Ngoại truyện 5

Edit + Beta: Lùn

Không cầu gì hơn

Năm thứ 5 sau khi kết hôn, Kỷ Chi Nam một lần nữa được đề cử Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Mấy lần trước cậu cũng không để ở trong lòng, bởi vì biết mình tư lịch nông cạn, có đề cử có thể đến lộ diện đã là tốt rồi. Mà lần này cậu có dự cảm giành được giải thưởng rất mãnh liệt, bộ phim "Hồi Hộp" do cậu đóng chính được phát hành năm nay đã đạt được doanh thu phòng vé và danh tiếng, so với "Dạ Tấu" được đề cử Nam diễn viên chính xuất sắc nhất trước đó, bộ phim này xung đột càng mạnh, hơn nữa cảnh hành động đặc sắc hoa lệ, trong tất cả các bộ phim trong nước được phát hành năm nay hầu như bị phong thần.

Kỷ Chi Nam nhéo nhéo cánh tay mình, năm trước vì làm bộ phim kia, cậu tập thể dục nửa năm, tuy rằng không luyện ra cơ bắp cứng rắn, nhưng xem như là một đoạn thời gian có tỷ lệ mỡ cơ thể thấp nhất, cánh tay xuất hiện đường cong có cảm giác lực lưỡng, bụng cũng có đường nét cơ bắp.

Nhưng mà hiện tại cậu đã bị đánh trở về nguyên hình, ấn bụng mềm nhũn, so với việc có thể lấy được ảnh đế hay không, cậu càng để ý chuyện này.

Lúc ăn tối Tần Ngụy Vũ gắp miếng sườn chua ngọt thứ bảy vào bát của cậu, cậu chặn miệng bát không buông.

"Em ăn no rồi, anh ăn đi." Kỷ Chi Nam vô cùng có cốt khí nói.

Tần Ngụy Vũ kinh ngạc, Kỷ Tiểu Tinh rất dễ nuôi, bình thường đều là cho cái gì ăn cái đó, cho bao nhiêu ăn bấy nhiêu, không cự tuyệt bất kì ai.

Hắn ngay lập tức hỏi: "Có chuyện gì vậy, không thoải mái ở đâu?"

Kỷ Chi Nam suy sụp: "Sắp tham gia lễ trao giải, không thể để khán giả cảm thấy em kém xa phim quá nhiều. "

Tần Ngụy Vũ hiểu, cậu lại muốn giảm cân, đánh giá cậu từ trên xuống dưới một vòng nói: "Không béo, đừng giảm nữa. "

Kỷ Chi Nam đối với hắn mở to mắt nói dối cũng thành thói quen, lau miệng đứng lên nói: "Anh ăn đi, em đi chạy bộ."

Kỷ Chi Nam chạy xong giống như một con cá muối nằm trên giường ưỡn xác, chân treo ở bên ngoài, bên chân nằm sấp một con Corgi mập mạp.

"Bằng Bằng, trở về ngủ." Tần Ngụy Vũ sau khi vào phòng gọi.

Chó nhỏ gọi Bằng Bằng hừ hừ hai tiếng, vẫy đuôi, cao ngạo quay đầu, tỏ vẻ không vui. Tần Ngụy Vũ đi qua ôm nó, mông nó vặn vẹo đứng lên, chân sau nhảy lên giường, nằm bên cạnh Kỷ Chi Nam, cọ cọ đùi cậu.

Tần Ngụy Vũ: "..." Cầu thang không đi, ngược lại trèo lên giường rất trơn tru.

Cẩu cẩu cuối cùng không gọi Nguyệt Nguyệt, Kỷ Chi Nam nói sợ nhầm lẫn, mặt trăng của cậu có một là đủ rồi.

Bằng Bằng từ ngày đó đến nay bắt đầu không nghe lời Tần Ngụy Vũ, đối với lời nói của Kỷ Chi Nam ngược lại là nói gì nghe nấy. Kỷ Chi Nam nằm lười làm thủ thế, nó liền ngoan ngoãn nhảy xuống, lắc lắc mông đi ra ngoài.

Tần Ngụy Vũ ôm chó nhỏ xuống cầu thang về chuồng chó dưới lầu, lúc trở về Kỷ Chi Nam đang gọi điện thoại.

