi, nói rằng ăn bánh sẽ làm cho mọi người cảm thấy tốt hơn. Tôi mở trang web, vào blog bị bỏ rơi trong một thời gian dài, và sau đó theo tin nhắn của LittleStar gửi cho tôi và nhấp vào blog của mình.

Tweet cuối cùng của em là vào ngày chúng tôi nhận được giấy chứng nhận, không có gì khác, chỉ có một tiếng Anh đơn giản - Fly me to the moon.

Tôi theo bản năng sờ sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái.

Vào ban đêm, tôi lái xe xuống đồi, cửa sổ mở rộng, đón gió đêm và ánh sao trên đầu.

Lần này, đổi lại là tôi đuổi theo em, được không?

------

Vốn dĩ tính làm 5 ngoại truyện nhưng do 1 số vấn đề (chủ yếu là bản dịch bị mất rồi :(((() mình chỉ đăng được 3 chương này. Mọi người thông cảm nhé. Hai chương cuối mình sẽ cố gắng làm lại nhanh nhất có thể.