"Ừm... Không chuẩn bị đâu... Cả hai người đi à? ...... Wow, anh muốn công khai? ...... Tôi nào có kinh nghiệm truyền thụ a... Ha ha, các anh cố lên. "

Tần Ngụy Vũ nằm xuống bên cạnh cậu, hỏi: "Quách Hạo? "

"Ừm." Kỷ Chi Nam xoay người đối mặt với hắn, "Anh ấy và đối tượng của anh ấy dự định công khai tại liên hoan phim."

Tần Ngụy Vũ cũng nghiêng sang: "Chúc mừng. "

Kỷ Chi Nam chơi đùa nút trên viền cổ áo của hắn: "Anh ấy xin kinh nghiệm của anh đấy."

Tần Ngụy Vũ trầm ngâm một lát, nói: "Dũng cảm. "

Kỷ Chi Nam đấm hắn một quyền: "Công khai quan hệ với em đáng sợ như vậy sao? "

Tần Ngụy Vũ lắc đầu: "Nghĩ đến nguy cơ mà em có thể phải đối mặt thật đáng sợ."

Kỷ Chi Nam thấy ấm áp, trên tay lại cho hắn một quyền, nói đùa: "Sợ cái gì, cùng lắm thì anh nuôi em. "

Tần Ngụy Vũ bắt lấy bàn tay làm loạn của cậu, đưa đến bên miệng hôn một cái.

Kiếp trước hắn luôn muốn giữ Kỷ Tiểu Tinh ở nhà, hận không thể chỉ có một mình hắn có thể nhìn thấy, hiện tại hắn hiểu ra, tựa như ngôi sao chỉ có thể tỏa sáng trên bầu trời đêm vậy, Kỷ Tiểu Tinh của hắn chỉ có trên sân khấu và màn ảnh mới là tự tin nhất chói mắt nhất, cũng là hấp dẫn hắn nhất.

"Cái kia..." Kỷ Chi Nam muốn nói lại thôi, "Trên tay. Tay..."

"Hả? Sao vậy? "

"Vừa rồi... Bằng Bằng cũng liếʍ..."

Tần Ngụy Vũ nhất thời đen mặt.

Kỷ Chi Nam suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Anh và một số sở thích của nó thật sự là giống nhau a. "

Bị đem ra so sánh với sủng vật, mặt Tần Ngụy Vũ càng tối hơn.

Kỷ Chi Nam phốc cười lên, nhịn không được vươn một ngón tay chọc vào khuôn mặt căng thẳng của hắn: "Cho nên, lần đầu tiên em mới nhìn thấy nó, liền muốn mang nó về nhà. "

Tần Ngụy Vũ nghe ra một tầng ý tứ khác trong lời nói, biểu tình trong nháy mắt hòa hoãn, nắm tay cậu hôn một cái, nói: "Tôi cũng vậy. "

Kỷ Chi Nam nghỉ ngơi một lát khôi phục thể lực chạy xuống lầu, cho Bằng Bằng ăn thêm đồ ăn đóng hộp, rửa tay trở lại phòng, đem tấm chăn nhỏ Bằng Bằng nằm ở cuối giường cất đi, mới nằm trở lại.

Tần Ngụy Vũ tắm rửa xong đi ra, cậu đang vì lễ trao giải mặc cái gì mà phát sầu.

"Không phải mẹ chúng ta từ nước ngoài gửi cho em một bộ trang phục mới sao, cứ mặc cái kia đi." Tần Ngụy Vũ đề nghị.

Kỷ Chi Nam lắc đầu: "Bộ kia quá trang trọng, cũng không phải lên sân khấu biểu diễn. "

"Tài trợ thương hiệu của thương hiệu X đâu?"

"Năm nay không có phong cách yêu thích của em ... Đúng rồi, " Linh quang Kỷ Chi Nam chợt lóe lên, "Fan muốn xem em mặc gì? "

Fan đại diện Tần Ngụy Vũ đi dạo một vòng trong fanpage, trầm mặc một lát nói ý kiến của họ không thích hợp làm tham khảo.

Kỷ Chi Nam cầu tri nhược khát: "Cái gì, anh liền nói cho em biết, có thể thỏa mãn các nàng khẳng định tận lực thỏa mãn a! "

Tần Ngụy Vũ chém đinh chặt sắt nói: "Không được. "

Kỷ Chi Nam càng tò mò, nhảy dựng lên cướp điện thoại di động của hắn, Tần Ngụy Vũ không ngăn được cậu, bất đắc dĩ: "Các nàng nói, tốt nhất cái gì cũng không mặc. "

Kỷ Chi Nam: "..."

Ngày lễ trao giải, Kỷ Chi Nam vẫn chọn bộ âu phục nhỏ màu đen của nhà tài trợ, bên trong phối với áo sơ mi trắng thông thường, cổ áo cài lên cao nhất, dùng để che đi một số dấu vết kỳ quái.

Tần Ngụy Vũ ước chừng lo lắng Kỷ Chi Nam thật sự sẽ sủng ái đến mức cái gì cũng không mặc, đêm qua ngay cả cánh tay cánh chân cũng không buông tha.

Kỷ Chi Nam chỉ muốn ngửa mặt lên trời thét dài, ăn mặc như vậy, quỷ nhìn ra được cơ bắp gì, dáng người gì, vậy mà cậu ở nhà chạy hơn nửa tháng.

Khi đi thảm đỏ, có người hâm mộ ở bên ngoài hô to: "Nam Nam, tiên sinh nhà anh đâu?"

Kỷ Chi Nam nghe tiếng quay đầu lại, trước tiên ném qua một nụ cười, sau đó chỉ vào phía trước, che miệng dùng khẩu hình nói: "Anh ấy ở bên trong chờ tôi".

Ban tổ chức kỳ thật cũng mời Tần Ngụy Vũ, hắn không phải người trong giới, chỉ đồng ý tham gia lễ trao giải, không đi thảm đỏ.

Kỷ Chi Nam đi dạo một vòng trong phòng khách không tìm được người, gọi điện thoại cho hắn, hắn nói đang giúp câu lạc bộ dựng một tường hoa.

Đợi mười phút đồng hồ, người liền tới, còn mang đồ ăn cho Kỷ Chi Nam.

"Người ta trước khi lên sân khấu đều đang trang điểm, chỉ có em đang ăn." Kỷ Chi Nam dưới sự yểm hộ của Tần Ngụy Vũ vừa ăn vừa nói.

"Có thể ăn là phúc." Tần Ngụy Vũ lại đưa cho cậu một miếng bánh ngọt nhỏ, "Chờ lễ trao giải kết thúc đã nửa đêm, em cầm giải thưởng, nói không chừng còn có thể bị bọn họ kéo đi ăn mừng, thừa dịp hiện tại nhanh chóng ăn nhiều một chút. "

Kỷ Chi Nam cho rằng đúng, đem thức ăn hắn mang về tiêu diệt sạch sẽ.

Tần Ngụy Vũ vừa lau miệng vừa cười khẽ ra tiếng, Kỷ Chi Nam hỏi hắn cười cái gì, hắn nói: "Fan hội hậu viện của em vốn chỉ chuẩn bị cho em hai hộp hoa quả, tôi nói không đủ cho em ăn, các cô ấy nói trước kia em cũng không có thể ăn như vậy. "

Kỷ Chi Nam sững sờ: "Hả? Ý anh là sao? "

"Các nàng nói..." Tần Ngụy Vũ tiến đến bên tai cậu nói một câu gì đó, Kỷ Chi Nam nghe xong thiếu chút nữa nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Tần Ngụy Vũ một cái, đỏ mặt tiến vào trường quay.

Vị trí của hai người không được an bài cùng một chỗ, Kỷ Chi Nam và các nghệ sĩ ngồi cùng một chỗ, Tần Ngụy Vũ thì ngồi ở ghế đầu hàng VIP . Hai người đối ngoại tương đối khiêm tốn, hơn nữa Tần Ngụy Vũ không thích lên hình, ngồi tách ra trong vòng và ngoài vòng cũng là yêu cầu mà bọn họ chủ động đưa ra.

Phần biểu diễn xen kẽ trao giải, ca hát nhảy múa tiến hành đến một nửa, mấy giải thưởng hạng nặng đều ở phía sau, cho nên so với nửa đêm trước, mọi người càng hưng trí.

Sau khi Kỷ Chi Nam lên sân khấu trao giải cho Diễn viên mới xuất sắc nhất, trở lại chỗ ngồi bắt đầu đứng ngồi không yên.

Nhanh lên, nhanh lên.

Càng căng thẳng thì thời gian càng chậm, đợi đến khi màn ảnh lớn bắt đầu phát sóng danh sách ứng cử viên Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, trong áo vest của cậu đã toát mồ hôi.

Khách mời trao giải trên đài thần thần bí bí còn chưa thôi, Kỷ Chi Nam giương mắt liền nhìn thấy Tần Ngụy Vũ ở hàng ghế đầu đang quay đầu, lướt qua đám người nhìn về phía cậu, trên mặt mang theo mỉm cười, cho cậu sự cổ vũ vững chắc nhất.

Cậu đột nhiên không lo lắng, như thể có được giải thưởng không còn quan trọng nữa.

Khi ba chữ "Kỷ Chi Nam" vang vọng trong hội trường, Kỷ Chi Nam thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng đứng lên, tiếp nhận lời chúc mừng của những người xung quanh, sau đó bước thong dong lên đài, trong lòng tất cả đều là rốt cục cũng lấy được giải thưởng mơ ước này, quay đầu lại cùng Tần Nhạc muốn cái gì tốt đây?

Trong lòng cậu tràn đầy vui mừng cùng chờ mong, gian nan đau khổ trước kia cũng không nhớ lại dù một chút, cầm cúp cảm ơn một vòng, trên mặt chỉ có nụ cười, nước mắt tràn lên hốc mắt cũng là hạnh phúc.

Thật tốt khi được sống lại, có rất nhiều điều tốt đẹp sẽ xảy ra với bạn.

Cảm ơn fan xong, Kỷ Chi Nam cầm micro, mặt ngượng ngùng nói: "Còn phải cảm ơn một người. Tháng sau là kỷ niệm 5 năm của tôi và anh ấy..."

Nói đến đây, trên đài dưới sân khấu đều ồn ào, tất cả mọi người nhìn về phía Tần Ngụy Vũ. Là ông xã của đại minh tinh, đây không phải là lần đầu tiên Tần Ngụy Vũ bị vây xem, hắn không né tránh, thoải mái nhìn người yêu trên khán đài, chăm chú lắng nghe lời nói của cậu.

"Tôi hy vọng..." Kỷ Chi Nam bỗng nhiên cười rộ lên, nhún vai xuống, "Kỳ thật nguyện vọng của tôi đều đã thành hiện thực, hy vọng anh ấy có thể cùng tôi lên núi Hồng Diệp hoàn thành tâm nguyện. "

MC Tân Hạo muốn biết lời của hắn, thần bí ghé tai nói: "Tôi và chồng cậu sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, đến đây, lặng lẽ nói cho tôi biết không sao. "

Lời này trong nháy mắt khiến mọi người nhớ lại chuyện ẩn hôn của tiểu thịt tươi chấn động giới giải trí ba năm trước, dưới đài càng thêm ồn ào.

Kỷ Chi Nam sớm đã không còn non nớt khϊếp đảm như ba năm trước, chớp chớp mắt giảo hoạt nói: "Cầu ngài sớm ngày thoát đơn, tôi cũng muốn gia nhập đại quân bát quái. "

Tiệc mừng công tham gia được một nửa, Tần Ngụy Vũ liền kéo Kỷ Chi Nam về nhà.

Kỷ Chi Nam uống chút rượu, lúc xuống xe choáng váng đứng không vững, còn không quên cầm lấy lễ vật hôm nay nhận được, ôm vào trong phòng trải trên mặt đất lần lượt mở ra xem, Bằng Bằng vẫy đuôi đi dạo bên cạnh cậu, mỗi lần tháo một cái liền tiến lên ngửi.

Mở được một chai rượu vang đỏ, Bằng Bằng ngửi ngửi, gầm gừ vài tiếng giống như đang nói ghét bỏ, lắc lắc mông chui vào trong nhà gỗ của nó, chỉ dò nửa cái đầu ở bên ngoài.

"Uống rượu, uống!" Kỷ Chi Nam giơ rượu vang la hét muốn mở ra, Tần Ngụy Vũ bất đắc dĩ đè cậu lại: "Không thể uống nữa. "

Kỷ Chi Nam vỗ sàn nhà hô: "Rượu vang đỏ không sao, em sẽ uống một ngụm, mở ra! "

Tần Ngụy Vũ bất đắc dĩ tiếp nhận bình rượu, đặt lên bàn quan sát một lát, đột nhiên cảm thấy rượu vang đỏ này dường như đã từng thấy ở đâu.

Rượu tất nhiên là không uống được, Kỷ Chi Nam bị Tần Ngụy Vũ khiêng lên lầu, đầu vừa kề gối đầu liền ngủ thϊếp đi.

Một giấc ngủ say đến khi mặt trời mọc lên cao, tỉnh lại mở mắt nửa ngày, phát hiện người ngồi bên cửa sổ đúng là Tần Ngụy Vũ, không phải đang nằm mơ, Kỷ Chi Nam nhìn mặt trời bên ngoài, gãi đầu nói: "Hôm nay không đi làm sao? "

Tần Ngụy Vũ trầm giọng nói: "Không dám. "

Kỷ Chi Nam tỉnh táo lại, đối với khuôn mặt nghiêm túc của Tần Ngụy Vũ có chút kinh hoàng, nhỏ giọng hỏi: ". Có chuyện gì vậy? "

Tần Ngụy Vũ không nắm lại, vẫn lạnh lùng nhìn cậu.

Kỷ Chi Nam hoảng hốt, bò ra khỏi chăn, không mang giày liền đứng lên, chân trần vừa bước một bước, đã bị Tần Ngụy Vũ khiêng lên trước ném trở lại giường.

"Hô..." Kỷ Chi Nam ngược lại thở phào nhẹ nhõm vỗ vỗ ngực, "Dọa chết em. "

Tần Ngụy Vũ vừa nhét cậu vào trong chăn vừa hỏi: "Sợ cái gì? "

Kỷ Chi Nam giơ tay sờ mặt hắn: "Em còn tưởng rằng vừa mở mắt lại trở lại kiếp trước."

Tần Ngụy Vũ sửng sốt.

Kỷ Chi Nam dùng ngón tay thon dài từng tấc từng tấc miêu tả mặt hắn, ánh mắt theo ngón tay lướt qua đỉnh lông mày, khóe mắt của hắn: "Kiếp trước anh đối với em lạnh như băng, vĩnh viễn đều là bộ biểu tình này, mặt lạnh, tâm cũng lạnh, thế nào cũng không nóng. "

Ngón tay vuốt ve môi, Tần Ngụy Vũ nói không nên lời, trong lòng ngoại trừ kinh ngạc, chậm rãi nổi lên đau lòng âm ỉ. Trách không được mỗi ngày tỉnh lại, Kỷ Chi Nam đều không nói một tiếng nhìn hắn, chờ hắn mở miệng trước, trong ánh mắt có chờ mong, cũng có sợ hãi không rõ ràng.

Kỷ Tiểu Tinh của hắn muốn xác nhận Tần Nhạc trước mắt này là người nào, là người đời này ôn nhu lưu loát với cậu, hay là người kiếp trước lãnh khốc vô tình, cậu mang tâm tình khẩn trương lại sợ hãi qua nhiều buổi sáng như vậy.

Tần Ngụy Vũ đem người ôm vào trong ngực, hôn lên sườn mặt nghiêng của cậu, hơn nửa ngày mới nói ra một câu: "Đời này cùng kiếp trước đều yêu em... Anh yêu em. "

Hắn quyết định nói "Anh yêu em" với cậu mỗi buổi sáng.

Kỷ Chi Nam vỗ vỗ lưng hắn, ngược lại an ủi hắn: "Ừ, biết rồi. "

Kỷ Chi Nam rất dễ dỗ, nhưng Tần Ngụy Vũ nguyện ý dỗ thêm một lát. Chờ dính dính dỗ dành xong, chút tức giận trong lòng đã sớm tan thành một mảnh, không phải Kỷ Chi Nam chủ động nhắc tới, chuyện kia có thể cứ như vậy vạch trần.

Tần Ngụy Vũ thật sự không thể bưng lên cái giá nghiêm túc, tận lực nghiêm túc nói: "Sau này fan đưa thức ăn, phải qua tay anh kiểm tra, em mới có thể ăn. "

Kỷ Chi Nam bĩu môi bất mãn: "Vì sao vậy? "

Tần Ngụy Vũ cầm lấy rượu vang đỏ trên mặt đất: "Đây không phải là lần đầu tiên người này gây án. "

Lần này đến lượt Kỷ Chi Nam bị kinh hách. Trong đầu cậu trăm chuyển ngàn hồi, trong vòng hai phút đem chuyện cách nhiều năm nhớ lại từ đầu đến cuối một lần.

Rượu vang đỏ năm đó đúng là fan tặng, cậu chưa bao giờ đề phòng người hâm mộ, mở hộp quà ra thấy là rượu vang đỏ, liền cất vào nhà, nghĩ có cơ hội cùng Tần Ngụy Vũ uống một ly.

Vào ngày sinh nhật lần thứ 22 của mình, cậu đã đổ rất nhiều rượu vang đỏ vào bít tết và cậu đã không uống nó.

Kỷ Chi Nam càng nghĩ càng sợ, còn có chút ngượng ngùng, ngón tay nắm lấy chăn mỏng trên người, từng chút từng chút che mặt mình, chỉ để lại một đôi mắt ở bên ngoài bất an nhìn loạn.

Điều này thật xấu hổ. Lúc ấy tuy rằng cậu bị cường bạo, quá trình cũng không quá tốt đẹp, nhưng sau đó cậu cân nhắc, vô cùng lạc quan cho rằng Tần Ngụy Vũ ít nhất có hứng thú với cậu, còn... còn tự an ủi vào nhật ký.

May mắn đời này sống lại trước sinh nhật, cũng không viết nhật ký kia, bằng không chứng cớ vỗ lên bàn, mặt cậu nên đặt ở đâu?

Tần Ngụy Vũ ho nhẹ một tiếng, phá vỡ bình tĩnh nói: "Ăn cơm trước đi, dì đã chuẩn bị xong. "

Ăn được một nửa, Kỷ Chi Nam thật vất vả mới từ trong cảm xúc mất mặt giãy dụa ra, hỏi Tần Ngụy Vũ: "Có biết là fan nào tặng không? "

Tần Ngụy Vũ nói: "Không biết, chỗ để quà tặng là góc chết, tất cả những người hâm mộ đã vào hạn ngạch đều không có tên thật. "

Kỷ Chi Nam cắn đũa, suy tư một lát nói: "Hội viện trợ có phải nên tăng cường quản lý hay không? Em sẽ yêu cầu Lily nói chuyện với hội trưởng. "

"Không cần." Tần Ngụy Vũ bình tĩnh gắp thức ăn cho cậu, "Anh đã nói với cô ấy. "

Kỷ Chi Nam líu lưỡi, động tác nhanh như vậy? Tần Ngụy Vũ nhập vào cao tầng hạch tâm của hội hậu viện khi nào?

Sau đó cậu mới từ Lily bên kia biết được, Tần Ngụy Vũ từ năm trước đã được đề cử làm phó hội trưởng hội hậu viện, năm ngoái hội trưởng cô nương sinh con nghỉ thai sản, hắn còn làm hội trưởng hơn phân nửa năm.

Kỷ Chi Nam nghĩ thầm không trách được hai năm sau, bố cục viện hội càng ngày càng tốt, phát triển từ chiều rộng bàn tay đơn giản đến bảng ánh sáng trên mỗi tay, các cô gái thậm chí còn thống nhất mặc vào hội phục xinh đẹp, khẩu hiệu chỉnh tề hô lên, làm sáng mặt cho thần tượng của mình.

Ai có thể nghĩ đến Tần tiên sinh bày mưu tính kế trên thương trường, lại có thể đem sự cẩn thận và kiên nhẫn khi nói chuyện làm ăn của mình tiêu hết cho theo đuổi Tiểu Tinh?

Quả thực làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

Vào ngày kỷ niệm ngày cưới, hai người lái xe lên núi Hồng Diệp.

Để tránh đám đông, hơn hai giờ chiều mới bắt đầu, lên núi đã gần chạng vạng.

Kỷ Chi Nam thành kính dập đầu cầu nguyện, Tần Ngụy Vũ ở bên cạnh quyên góp tiền hương khói cho chùa miếu, lão hòa thượng mặt mày hiền lành cúi đầu biểu đạt cảm tạ.

Hai người ở trên núi một đêm, ngày hôm sau thoải mái ngâm mình trong suối nước nóng, trời tối mới đánh đường hồi phủ.

Xe chạy đến đường cao tốc Hoàn Sơn, Tần Ngụy Vũ sợ Kỷ Chi Nam bị cảm lạnh, không mở cửa sổ, Kỷ Chi Nam liền dán mặt vào cửa sổ nhìn ra ngoài.

Bầu trời đêm mùa đông âm u lạnh lẽo, trong xe lại ấm áp, đem rét lạnh cùng tịch mịch được ngăn ở bên ngoài.

"A... Không có gì trên bầu trời cả." Kỷ Chi Nam thất vọng nói.

"Ừm, " Tần Ngụy Vũ nói, "Bởi vì em ở bên cạnh anh. "

Kỷ Chi Nam sửng sốt một lát mới phản ứng lại, nói người ba mươi tuổi của cậu còn miệng lưỡi trơn trượt, quả thực là lão bất tôn.

Tần Ngụy Vũ đang ở tuổi hổ lang cảm thấy đêm qua mình không nên hạ thủ lưu tình, nên khiến Kỷ Tiểu Tinh không xuống được giường mới tốt.

Xe chạy qua con đường giống như đã từng quen biết, cảnh trí trước mắt khiến hắn hoảng hốt trong nháy mắt. Duy nhất không thay đổi chính là tâm tình lần hai đều rộng mở mà kiên định, bất luận kẻ nào cũng không thể dao động hắn nữa.

Kỷ Tiểu Tinh bên cạnh nhàm chán phả hơi thở nóng hổi trên cửa sổ, vẽ một hình trái tim, sau đó ngân nga bài hát không biết tên, ngón tay gõ nhịp trên đầu gối, gõ gõ liền chuyển một tay lên đùi Tần Ngụy Vũ, ấu trĩ gãi gãi khiến hắn nhột.

Gãi nửa ngày, tài xế một chút phản ứng cũng không có, Kỷ Chi Nam nhụt chí nói: "Sao anh không cười?"

Tần Ngụy Vũ nhếch miệng phối hợp cười ha ha hai tiếng, diễn xuất vụng về ngược lại khiến Kỷ Chi Nam ôm bụng cười to.

Chùa miếu phía sau càng ngày càng xa, mùi hương nến hương phảng phất đặc biệt ở giữa mũi.

Lần này vị lão hòa thượng kia không hỏi Tần Ngụy Vũ muốn cầu gì.

Bảo vệ hiện tại, không cầu gì hơn.

----------

Chào mọi người.

Vậy là bộ Trích Tinh đến đây là kết thúc, Tiểu Tinh, Tiểu Nhạc sẽ tiếp tục cùng nhau đồng hành đến tương lai. Tiểu Tinh vẫn sẽ là một diễn viên hết lòng vì diễn xuất, không còn lo lắng bất an, không cần bận tâm chuyện gì, Tiểu Nhạc sẽ tiếp tục làm chỗ dựa vững chắc cho Tiểu Tinh của hắn, yêu thương, che chở và bầu bạn với Tiểu Tinh.

Lily, Chu Như, Quách Hạo,... mỗi người đều sẽ có một cuộc sống thật tốt.

Câu chuyện của Tùy Ý và Ninh Lan còn dang dở ở đây, nhưng sau này mọi thứ sẽ được gỡ bỏ, người có tính rồi sẽ về bên nhau.

Với mình, Trích Tinh là bộ truyện nhẹ nhàng nhất của Dư Trình, cả bộ truyện đều bình đạm, nhưng mỗi chương đều làm mình âm ỉ đau. Đau cho những gì Tiểu Tinh và Tiểu Nhạc trải qua, cũng đau cho tình cảm bị bỏ dở của họ. Nhưng với mình, đến cùng vẫn là một cái kết đẹp ở cả hai kiếp, dù kiếp trước không phải một cái kết HE.

Bộ truyện này mình làm trong 4 tháng, mình biết mình vẫn còn rất nhiều thiếu sót, vì vậy mình cám ơn mọi người đã ủng hộ và những lời góp ý của mọi người.

Hẹn gặp lại mọi người ở những bộ khác.

Love all.

27.01.2023